Rất vui được trở lại. Cũng cám ơn mọi người đã quan tâm đến bộ
truyện này. Hy vọng nhận được sự ủng hộ nhiều hơn. ️
Từ sau khi trở về thế giới của nữ quỷ Thu An, tâm tình của Thanh Hoan
không tốt cho lắm. Nàng làm hoàng đế vài thập niên, lưu danh thiên
cổ, nhưng trong lòng nàng lại không cảm thấy sung sướng.
Thanh
Hoan biết điều này có quan hệ với Bùi Thiên Hoa, nhưng Bùi Thiên Hoa bất quá chỉ là một mồi lửa, chân chính vấn đề, chính là nàng.
Nữ quỷ Thu An bái nàng một cái, khôi phục một thân nhung trang lúc
sinh thời, khuôn mặt sạch sẽ mang theo nhợt nhạt cười, rồi sau đó uống
cạn nước canh mà đi.
Thanh Hoan đột nhiên phát hiện hai bên cầu
Nại Hà bắt đầu dài ra một loại hoa hồng màu đen tươi đẹp, nhan sắc
diễm lệ, nhụy hoa bắt mắt, không có cách nào dùng lời nói hình dung.
Nhưng mà nàng lại không có tâm tư thưởng thức, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một
cái. Hoa tuy rằng đẹp, lại không nhiều lắm, chỉ là ít ỏi vài cọng thôi,
kéo dài về phía đầu cầu bên kia, dường như dẫn đường.
Nước trong nồi bắt đầu sôi trào, Thanh Hoan ngồi đó, chỉ cảm thấy cả người
hình như có cái gì kích động, tâm tình thập phần không xong.
Nàng nhìn về hướng sông Vong Xuyên, nữ quỷ Thu An đi rồi, đám quỷ hồn lại một lần nữa an tĩnh, mặt sông gió êm sóng lặng.
Không biết vì sao, trong lòng Thanh Hoan luôn có ý nghĩ nghiền nát
những thứ mình không thuận mắt. Tâm tĩnh không được, trước mắt tựa
hồ luôn quanh quẩn gương mặt tươi cười của Bùi Thiên Hoa, nhưng chỉ
chớp mắt, gương mặt kia lại biến thành chính mình.
Đương nhiên,
người kia không phải Thanh Hoan của hiện tại. Mà là chính mình
trước kia hèn mọn yêu thương một người nam nhân, vì hắn trả giá hết
thảy, cuối cùng thắt cổ tự sát.
(Lạc: Đây, lý do ta không
đồng tình Thanh Hoan cười nhạo Thu An. Hầy. Nhưng giờ nghĩ lại,
có lẽ lúc ấy Thanh Hoan cũng đang tự cười nhạo chính mình..?!)
Cả đời Thanh Hoan, trên Tam Sinh Thạch bất quá chỉ là vài con số ít ỏi.
""Sinh thời si tâm không thay đổi, gặp sai người, treo cổ tự sát.""
Nhưng thống khổ của nàng, Tam Sinh Thạch sao có thể biết được. Hiện giờ
nàng đã dần dần quên đi nam nhân kia, nhưng trong lòng chung quy vẫn là tích tụ, khó bình tâm.
Ngay thời điểm Thanh Hoan suýt nữa
hỏng mất, nàng đột nhiên nghe được thanh âm ngọc bội leng keng, một nữ tử mặc cung trang hoa lệ cách đó không xa chậm rãi đi tới.
Nàng này có sắc mặt cao ngạo, nhưng một vòng xanh tím lặc ngân trên cổ
kia lại có thể thấy được, sinh thời hẳn phải chết rất bất mãn.
Đến gần, mới thấy cung trang có vài nơi bị xé rách, hiển nhiên là trước khi chết từng bị lăng nhục.
Tuy rằng đã chết, nhưng nữ tử này vẫn ngạo mạn như cũ, nhìn thấy có
người, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó bị tuyệt thế mỹ mạo của Thanh Hoan làm chấn động. Rồi sau đó đáy mắt của nàng ta thế nhưng hiện
lên một mạt ghen tỵ.
Vẻ đẹp của Thanh Hoan thoát tục xuất
trần, tiên khí lượn lờ, giống như nhánh u lan không cốc. Mà vẻ đẹp
của nữ quỷ lại giống như mẫu đơn nhiệt liệt đường hoàng, mày liễu phi
dương, mắt hạnh kiều mị, sóng mắt quyến rũ, dáng người càng là phong
nhũ phì mông, đúng là một giai nhân phong lưu.
Thanh Hoan tự nhiên cũng nhìn thấy ý ghen ghét của đối phương.
Nếu là Thanh Hoan trước kia, chắc chắn sẽ ôn nhu dò hỏi, nhưng nữ quỷ
này lại làm nàng không vui, mà hiện tại nàng cũng thật sự không
có tâm tình hỏi han. Muốn biết cái gì, lấy Nhân quả thạch ra nhìn
xem cũng sẽ biết.
Nữ quỷ thấy Thanh Hoan không để ý tới chính mình, ngược lại hỏi: "Ngươi là người phương nào? Đây là nơi đâu?"
Cho dù là dò hỏi, nhưng ngữ khí của nàng ta vẫn là từ trên cao nhìn
xuống cùng kiêu căng ngạo mạn, không có chút nào lễ phép, có vẻ rất là
thô lỗ, thật là xin lỗi dung mạo kiều diễm này.
Thấy Thanh
Hoan không thèm nói gì, nàng ta nhất thời nổi giận, tiến lên muốn
đẩy Thanh Hoan, ai ngờ Thanh Hoan chỉ giương mắt nhìn nàng ta một chút,
bàn tay vươn tới liền chủ động thu trở về, hung hăng tự đẩy trên
người mình. "Ngươi!"
"Chỉ là quỷ, đã chết mà còn ở trước mặt ta làm kiêu?" Thanh Hoan nhàn nhạt hỏi.
Trên người nàng có uy áp mấy chục năm làm hoàng đế, sắc mặt nữ quỷ đột
nhiên trắng bệch, làm như nghĩ lại tới chuyện gì không tốt, nhìn Thanh Hoan chằm chằm, cũng không dám tiếp tục vô lễ, khiếp đảm đến mức
quên mất Thanh Hoan chỉ liếc mắt nhìn nàng ta một cái.
"Nữ quỷ Trần Khuynh Dung. Là thê dưới vương triều Minh Thành Đế. Sinh
thời đứng đầu bốn phi, Thục phi. Nhận hết thánh sủng, trời sinh tính
tình đố kỵ, tàn hại hoàng tử, ý đồ hành thích Quý Phi. Minh Thành Đế
ban cho một dải lụa trắng, trước khi chết bị Quý Phi sai người lăng
nhục."
Nghe thấy lời này, nữ quỷ Khuynh Dung đột nhiên nắm chặt nắm tay, lạnh lùng nói: "Tàn hại hoàng tử?! Hành thích Quý Phi?! Cái
đầu tiên đúng là ta làm, cái sau là do tiện nhân kia tự biên tự
diễn!""
""Từ khi ả vào cung, thanh vân thẳng thượng, Hoàng
Thượng từ từ vắng vẻ ta, ta đi tranh đoạt thì có gì sai?! Tiện nhân
kia đúng là giỏi, ngay cả cung nữ bên cạnh ta cũng đứng về
phía ả!"
Nghĩ đến cung nữ bên cạnh mình thừa dịp mình
thân thể không tốt mà bò lên thánh sủng, nữ quỷ Khuynh Dung lại
hận đến mức chảy xuống huyết lệ. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Thanh
Hoan, nàng vô cùng hận những gương mặt như tiên nữ như vậy, cực kỳ
hận!!!
"Luôn miệng nguyện trung thành với ta! Nhiều năm qua ta có từng bạc đãi nàng ta đâu! Ta tín nhiệm nàng ta! Xem nàng ta là
muội muội! Nhưng ngươi xem, nàng ta hồi báo ta như thế nào?! Lợi
dụng ta khó khăn mà câu dẫn Hoàng Thượng!""
""Hiện giờ còn
cùng tiện nhân kia liên thủ, hai người phong phi. Tiện nhân kia càng
được Thánh sủng, phong làm Quý Phi! Mà ta, mà ta lại bị hai ả liên
thủ hãm hại, chết thảm lãnh cung! Ta hận! Ta hận! Ta hận!!"
Đám quỷ hồn sông Vong Xuyên cảm nhận được oán hận đầy trời của nữ
quỷ Khuynh Dung, đều trở nên điên cuồng. Thanh Hoan cảnh cáo nhìn thoáng qua, bọn họ lại ô ô lui trở về, chỉ còn dùng ánh mắt khát vọng nhìn
chằm chằm nữ quỷ trên cầu.
Thanh Hoan mắt lạnh nhìn Khuynh Dung đang kích động, vân đạm phong khinh nói: "Hận hơn nữa thì ngươi cũng đã chết."
"Đã chết... Ha ha ha, đúng vậy, đã chết... Ta đã chết!"
Khuynh Dung đầu tiên là tự giễu cười ha ha, rồi sau đó lại gào khóc lên.
"Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Tại sao ngài lại nhẫn tâm với thần
thiếp như vậy! Ngươi đem đầy ngập sủng ái cho tiện nhân kia, có từng
nghĩ tới thần thiếp ở lãnh cung tâm chết thành tro!""
""Người
làm hai ả trước sau sinh hạ hoàng tử hoàng nữ, lại để ả huỷ hoại thân thể thần thiếp, làm thần thiếp không thể làm nương. Chỉ vì thần thiếp
xuất thân võ tướng thế gia, uy hiếp tới ngài! Hoàng Thượng, Hoàng
Thượng! Người vì sao nhẫn tâm quá, vì sao nhẫn tâm như vậy chứ!"
"Ngươi muốn như thế nào?" Thanh Hoan hỏi.
"Ta muốn hai tiện nhân kia không chết tử tế được! Ta muốn hai ả sinh không được một đứa con nào, ta muốn tình yêu của Hoàng Thượng, ta muốn
Hoàng Thượng độc sủng, ta muốn phụ thân cùng huynh trưởng đều sống
lại!"
Nói xong, nữ quỷ lại khóc càng tuyệt vọng. "Nhưng vậy
thì đã sao, Trần gia đã diệt, ta đã chết, Hoàng Thượng cũng không bao giờ liếc mắt nhìn ta một cái!"
Thanh Hoan nhàn nhạt nhìn nàng ta ở chỗ này quỷ khóc sói gào, chỉ cảm thấy ấn đường nóng bỏng đau nhức như bị hỏa thiêu.
Nàng xoa xoa đầu, đại khái sau khi biết tâm nguyện của Khuynh Dung là gì, lập tức rời đi.
Đợi Thanh Hoan mở mắt ra, nàng mới phát hiện, mình vậy mà đã có thể quyết định khi nào tiến vào thế giới?
Bất quá Thanh Hoan không có thời gian nghĩ nhiều, bởi vì trước mặt là nữ
tử nhu nhu nhược nhược kiều kiều sợ hãi đang quỳ đối diện.
Nữ tử mặc cung trang, liều mạng dập đầu: "Nương nương tha mạng, nương
nương tha mạng! Nô tỳ không dám nữa, cầu nương nương tha cho nô tỳ!""
""Ngày hôm qua, ngày hôm qua là Hoàng Thượng...... Là Hoàng Thượng hắn......
Cầu nương nương tha cho nô tỳ, ngày sau nô tỳ sẽ càng thêm tỉ mỉ hầu hạ nương nương, cầu nương nương tha mạng!" Vừa nói, nàng ta càng dùng
sức đập đầu.
Hiện giờ Thanh Hoan không cần triệu ra Nhân quả thạch, chỉ cần ở trong lòng tưởng tượng, liền biết sự tình trải qua.
Đêm qua nàng tới tháng, còn nữ tử trước mặt tên Nhược Liễu, là cung nữ bên người từ nhỏ của nữ quỷ Khuynh Dung. Sau cùng nàng vào cung,
đêm qua bị Minh Thành Đế lâm hạnh. Kết quả sáng sớm liền tới thỉnh tội.
Nói cái gì không muốn được Hoàng Đế sủng ái, nói cái gì ngày sau càng
thêm tỉ mỉ hầu hạ, như vậy thì ai bước lên vị trí tứ phi đứng đầu,
Đức Phi, cùng vị Quý Phi kia cùng nhận hết vinh sủng đây?
Thanh Hoan nhàn nhạt nhìn người đang quỳ trên mặt đất một cái.
Nữ quỷ Khuynh Dung tuy nói dung mạo tuyệt diễm, nhưng đầu óc lại không cơ
linh, thô bỉ ích kỷ lại không hề tâm cơ, trách không được bị Minh Thành
Đế trở thành bia ngắm dựng tại hậu cung. Nếu không phải nàng có ba
người ca ca lợi hại, có lẽ đã sớm bị gặm thành xương cốt.
Nhưng mà, mặc dù là nữ nhân không đầu óc, Minh Thành Đế cũng chịu không
nổi Khuynh Dung. Chỉ vì hắn yêu chính là loại mỹ nhân nhu nhược
thanh thuần.
Trần Khuynh Dung tuy đẹp, lại quá mức diễm lệ, quá mức loá mắt, căn bản không phải là loại hình Minh Thành Đế thích. Mà chính nàng lại cố tình lại thích ăn diện hoa lệ, mỗi ngày không chỉ
trang dung, ngay cả trang sức đều phải đeo rất nhiều.
Mà hết
thảy những thứ này đều là xuất từ tay Nhược Liễu. Bởi vì Trần Khuynh
Dung tín nhiệm Nhược Liễu, cho nên mới tin chuyện ma quỷ mà nàng ta gọi là "Đi khắp các cung hỏi thăm, Hoàng Thượng yêu thích trang dung
như vậy".
Trần Khuynh Dung tuy rằng là một bao cỏ thô tục hư
vinh, nhưng một khi đã nhận định ai, liền đối xử tốt với người nọ
đến mức mổ tâm đào phổi.
Tỷ như yêu Minh Thành Đế, tỷ như tín
nhiệm tỷ muội từ nhỏ Nhược Liễu này. Không chỉ vậy, nàng thậm chí
còn chịu đựng đau lòng, nguyện ý cùng Nhược Liễu chia sẻ Minh Thành Đế!
Chỉ là không nghĩ tới sau khi chia sẻ về sau, ngay cả mạng của mình cũng tặng.
Ngày đó Nhược Liễu khóc thút thít xin tha, Trần Khuynh Dung tuy rằng tức
giận, lại không đành lòng giết nàng ta, mà là trách cứ vài câu, rồi
cho uống canh tránh tử. Khuynh Dung tự cho là mình nhân từ với Nhược
Liễu, lại không ngờ rằng Nhược Liễu vì vậy mà thù hận mình.
Này nhìn như mỹ nhân nhu nhược, kỳ thật mới là rắn rết chân chính!
Nàng ta có thể nén giận nhiều năm như vậy, một đêm được sủng ái, sao lại có thể thiện bãi cam hưu? Cố tình Trần Khuynh Dung lại không biết nhìn
người, còn muốn đem đối phương coi như hảo tỷ muội.
Nô tài chính là nô tài, xưng cái gì tỷ, nói cái gì muội. Tựa như Nhược Liễu, mặc
dù ngươi đối xử với nàng ta có tốt đi nữa, nhưng khi có ích lợi
thật lớn đặt ở trước mắt, nàng ta cũng sẽ không chút do dự phản bội
ngươi.
Vì thế, Thanh Hoan lười biếng ngồi dậy, nói: "Muốn bổn
cung tha cho ngươi, thật ra cũng không khó. Nhưng đêm qua ngươi dám
đoạt ngày thị tẩm của bổn cung, trong lòng bổn cung rất là không
vui. Ngươi nói thử xem, nên làm sao mới có thể làm cho bổn cung bớt
giận đây."
Nhược Liễu hơi sửng sốt, ngay sau đó rơi lệ đầy mặt: "Nô tỳ mặc cho nương nương phân phó!"
Nàng ta thầm nghĩ, đơn giản là phạt mình quỳ mà thôi. Đến lúc đó Hoàng
Thượng ở gần, mình lộ ra một mặt yếu đuối mong manh, tất nhiên có
thể làm Hoàng Thượng chú mục.
Trần Khuynh Dung đối với người khác ác độc ngoan tuyệt, nhưng đối với Nhược Liễu lại vô cùng tốt.
Nhưng mà đáng tiếc, người nàng thiệt tình đối xử, luôn cô phụ nàng.
"Phải không?" Thanh Hoan nghĩ nghĩ, nói: "Đã vậy, ngươi đi ra ngoài cây cột ở điện trước, đứng chổng ngược đi thôi."
Nhược Liễu trợn tròn mắt. "Nương, nương nương......" Nàng ta vốn định lại
khóc lóc hai tiếng, Thanh Hoan lại uy hiếp nhìn sang.
"Như thế
nào, không muốn? Mới vừa rồi không phải nói chỉ cần bổn cung có thể tha
cho ngươi, có thể nguôi giận, làm như thế nào cũng được sao?"
Nhưng mà đứng chổng ngược...... Bất nhã như vậy, làm sao còn gì gọi
là thể hiện mỹ cảm? Lỡ như Hoàng Thượng tới......
Nhược Liễu còn muốn cãi, nhưng Thanh Hoan chỉ cười tươi như hoa nhìn nàng ta.
Thiên ngôn vạn ngữ đều nuốt vào trong bụng, một chữ cũng không nói
nên lời.