Con hồ ly kia có màu lông đỏ như
lửa, nó đứng ở nơi đó như một đám lửa bừng cháy, ô tô bị đập tan nát,
một móng vuốt này mà đánh xuống, người bình thường không chết cũng tàn
phế.
Hoàng phù bay ra dán lên móng vuốt của hồ ly, hoa văn trên hoàng phù hiện ra, ngăn lại một đá này của hồ ly.
"Đạo hạnh hơn trăm năm, thiếu một bước nữa là hóa thành hình người, bây giờ
mày mà tạo sát nghiệt thì mấy trăm năm tu hành sẽ thất bại trong gang
tấc!" Việt Khê cao giọng nói, cô vỗ tay một cái, một lực lượng thật lớn
lập tức bay về phía hồ ly.
Hồ ly kêu lên một tiếng, nó lộn một
vòng trên không trung, sau đó cơ thể to lớn dần thu nhỏ lại, chỉ trong
giây lát đã biến thành một con hồ ly nhỏ chỉ bằng quả bóng rổ, hồ ly rơi nhẹ xuống tường. Dưới chân nó như dẫm lên ngọn lửa đỏ, đôi con ngươi đỏ rực nhìn chằm chằm Việt Khê.
Nhìn Việt Khê chăm chú vài giây, hồ ly xoay người nhảy xuống khỏi bức tường, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng.
"Này..." Việt Khê gọi một tiếng, cô nhíu mày nhìn theo phía hồ ly biến mất.
Mấy người ba Tống cực kỳ thảm hại, vừa rồi lúc chạy trốn, đầu ba Tống không cẩn thận đập trúng tường, làm đầu ông ta choáng váng như bị say xe.
"Đã nói với người đừng chạy lung tung rồi, cố tình còn muốn đi chết, thật
đúng là, dù đại la thần tiên cũng không cứu được các người!" Hàn Húc
cười khẽ nói.
Mấy người ba Du hơi xấu hổ, rõ ràng Thường Thanh
đã nhắc bọn họ, nói bọn họ ở lại đó chờ Việt Khê, nhưng chính họ không
nghe, vừa đi đã gặp chuyện luôn.
Việt Khê gọi điện thoại cho cảnh sát đến xử lý chuyện này, sau đó đưa mấy người ba Du về nhà.
"Tôi biết rõ lý do mọi người đến tìm tôi, tôi chỉ có thể nói với mọi người
một câu... Thiên đạo luân hồi, không tin thì ngẩng đầu lên nhìn, trời
không bỏ qua cho một ai!" Việt Khê ngồi trên ghế, cô uống một ngụm ra
rồi mới nói.
Mẹ Du nóng nảy, vội vàng thanh minh cho Du Nguyệt:
"Việt Khê, con gái bác thật sự chưa làm gì cả, không phải nó giết con hồ ly kia... Con bé, chính là tai bay vạ gió, cầu xin cháu cứu nó đi."
Việt Khê nhìn Du Nguyệt vẫn trong trạng thái kinh hoàng chưa yên, cô cười
tủm tỉm nói: "Cô Du nghĩ thông suốt rồi? Không định che giấu gì với tôi
nữa à?"'
"Tôi... Tôi thật sự chưa làm gì cả!" Cảm xúc của Du
Nguyệt vô cùng loạn, cô ta bụm mặt khóc lên, nức nở nói: "Tôi không biết gì cả... Tôi không biết cái bao tay kia làm từ da lông của hồ ly, tôi
thật sự không biết. Nếu biết thì tôi nhất định sẽ không lấy."
Buổi sáng lúc Việt Khê hỏi, sở dĩ cô ta giấu diếm cũng là vì sợ liên lụy đến Tống Thắng. Tuy nhiên khi đến bệnh viện, nhìn thấy dáng vẻ của Tống
Thắng, cô ta thật sự sợ hãi, cô ta vẫn chưa muốn chết!
"Cái bao tay nào?" Việt Khê hỏi lại.
Mẹ Du vội nói: "Cái bao tay này, bác mang nó đến đây." Nói xong, bà ta lấy bao tay trong túi ra.
Bao tay đỏ như lửa, da lông bóng loáng, xinh đẹp cực kỳ, cho dù đã qua một
thời gian rồi, màu sắc kia vẫn rực rỡ vô cùng, hoàn toàn không bị ảm đạm đi.
Việt Khê chạm vào, nói: "Cái bao tay này mà cô cũng dám
lấy, trên này có một phần lớn oán khí của hồ ly, cô tiếp xúc thường
xuyên, oán khí nhiễm vào cơ thể, đương nhiên con hồ ly kia sẽ tìm đến
cô."
Du Nguyệt mở to mắt, đồng tử co lại, cô ta nhìn bao tay, lắc đầu nói: "Tôi không biết..."
"Người tặng bao tay cho cô tên là Tống Thắng à? Bây giờ cậu ta thế nào, đã
chết chưa?" Việt Khê hỏi cực kỳ không khách khí, trái lại còn cười tủm
tỉm, nghĩ Du Nguyệt cầm bao tay mà đã bị hồ ly bám vào người, như vậy
đầu sỏ gây tội sao có thể may mắn thoát nạn được?
Ba Tống nhíu
mày, miệng vết thương trên đầu đã được cầm máu nên không còn chảy máu
nữa, ông ta đã chứng kiến thủ đoạn của cô cho nên không dám nổi giận,
chỉ có thể kìm chế nói: "Tống Thắng đang nằm viện, cả người bị dập
nát... Cô Việt, tôi biết cô có bản lĩnh, chỉ cần cô có thể cứu con tôi,
thù lao không thành vấn đề."
"Ok!" Một giọng nói vang lên, là
Hàn Húc đang cười tủm tỉm bước vào, cậu nói: "Tôi thích người sảng khoái như ông Tống, thù lao thì ông không cần đưa quá nhiều, mười triệu mà
được!"
"Mười triệu? Sao cậu không đi cướp đi?" Ông Tống trợn mắt.
Hàn Húc vô tội nhìn ông ta: "Sư phụ tôi thật sự có năng lực, chẳng lẽ ông
cảm thấy mạng con trai ông không đáng mười triệu này à? Hồ ly mang thù,
bây giờ con ông bị oán khí và huyết khí của hồng hồ quấn thân, nếu sư
phụ tôi không ra tay, không quá ba ngày, cậu ta sẽ nhất định sẽ bỏ mạng. Ông Tống, ông nên nghĩ kỹ một chút, rốt cuộc là mười triệu qua trọng
hay con ông quan trọng."
Lời nói này thành công làm ba Tống xanh mặt, một lúc lâu sau, ông ta cắn chặt răng, nói: "Mười triệu thì mười
triệu, nhưng mà hai cô cậu nhất định phải cứu sống được con tôi. Nói
cách khác, cho dù hai người là thiên sư, tôi cũng tuyệt đối không buông
tha cho hai người."
"Được, vậy chuyển tiền vào tài khoản trước đi!" Hàn Húc hoàn toàn không khách khí.
Ông Tống: "..."
Ông ta nói thư ký chuyển tiền qua, nhận được tiền rồi, Hàn Húc mới cười tủm tỉm nói với Việt Khê: "Sư phụ, cô nên ra tay."
Việt Khê mím môi, vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc.
*
Tuy nói sắc trời đã tối đen, nhưng Việt Khê tự nhận chính mình rất chuyên
nghiệp, cho nên vô vẫn tự mình dẫn mấy người ba Tống đi đến bệnh viện.
Mẹ Tống vẫn luôn chờ trong bệnh viện, thấy bọn họ trở về, bà ta lập tức
vội vàng lên đón.
"Thế nào, cô Việt kia nói thế nào?" Mẹ Tống sốt ruột hỏi.
Ba Tống quay đầu nhìn Việt Khê: "Cô Việt, con tôi đành giao cho cô."
Việt Khê tự nhiên gật đầu.
Biểu cảm trên mặt mẹ Tống hơi dại ra, bà ta chỉ vào Việt Khê, nói với giọng
không thể tin nổi: "Cô Việt? Người trong miệng mọi người chính là con
nhóc này á? Một con nhóc như thế này thì có thể làm được gì?"
Việt Khê không nói chuyện, cô đi đến bên cửa sổ nhìn lại, Tống Thắng nằm
trên giường bệnh, thiết bị y tế bên người tích tích vang lên, không biết khi nào sẽ dừng lại.
Nhìn thấy cậu ta, Việt Khê không khỏi nhíu mày, oán khí thật mạnh!
Nếu không có công đức của người đời trước bảo vệ thì có lẽ Tống Thắng này đã chết từ sớm.
Việt Khê nói: "Chắc da lông của con hồ ly kia không chỉ được làm mỗi bao tay thôi, Tống Thắng để phần còn lại ở đâu vậy? Nếu muốn loại bỏ hết oán
khí con hồng hồ này thì chúng ta phải tìm cơ thể nó trước."
Ba Tống nhíu mày, quay đầu hỏi mẹ Tống: "Cái áo bành tô làm từ lông hồ ly mà Tống Thắng tặng quà sinh nhật cho bà đâu rồi?"
"... Ông nói cái áo bành tô lông hồ ly kia? Tôi để ở trong ngăn tủ đấy." Mẹ
Tống nhớ rất rõ cái áo bành tô kia, không chỉ vì nó là quà sinh nhật do
con trai tặng mà còn vì cái áo bành tô đó thật sự rất đẹp, đáng tiếc bây giờ không phải mùa đông, nếu không bà ta đã mặc từ lâu rồi.
Nghe vậy, ba Tống vội nói: "Bà nói người trong nhà mang cái áo bành tô đó đến đây, nhanh lên."
Mẹ Tống gật đầu: "Tôi nói người mang áo đến ngay."
Cái áo bành tô kia và đôi bao tay đều được làm từ da lông hồ ly, chắc hẳn
Tống Thẳng đã phải tốn rất nhiều tiền để mời người làm cái áo này, da
lông hồ ly vô cùng nguyên vẹn, làm cho áo bành tô có màu sắc rất sáng, ở trong đính thêm ru bi, nhìn vô cùng diễm lệ.
Việt Khê phất tay
qua là có thể cảm nhận được cái ấm áp của lông hồ lý, không biết lúc bị
lột da, con hồ ly kia đã đau đến mức nào.
"... Nếu biết trước
người mình cứu là người như vậy thì thà con hồ ly này cứu cục gạch còn
hơn, ít nhất cục gạch không lấy oán trả ơn, nó cũng sẽ không hại hồ ly
thành thế này!" Nói đến đây, trong mắt cô tràn đầy chán ghét.
Ba Tống tức giận nói: "Cô Việt, tôi mời cô đến cứu con tôi chứ không phải để cô mắng nó!"
Việt Khê ngước mắt nhìn ông ta, nói: "Con trai ông lạc đường trong núi, là
con hồ ly này đưa bọn họ ra khỏi rừng sâu. Nhưng con trai ông lại có thể độc ác lột da nó để làm áo. Nếu không vì cảm thấy chỉ vì con trai ông
mà làm trăm năm tu hành của con hồ ly này đổ sông đổ biển là quá lỗ vốn
thì dù ông có đưa cho tôi một trăm triệu, tôi cũng không muốn giúp anh
ta."
Mẹ Tống luôn yêu thương Tống Thắng, nghe cô nói vậy thì
không nhịn được: "Nó chẳng qua là một con súc sinh, chết thì chết, chẳng lẽ còn muốn con trai tôi đền mạng à?"
"Vậy con bà là kẻ ngay cả súc sinh cũng không bằng, nếu đã chết... Thì cứ chết đi!" Việt Khê vô
cùng mất hứng, cô mà mất hứng thì cũng muốn những người khác không vui
vẻ được.
Cô nói: "Hàn Húc, trả mười triệu lại cho ông Tống, vụ làm ăn này, tôi không làm!"
Hàn Húc đương nhiên nghe lời cô: "Được, sư phụ."
Ba Tống: "..."
"Việt Khê, cháu mặc kệ nhà họ Tống vậy Nguyệt Nguyệt thì sao, cháu đừng bỏ mặc Nguyệt Nguyệt nhà bác." Mẹ Du sốt ruột nói.
Việt Khê nhìn Du Nguyệt, vẻ mặt tốt hơn đôi chút: "Thật ra vấn đề của cô Du
rất đơn giản, lại nói cô ấy cũng là tai bay vạ gió. Cô ấy cầm đôi bao
tay kia, đại khái là thường xuyên chạm vào nên mới bị nhiễm oán khí hồ
ly. Oán khí của hồ ly chưa tan, tự nhiên sẽ bám lên người cô ấy. Cháu
hóa giải oán khí của hồ ly trước, lúc đó nó tự khắc sẽ rời khỏi cơ thể
cô Du."
Cô liếc nhìn cái áo bành tô dưới tay, thở dài nói: "Tôi sẽ mang cái áo này đi."
"Không được!" Mẹ Tống từ chối không chút do dự.
Việt Khê cười khẽ, thản nhiên nói: "Cái áo bành tô này tràn ngập oán khí và
hận ý của con hồ ly kia lúc chết đi, bà muốn giữ lại, đến lúc xảy ra
chuyện gì cũng đừng đến tìm tôi."
"Cái này ở trên tay ai cũng
đều là khoai lai phỏng tay, oán khí trên nó sẽ dẫn con hồ ly kia tới,
đến lúc đó... Ha!" Hàn Húc cười tủm tỉm nói.
Nghe vậy, biểu cảm
trên mặt hai vợ chồng nhà họ Tống vô cùng khó coi, nhìn thấy Việt Khê
thật sự muốn buông tay, ba Tống vội nói: "Cô Việt muốn cầm thì cứ cầm
đi, chỉ là chuyện của con tôi vẫn cần làm phiền cô. Vừa rồi chúng tôi
nói sai, mong cô Việt đừng tức giận."
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ba Tống cũng chỉ có thể làm người cúi đầu.
*
Ban đêm.
Trong phòng đối một cây hương an hồn, dưới cây hương an hồn này, Du Nguyệt
dần chìm vào giấc ngủ. Bên cạnh cô ta là da lông hồ ly, do dù ở dưới
ngọn đèn ảm đạm, màu sắc của nó cũng rực rỡ vô cùng.
Hàn Húc
nhíu mày nói: "Sư phụ, cô như vậy sẽ làm chính mình trải qua tất cả
những chuyện con hồ ly kia đã trải qua, dù là bi thương, vui vẻ hay đau
đớn, tôi sợ cảm xúc của nó quá kích động sẽ làm cô bị ảnh hưởng."
"Nhưng muốn hóa giải oán khí trên người nó thì cách này sẽ giúp hồn thể của nó bị ảnh hưởng ở mức thấp nhất. Quả thật có thể cưỡng chế đuổi nó ra khỏi cơ thể Du Nguyệt, nhưng như vậy thì hồn thể của nó sẽ chạy mất." Việt
Khê lắc đầu, cách bây giờ có thể giảm mức tổn thương của hồn thể hồ ly
đến mức thấp nhất.
Cô hơi nhắm mắt, miệng nhẹ nhàng đọc Phạn văn tinh lọc oán khí.
Có gió nhẹ nhàng thổi đến, đó là hương vị cỏ xanh và sương sớm.
Việt Khê mở mắt ra, thấy một con hồ ly đỏ như lửa đứng trước mặt mình, cô lập tức hiểu được đây là trí nhớ của hồ ly.
"Con người rất xảo quyệt, cũng rất hung ác, con không nên đến gần bọn chúng, thấy bọn chúng cũng không cần để ý, nếu không chúng sẽ làm hại con, đã
biết chưa?" Hồ ly lớn nghiêm túc nói.
Hồ ly nhỏ nghiêng đầu, ngây thơ gật đầu.
Ở trong núi suốt thời gian dài, cũng không biết đã bao nhiêu năm trôi
qua, ở sâu trong khu rừng già này, hồ ly nhỏ không có bạn chơi cùng. Cho đến một ngày, nó nhìn thấy có con người lạc đường trong rừng.
"Con người rất xảo quyệt, con không được đến gần chúng..."
Lời nói của hồ ly lớn vẫn còn văng vẳng bên tay, hồ ly nhỏ hơi do dự, nhưng nó đi theo những người đó ba ngày, nhìn những người đó vòng quanh khu
này, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hiện thân.
Hồ ly đỏ rực
xuất hiện ở núi rừng tựa như một ngọn lửa, chẳng mấy chốc đã bị con
người chú ý tới, hồ ly nhỏ đưa mấy người này đi ra khỏi khu rừng.
Sau đó, những người bị lạc đường này cầm hoa quả ngon đưa đến cho nó.
Hồ ly nhỏ rất vui vẻ, nó nghĩ, mẹ nói sai rồi, con người tốt lắm.
Lần kia giống như mọi ngày, nó nhìn thấy có người đi lạc trong rừng, bèn đi ra dẫn bọn họ ra ngoài.
Khu rừng nó ở có địa hình phức tạp, ở trong còn tự có mê trận, những người này đương nhiên không thể đi ra.
Chẳng qua nó không ngờ rằng, sự lương thiện của nó lại đổi lấy đau đớn xác thịt.
"Gào!"
Chân bị trói chặt, nó đau đớn cuộn mình trên đất, máu chảy đầm đìa.
Nó chính là hô ly, tu hành nhiều năm nhưng không biết lòng người hiểm ác,
thậm chí một chiêu pháp thuật nó cũng không biết. Nó không ngờ sự lương
thiện của mình lại mang nỗi đau đến với mình.
"Mọi người chú ý
chút, lúc lột da đừng làm máu bắn lên lông!" Thanh niên dặn dò những
người đó, ánh mắt cậu ta nhìn nó hoàn toàn không có cảm xúc gì.
Nó biết người này, lần trước người này lạc đường, là nó đưa người này ra
ngoài. Nhưng mà, vì sao, vì sao người này lại làm vậy với nó? . Ngôn Tình Hài
Hồ ly nhỏ không biết, nó vô cùng đau đớn, cơ thể run lên không ngừng.
Việt Khê cũng hít thở rối loạn, trên trán lấm tấm mồ hôi, lộ ra vài phần đau đớn.
Đau đớn đứt từng khúc thịt, chỉ khi bản thân tự trải qua mới có thể biết được nó đau tới mức nào.
"Sư phụ..." Một đôi tay vươn tới cầm tay cô, Việt Khê cảm thấy đau đớn trên người giảm bớt đôi chút, chân mày đang nhíu chặt cũng chậm rãi dãn ra.
"Cậu Tống, lần đầu tiên tôi thấy lông hồ ly đẹp thế này đấy, lấy làm quần áo thì đẹp phải biết."
"Đương nhiên, là bạn tôi nói tôi mới biết ở đây có một con hồ ly đẹp đấy...
Bắt nó lột da, vừa vặn có thể làm một cái áo bành tô cho mẹ tôi! Sinh
nhật mẹ tôi sắp đến rồi, tôi đang lo không biết nên tặng mẹ cái gì."
"Nghe nói da loại động vật này phải lột sống xuống thì lông mới duy trì màu sắc rực rở vốn có được..."
"Cẩn thận chút, chú ý đừng làm hỏng da!"
Da lông trên người bị lột sống, loại đau đớn này, quả thật đau đến tận xương tủy.
Việt Khê khẽ kêu rên, cô nhìn cảnh vật trước mắt dần tan biến, sau đó rơi vào bóng đêm vô tận.
Phạn văn trong miệng hóa thành ánh sáng vàng cuốn lấy âm hồn của hồ ly, không ngừng rửa sạch oán khí trên người nó.
Không biết đã qua bao lâu, Việt Khê mở mắt ra, thấy ánh mặt trời xuyên qua
cửa sổ, một con hồ ly đỏ rực bay ra khỏi người Du Nguyệt, nó rơi xuống
đám lông mềm mại, cuộn tròn người lại, cơ thể nó gần như trong suốt dưới ánh mặt trời.
Việt Khê nhẹ nhàng thở ra, cô lấy một con hồ ly
được khắc từ gỗ ra, đưa âm hồn vào trong. Ánh sáng đỏ rực xuất hiện, rối gỗ chớp mắt, như là đã sống lại.
"Mày ở lại trong này tu luyện đi, đến một thời gian nhất định, có thể mày sẽ lại tu luyện thành hình được."
Một bàn tay vươn đến lau mồ hô cho cô, Hàn Húc nhíu mày nói: "Sư phụ, cô thấy thế nào rồi?"
Việt Khê cúi đầu, nhìn thấy hai tay mình vẫn còn run nhè nhẹ: "Không sao, chỉ là di chứng tôi, qua một lúc là tốt rồi."
Hàn Húc trực tiếp ôm cô lên, nói: "Mười triệu quá ít, nói thế nào cũng phải lấy năm mươi triệu!"
Việt Khê quơ chân, nói: "Năm mươi triệu có nhiều quá không..."
"Không phải nói khắp thành bố B đều là thổ hào à? Năm mươi triệu mà thôi...
Rất nhiều người, cô càng lấy nhiều tiện, họ sẽ càng thấy cô tài giỏi."