Cầm trên tay quyển nhật ký, Thomas thở dài. Nghĩ lại quá trình vòng vèo
để tóm được quyển nhật ký, Thomas rùng mình. Đầu tiên là lên tiếng tạo
dư luận khiến linh hồn trong quyển sổ kích động, mất bình tĩnh. Theo
những gì Thomas biết thì mảnh linh hồn đó thuộc về năm Voldemort 16
tuổi, độ tuổi mà hắn chưa trưởng thành. Tiếp theo là tấn công vào tâm lý của Ginny, sự tự tin của Thomas gián tiếp khiến cô bé giảm đi nỗi sợ
hãi đối với quyển sổ. Tiếp theo là dẫn đạo cho Ron và hai anh em sinh
đôi quan tâm đầy đủ tới Ginny, nhờ thân tình khiến cô bé vượt qua sự sợ
hãi. Cuối cùng thì cũng phải nhờ vào sự mạnh mẽ của chính bản thân
Ginny.
Thomas tin rằng kế hoạch của nó sẽ thành công nhưng nó
không nghĩ sẽ mất nhiều thời gian đến vậy. Coi bộ dù chỉ là năm 16 tuổi
thì khả năng thao túng lòng người của Voldemort cũng đã rất đáng sợ.
Ngoài ra, Thomas cũng cảm giác bản thân có lẽ không thích hợp đi tính kế người khác, quá mệt đầu. Nó thà dành thời gian đó đi nghiên cứu ma
thuật còn hơn.
Nếu không phải người giữ quyển sổ là Ginny Weasley – em gái của Ron, và cố gắng khiến tiên tri không bị ảnh hưởng quả lớn
bởi hành động của bản thân, thì việc thu hoạch quyển sổ này sẽ đơn giản
hơn nhiều. Có quá nhiều cách để trực tiếp cướp đoạt nó, nhưng không thể
nghi ngờ, nếu Thomas làm như vậy sẽ khiến cho tương lai mà nó đã tiên
tri bị vặn vẹo cực lớn.
Thomas không có mấy cái suy nghĩ như: cố gắng chống lại vận mệnh, hay bản thân mình không muốn bị vận mệnh khống chế… Theo bản thân nó, vận mệnh vốn dĩ ngay từ đầu đã nằm gọn trong
lòng bàn tay của mỗi người, cái gọi là tiên tri hay nhìn thấy tương lai, chỉ là một loại khả năng dễ tới nhất mà thôi. Vận mệnh hoàn toàn có thể thay đổi bởi ý chí của con người, đặc biệt các tiên tri là những người
dễ dàng làm được điều đó. Có thể nói, vận mệnh vốn là không cố định, đổ
lỗi cho vận mệnh chỉ đơn giản là hành động nhu nhược, đùn đẩy. Kẻ mạnh
là kẻ lợi dụng vận mệnh chứ không phải chờ đợi nó xảy ra.
Ngồi
một mình trong Phòng Yêu Cầu, Thomas đang nghiên cứu quyển sổ nhật ký.
Trên bìa quyển sổ, những dòng ngày tháng mờ nhạt cho biết nó đã có lịch
sử trên 50 năm. Trang đầu tiên, cái tên T.M.Riddle được ghi lại bằng mực đã phai. Nụ cười nửa miệng hiện lên trên khuôn mặt Thomas, nụ cười của
những kẻ tự tin tuyệt đối vào khả năng của mình. Trong mắt hiện lên vẻ
trêu tức, Thomas lẩm bẩm:
- T.M.Riddle! Tom Marvolo Riddle! Tom Riddle…
Thomas biết rõ Voldemort chán ghét cái tên này tới mức nào, hơn nữa, nó cũng
biết phần linh hồn trong quyển nhật ký này rất mạnh - đủ để hình thành
suy nghĩ, thậm chí là phục sinh thành người sống. Đã vạch mặt thì nó sẽ
không ngại ngần mà chơi đểu Voldemort ngay khi có cơ hội. Nó tiếp tục
lầm bầm:
- Cái tên cũng dễ nghe. Thế mà có thằng ngu lại bỏ nó. Thật là…
Vốn dĩ, Thomas tính moi móc trong miệng Voldemort, hoặc phải nói là Tom
Riddle ra một ít ma thuật Hắc ám nào đó thú vị. Nhưng nó nhớ ra, linh
hồn này được tách ra từ rất sớm, khi đó Voldemort mới học năm thứ 5 và
không được thừa hưởng ký ức từ chủ hồn, thời điểm đó hắn chưa phải là
một phù thuỷ hùng mạnh, chỉ là một học sinh thông minh và độc ác. Thế là Thomas từ bỏ việc tìm hiểu Ma thuật Hắc ám từ hắn, có lẽ cũng sẽ moi ra được vài thứ thú vị, nhưng chắc chắn là không có bao nhiêu đáng giá. Nó bắt đầu tập trung vào công việc nghiên cứu trường sinh linh giá. Thomas vô cùng hiếu kỳ về cái thứ dụng cụ ma pháp có thể khiến người ta tránh
né tử vong này.
Thomas không đưa quyển nhật ký vào phòng thí
nghiệm, nó lo lắng mảnh linh hồn này có thể câu thông với chủ hồn của
Voldemort. Thomas không biết cái linh hồn này đã biết được bao nhiêu
việc về nó, Thomas cho rằng, Ginny nếu muốn tìm hiểu thông tin về mình
từ mấy anh em nhà Weasley thực sự quá dễ dàng, tin mật thì có lẽ không,
nhưng tin thường thì quá dễ. Và với đầu óc của Voldemort, nếu hắn bình
tĩnh thì hoàn toàn có thể suy luận ra cả mớ đồ vật với mấy cái thông tin đó.
Để đảm bảo quyển nhật ký an toàn và nằm trong tầm kiểm soát, Thomas mang luôn theo nó bên người, thậm chí để an toàn, Thomas còn cố ý yểm thêm vài cái bùa chú lên trên đó. Còn việc hấp thụ sinh mệnh,
Thomas chỉ có thể nói, nó dám đảm bảo 10 Voldemort gộp lại cũng không có khả năng từ trong tay Thomas chiếm được nửa điểm năng lượng sinh mệnh
nếu nó không muốn. Lên biết, ngay cả Gs Dumbledore cũng không có khả
năng khống chế năng lượng sinh mệnh tốt hơn Thomas, chứ đừng nói một
mảnh linh hồn của Voldemort.
Hơn 2 tuần trôi qua kể từ ngày
Thomas lấy được quyển nhật ký, trong khoảng thời gian này, nó đã làm đủ
loại thí nghiệm và nghiên cứu đối với nó. Kết quả đem lại thực sự vô
cùng khả quan, chí ít Thomas có thể đảm bảo, nếu nó muốn, nó hoàn toàn
có thể chế tạo ra trường sinh linh giá một cách hoàn hảo. Tuy nhiên,
Thomas cũng còn có điều tính toán, có một thứ nữa nó cần tóm vào tay,
nên Thomas chuẩn bị đem quyển nhật ký đưa ra ngoài.
* * *
Một hôm, khi mà Thomas cùng với Harry, Ron và Hermione đang đi qua tiền
sảnh thì thấy một đám đông đang bu quanh một cái thông báo. Dean và
Seamus ra hiệu kêu tụi nó lại, khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng hào hứng. Seamus
nói:
- Người ta đang thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi! Tối nay
có buổi họp mặt đầu tiên! Mình không ngại mấy bài học đấu tay đôi đâu;
nhất là vào những ngày này, biết đâu mình sẽ phải cần đến…
Ron nói:
- Cái gì? Bộ mấy cậu tưởng con quái vật của Slytherin biết thách đấu tay đôi à?
Dù vậy Ron cũng chăm chú đọc thông báo, rồi nói với Harry, Hermione và Thomas:
- Coi bộ cũng hữu ích lắm. Tụi mình tham gia không?
Harry và Hermione đều ủng hộ, Thomas nhún vai tỏ vẻ thế nào cũng được, thế là lúc 8 giờ tối hôm đó, cả đám trở lại Đại Sảnh đường. Mấy dãy bàn dài đã được dọn đi chỗ khác, nhường chỗ cho một cái võ đài vàng đặt dọc một
bức tường. Hàng ngàn ngọn nến được thắp sáng lơ lửng bên trên. Trần nhà
lại một lần nữa đen như nhung, và gần như toàn bộ học sinh trong trường
đều có mặt, người nào cũng cầm theo cây đũa phép của mình và lộ vẻ hồi
hộp.
Hermione nói khi cùng ba người bạn chen lấn trong đám đông:
- Không biết ai sẽ dạy tụi mình đây? Gs Flitwick từng là vô địch môn đấu
tay đôi hồi thầy còn trẻ – không chừng thầy Flitwick sẽ dạy tụi mình
cũng nên.
Harry nói:
- Miễn sao đừng là…
Nhưng
câu nói của nó kết thúc ngay bằng một tiếng thở dài não nề: Gs Lockhart
đang bước lên võ đài, chói lọi trong chiếc áo chùng màu đỏ mận chín, bên cạnh thầy không ai khác hơn là Gs Snape mặc chiếc áo chùng màu đen
thường ngày.
Thầy Lockhart giơ tay vẫy mọi người im lặng và kêu gọi:
- Dồn lại đây nào! Tập họp lại nào! Mọi người có thấy tôi rõ không? Có nghe tôi rõ không? Hay lắm!
Thầy tằng hắng để bắt đầu:
- Thế này, Gs Dumbledore đã cho phép tôi thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi (Duel Club) này, để huấn luyện tất cả các trò phòng khi các trò cần tự
vệ, như chính tôi đây đã phải chiến đấu tự vệ trong vô số trường hợp –
Cứ đọc các sách đã xuất bản của tôi là biết đầy đủ chi tiết về chuyện
này.
- Tôi xin giới thiệu người phụ tá cho tôi, Gs Snape. Ông ấy nói với tôi
là bản thân có biết một tí chút về môn đấu tay đôi và đã đồng ý trên
tinh thần thể thao là giúp tôi làm vài động tác biểu diễn trước khi
chúng ta bắt đầu. Thế này, tôi không muốn để các trò trẻ tuổi hăng say
này phải lo lắng – Hãy yên tâm là sau khi tôi đấu tay đôi với ông ấy
xong, các trò vẫn còn bậc thầy Độc dược của mình, đừng sợ nhé!
Ron thì thầm vào tai Harry:
- Nếu hai người đó tiêu diệt lẫn nhau thì có phải hay hơn không?
Môi trên của thầy Snape cong lên. Harry không hiểu tại sao thầy Lockhart
vẫn còn mỉm cười được. Gặp nó, nếu thầy Snape mà cứ nhìn nó kiểu ấy thì
chắc nó sẽ kiếm cách mà chạy trốn nhanh nhất có thể.
Thomas lên tiếng:
- Các cậu đoán thử coi Lockhart đỡ được mấy đòn trước khi bị đánh chúng.
Ron gần như thốt lên ngay lập tức:
- Chết ngay lập tức!
Harry gật gù đồng ý. Dù sao cái vẻ ngoài của Gs Snape quá có lực uy hiếp.
Hermione do dự, cô nói:
- Chắc cũng phải mất một thời gian chứ? Tuy ông ta là kẻ lừa đảo, nhưng chắc chắn cũng đâu thể yếu tới vậy.
Thomas cười, nó nói:
- Cá không? 1 Galleons, cho việc Lockhart sẽ thua ngay câu thần chú đầu tiên.
Hermione liếc Thomas một cái rồi bơ nó và đưa sự tập trung về phía võ đài.
Thomas quay sang Harry và Ron, nhún nhún vai. Hai thằng bạn cũng khẽ
cười, hiển nhiên chúng cũng tin chắc vào phán đoán của bản thân.
Còn Thomas chỉ có thể nói, Lockhart đây là "ngu thì chết chứ bệnh tật gì".
Thách đấu với Gs Snape một trận đấu tay đôi trong khi trình độ bản thận
lại chẳng ra gì. Thomas tự hỏi, với đầu óc như vậy, làm thế quái nào mà
gã vẫn có thể tồn tại tới giờ mà không bị ai lật mặt.
Trong khi
Thomas và đám bạn tán nhảm, Gs Lockhart và Gs Snape bước đến đứng đối
diện nhau và cúi mình chào. Ít nhất thì Lockhart cũng chào một cách điệu nghệ, hai cánh tay đánh vòng thuần thục. Còn Gs Snape? Ông chỉ gục gặc
đầu một cách cáu kỉnh. Rồi cả hai giơ cây đũa phép lên như thể giơ kiếm
ra trước mặt.