Khi Lý Hạo trở lại nơi ở của mình đã là nửa đêm. Hắn lén lút chui vào căn nhà, trút bỏ bộ quần áo có phần rách rưới và loang nổ máu tươi đã
khô cạn vào 1 chiếc thùng sắt vừa được biến hình ra.
Một mồi lửa
hiện lên, đống quần áo nhanh chóng hóa thành tro bụi. Ánh lửa chiếu dọi
khuôn mặt lạnh lẽo và âm trầm của Lý Hạo. Có vẻ nhưng công việc hôm nay
của hắn cũng không hề thuận lợi, hoặc nó không mang lại hiệu quả như đã
kỳ vọng.
Hành động của Lý Hạo hiển nhiên là không qua mặt được đám người Voldemort. Ngay lập tức Chúa tể Hắc ám đã mở 1 cuộc thẩm vấn cho
gã người hầu mới.
Sau một phen chất vấn, cộng trên âm thầm sử dụng Triết tâm trí thuật, Voldemort cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra. Dù có
phần bất mãn vì tên thủ hạ ngu xuẩn này tự ý hành động nhưng hắn cuối
cùng vẫn tha thứ cho Lý Hạo. Lý do là vì lúc này hắn đang thiếu nhân
thủ, và nguồn tài nguyên Lý Hạo đang có thực sự vô cùng có ích.
Chỉ có Sergei Krikaleva lúc này lên tiếng:
“Xem ra chúng ta sẽ sớm phải rời nơi này.”
Tất cả những người xung quay quay sang nhìn Sergei Krikaleva với ánh mắt
nghi hoặc. Với chúng mà nói, Lý Hạo chỉ đơn giản là giết chết vài kẻ
muggle yếu ớt và ngu xuẩn. Việc này có lẽ sẽ gây lên một chút xáo động
nho nhỏ ở thế giới bên ngoài nhưng tuyệt nhiên sẽ không thể ảnh hưởng
tới bọn chúng.
Sergei Krikaleva nhẹ nhàng lắc đầu. Việc này không đơn giản như đám người này vẫn nghĩ.
“Nếu như đêm nay người chết chỉ là 1 con đàn bà ngoại quốc thì sẽ chẳng có
việc gì. Nhưng vấn đề ở chỗ hắn…” – chỉ tay vào Lý Hạo – “… đã tiện tay
mà làm thịt luôn mấy người Ý vô tội đang ở cùng cô ả. Một kẻ ngoại lai
đến đất Ý, giết người Ý. Và nhất là những người đó không thuộc thế giới
ngầm. Mấy người cho rằng chúng ta sẽ có thể tiếp tục yên bình ở lại đây
sao.
Nên nhớ là khởi nguyên của mafia là để bảo vệ người dân Ý
khỏi các thế lực ngoại lai xâm lấn. Dù hiện tại chúng đã biến thành xã
hội đen, nhưng cái tính chủ nghĩa dân tộc cực đoan cũng chẳng có thay
đổi, thậm chí là nghiêm trọng hơn. Người Ý có thể ra tay với nhau, nhưng người ngoài thì không được.
Sớm thôi, chúng sẽ có hành động. Nếu
quan hệ của gia tộc Mastronzo với Lý Hạo đủ tốt, chúng sẽ nhẹ nhàng trục xuất chúng ta rời khỏi Ý. Còn nếu không…”
Đám người Voldemort lâm vào trầm mặc. Giờ đây vị thế và địa điểm của chúng không thích hợp cho
việc gây láo loạn. Vì vậy âm thầm rời đi là cách làm hợp lý nhất. Nếu có xung đột, rất có khả năng sẽ đánh động tới Vatican. Và đến lúc đó, muốn rút e rằng cũng sẽ phải trả cái giá không rẻ.
Ngay sau đó, Voldemort đã lập tức ra lệnh đám người dời đi. Chúng cần tranh thủ rời khỏi đây trước khi vụ việc trở lên phức tạp.
Đúng lúc này, Lý Hạo nhận được 1 cuộc gọi. Đầu dây bên kia đưa tới thông
báo: Vì Lý Hạo đã xúc phạm tới điều cấm kỵ nên gia tộc Mastronzo sẽ thu
hồi sự bảo hộ của họ. Vì giao tình giữa đôi bên, boss của gia tộc cho
đám người Lý Hạo 12 giờ để âm thầm rời khỏi Ý.
Và thế là không
ngoài dự đoán của Sergei Krikaleva, đám người Voldemort chưa kịp ấm mông đã lại phải lục tục di chuyển. Điều này đã khiến cho Voldemort sinh ra
bất mãn với Lý Hạo.
Lý Hạo dường như ngó lơ sự bất mãn của Chúa tể Hắc ám. Sau ngày hôm đó, hắn bắt đầu thay đổi. Từ Lý Hạo phát ra cảm
giác u tối, âm trầm, lạnh lẽo. Cứ như hắn ta trở thành 1 thứ tồn tại nào đó hắc ám và ghê tởm, một thứ tồn tại gần như là phi nhân loại.
Nhưng có được thì có mất, trạng thái quái dị của Lý Hạo lại khiến cho
Voldemort vô cùng thích thú. Hắn rất hưởng thụ cái cảm giác hắc ám mà Lý Hạo tản mát ra. Với hắn, chỉ có những kẻ như vậy, giống hắn, mới là
định nghĩa chính xác cho một phù thủy hắc ám đúng mực. Điều này cũng
khiến cho bất mãn nho nhỏ trước đó dần tan biến.
…
Nước Anh – Trang viên nhà Walker…
Trong khi đám người Voldemort bận bịu di chuyển tới nơi dừng chân mới, Thomas đang loay hoay với thí nghiệm ma pháp. Cậu ta đang hoàn tất những bước
chuẩn bị cuối cùng cho ma thuật hồi sinh. Đây cũng là một giao kèo mà
Thomas vô cùng chú trọng.
Trên bán thí nghiệm, một gã đàn ông mang vẻ hốc hác đang nằm im bất động. Hắn là một phù thủy hắc ám bị giam giữ lâu năm và nay bị kết án phải chịu “nụ hôn của giám ngục Azkaban”.Giờ
đây, hắn đang trở thành đối tượng hoàn hảo để Thomas tiến hành thí
nghiệm.
Theo nhịp điệu vung vẩy nhẹ nhàng của chiếc đũa phép, từng làn sáng mong manh màu bạc thoát ra từ cơ thể của tên phạm nhân. Những
làn sáng đó nhanh chóng tụ hội về phía đầu đũa phép và tạo thành một quả cầu phát ra ánh bạc nhè nhẹ.
Thời gian trôi qua, theo những làn
sáng càng lúc càng mỏng manh, gã tù nhân cũng dần trở lên nhợt nhạt. Tới khi tất cả làn sáng cạn kiệt, gã cũng triệt để yên tĩnh.
Thomas nhanh tay đưa quả cầu sáng đang treo trên đầu đũa thả vào một chiếc bình pha lê đã được chuẩn bị sẵn.
Ngay khi quả cầu sáng hoàn toàn tiến vào, chiếc bình bắt đầu biến đổi. Miệng bình chảy xuống, quyện lại và niêm phong hoàn toàn và biến thành 1 quả
cầu pha lê trong suốt.
Đến tận đây, Thomas mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu chủ, Van Howlett đã trở về.” – Người quản gia lên tiếng. Ông ta đã tới
đây được một hồi nhưng vẫn luôn im lặng chờ đợi cho tới khi Thomas hoàn
thành xong thí nghiệm mới lên tiếng.
Thomas nhẹ nhàng gật đầu, thu dọn lại bàn thí nghiệm, nói:
“Đưa họ đến phòng khách. Tôi sẽ tới ngay.”
…
Trong phòng khách, Van Howlett đang ngồi cùng với 1 người phụ nữ trẻ tuổi với mái tóc bạch kim. Đây là cộng sự hiện tại của anh ta.
Van Howlett cứ vài phút lại dùng mắt liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh. Anh ta không
hiểu rõ người cộng sự này đã xảy ra chuyện gì. Khi làm nhiệm vụ tại Ý,
thân thể cô ta đã xuất hiện dị biến đi kèm với hàng loạt phép thuật xuất hiện.
Dù không hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhưng có thể chắc
chắn rằng điều đó có liên quan mật thiết tới ông chủ của mình. Mái tóc
bạch kim thi thoảng lại tỏa ra hào quang màu đỏ mờ nhạt kia thật quá
quen thuộc.
Cánh cửa bật mở, Thomas nhẹ nhàng tiến đến. Bước đi của cậu ta nhẹ nhàng như đang lướt đi trên mặt đất.
Van Howlett lập tức đứng dậy nghiêng người chào hỏi.
Còn người phụ nữ bên cạnh, cô ta gần như lập tức khụy gối, quỳ rạp xuống.
Van Howlett có thể nhìn thấy cơ thể của cô ta đang run lên nhè nhẹ. Từ vị
trí của mình, anh ta có thể nhận ra vẻ mặt người cộng sự của mình tràn
đầy vẻ kích động, phấn khích và sùng bái.
Thomas tiến tới trước mặt 2 người, đưa tay ra hiệu cho Van Howlett in lặng, nói:
- Ngẩng đầu lên.
Lời lẽ của Thomas rất nhẹ nhàng, nhưng nó dường như mang theo 1 ma lực đặc
biệt. Người phụ nữ bất giác ngẩng đầu nên như 1 bản năng. Nhưng sau đó,
trong ánh mắt đầy sùng bái và cuồng nhiệt kia lại lộ ra vẻ bối rối và sợ hãi. Đối với cô ta, chỉ đơn cử việc nhìn thẳng vào người thanh niên
trước mặt này thôi cũng là một hành động hỗn xược và báng bổ.
Ngay khi người phụ nữ định tiếp tục cúi đầu thì Thomas đã cầm lấy cằm của cô ta, chăm chú quan sát.
Người phụ nữ hoảng hốt nhắm mắt lại nhưng không hề phản kháng để mặc cho Thomas giữ lấy cằm của mình.
Van Howllet ở bên cạnh cũng dùng con mắt chứa đầy tò mò quan sát hành động
của Thomas. Đến lúc này anh ta dám chắc chắn rằng những biến đổi ở trên
người cộng sự của mình có liên quan mật thiết tới Thomas. Bằng chứng là
trạng thái hiện tại của người phụ nữ kia.
Theo bàn tay tay của
Thomas chạm vào, từ giữa trán của người phụ nữ bắt đầu biến đổi. Một dấu ấn phát ra ánh hào quang đỏ cam nổi lên. Nó có hình dạng giống như đôi
cánh đang ôm lấy 1 chữ “I”. Ánh mà nó tỏa ra cũng tuy rực rỡ nhưng lại
êm dịu, thánh khiết, ấm áp như ánh lửa giữa đêm đông lạnh giá. Theo sự
xuất hiện của dấu ấn, mái tóc của của người phụ nữ cũng xuất hiện những
thay đổi nhỏ, hào quang mờ nhạt le lói bắt đầu cộng hưởng với dấu ấn và
thăng hoa, càng rực rỡ.
Lần trước đầu dấu ấn này xuất hiện, tình
huống lúc đó đầy căng thẳng nên Van Howllet không có cơ hội quan sát kỹ
hình dáng của nó. Nhưng giờ phút này anh ta đã có cơ hội quan sát cận
cảnh. Hình dáng của dấu ấn này, đặc biệt là đôi cánh kia thực có phần
quen thuộc.
Dường như nhận ra điều gì, Van Howllet lột xuống chiếc găng tay da của mình. Ở đó, trên mu bàn tay trái, một dấu ấn đang nằm
lẳng lặng. Nhìn kỹ, nó cũng có 1 đôi cánh với tạo hình tương tự với đôi
cánh trên trán của người phụ nữ, chỉ khác là: đôi cánh đó đang cuộn lại
thành 1 khối như che chắn thứ gì bên trong và nó… không phát sáng.
Sau một hồi quan sát, Thomas thả tay, nói:
“Cô lại làm ta bất ngờ. Từ lần đầu tự mình tiến cử giành lấy cơ hội, cho
tới bây giờ. Trong số tất cả những người đi theo ta, cô chẳng phải kẻ
sớm nhất, nhưng nhìn xem, cô lại là người đầu tiên giành được trái táo
vàng. Nói đi, ta lên ban thưởng gì cho cô đây Liễu Tịnh Hương.”