Thomas có phần không cam lòng, cậu ta chán ghét cảm giác này. Nế mọi thứ đều đã được sắp đặt từ trước thì ý nghĩa tồn tại của thế gian này ở
đâu? Cả cậu ta và những con người xung quanh có phải một con rối bị giật giây bởi 1 tồn tại siêu nhiên vô hình nào đó?
Khả năng kết nối
các thế giới song song cho Thomas biết rằng vận mệnh không phải cố định, nó có thể thay đổi. Nhưng một khi bỏ qua khả năng đó, dường như vòng
quay của vận mệnh lại tiếp tục bó chặt lại tất cả mọi người.
Chưa bao giờ Thomas có nhận thức tường tận được sự mê hoặc của sức mạnh bẩm
sinh như lúc này. Làm 1 con người tự do khống chế vận mệnh bản thân và 1 con rồi bị bàn tay vô hình giật dây là 2 cảm giác chênh lệch quá mãnh
liệt.
Nhẹ nhàng lắc đầu bỏ qua những suy nghĩ lung tung trong
đầu, Thomas nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Nơi này cho cậu ta cảm giác
rất mãnh liệt. Linh cảm bảo rằng đám người kia đang lẩn trốn ở gần đây.
Một ngọn lửa đỏ rực bỗng nhiên xuất hiện trong tay của Thomas. Nhiệt độ
nhanh tróng tăng vọt khiến không khí xung quanh vặn vẹo. Đám cây cỏ xung bắt đấu héo rũ, rồi bốc cháy hừng hực.
“Ta nghĩ các ngươi đều
đang nghe được lời ta nói.” – Thomas cất giọng – “Có vẻ vận mệnh đã
quyết định các ngươi được sống. Ta không đồng ý với việc đó! Hãy thử
xem, ta và vận mệnh, kẻ nào sẽ thắng.”
Dứt lời, quả cầu lửa trong tay của Thomas bắt đầu phóng đại. Cùng với đó, nhiệt độ vốn đã khủng khiếp của nó cũng tăng vọt.
Trong gò đất, Voldemort ngước cái đầu rắn của mình nhìn chằm chằm vào không
trung. Ánh mắt của hắn tràn ngập sự phẫn nộ và không cam lòng. Hắn không thể tưởng tượng được chỉ mới qua hai năm, thằng nhóc con phải dựa vào
độc dược để tấn công hắn nay đã tiến bộ tới mức này.
Dù không cam lòng nhưng Voldemort vẫn không hề có bất kỳ phản ứng. Hắn hiểu quá rõ
rằng với khả năng hiện tại của hắn và 2 tên thủ hạ tạm thời bên cạnh,
phản kháng chỉ là 1 điều viển vông. Hắn chắc chắn sẽ không chết nhưng cơ hội để phục sinh sẽ lại trôi qua và chẳng biết bao giờ mới có thể trở
lại.
Seiger và Peter cũng bắt đầu tuyệt vọng. Bọn chúng cũng hiểu rằng mình đã chẳng còn cơ hội. Với tình trạng hiện tại, chúng tin rằng, Thomas chắc chắn sẽ chẳng tha mạng dù chúng có đầu hàng và cầu xin tha
thứ.
Cả hai cũng nghĩ tới việc lao ra phản kháng nhưng cái cách
mà Thomas sử dụng phép thuật chỉ bằng tay không, không đũa phép, không
niệm chú đã dập tắt mọi hi vọng của chúng. Trình độ cách biệt quá rõ
ràng.
Thời gian cũng chẳng có đủ để cho đám người tiếp tục suy
nghĩ, quả cầu lửa khổng lồ đã rơi xuống. Peter không biết nhưng Seiger
quá rõ uy lực của cái thứ này. Cả ngọn núi Côn Lôn đã bị phép thuật này
biến thành bình địa.
Một tiếng nổ lớn vang lên, kèm theo đó là nhiệt độ khổng lồ và ánh sáng lóa mắt lấn át ánh sáng mặt trời.
Khi ánh sáng chói mắt tản đi, mảng rừng nguyên sinh xanh mướt khi nào giờ
đây chỉ còn là một hồ dung nham nóng bỏng. Khu vực cây cối xung quanh
cũng đang bị những ngọn lửa cuồng bạo gặm nhấm.
Thomas lơ lửng
giữa không trung, cảm giác khó chịu đã biến mất. Có lẽ con mồi đã chạy
mất bởi Voldemort chắc chắn sẽ không thể chết dễ dàng như vậy khi các
trường sinh linh giá của hắn vẫn tồn tại.
Nhìn hồ dung nham,
Thomas búng tay, mây đen bắt đầu tụ tập. Một cơn mưa rào lạnh lẽo bắt
đầu ồ ạt rơi xuống. Từng đợt hơi nước bốc lên bao phủ cả khu rừng nhỏ.
Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, cơn mưa đã dừng tự bao giờ. Một cơn gió
mạnh tràn đến thổi tan làn hơi nước dày đặc. Tiếp theo đó một cơn gió
xoáy mang theo vô số quả khô và những hạt giống bay tới.
Những
hạt giống rơi xuống mặt đất cứng rắn. Chúng nhanh chóng nảy mầm và vươn
lên. Chỉ chốc lát, một mảnh xanh ngắt đã xuất hiện. Mảnh cây bừng bừng
sinh cơ trái ngược hẳn với hồ lửa đầy vẻ chết chóc vừa rồi.
Dùng ánh mắt hài lòng nhìn xem tác phẩm của mình. Thomas xoay người bay đi.
“Thế này thì sẽ không day dứt vì phá hoại môi trường.” – Thomas tự nhủ.
Kẻ nào đó đã quên béng đi ngọn núi bị bản thân ủi phẳng cách đây chỉ vài tuần.
…
Nửa ngày trôi qua, mảnh đất bằng phẳng của khu rừng lại một lần nữa bị tàn
phá. Một ụ đất ùn lên rồi nhanh chóng nổ tung thành một cái hố lớn.
Từ trong hố, 2 người và 1 con rắn chật vật bò ra. Cả ba nằm bẹp trên mặt đất.
Từng tiếng hít thở nặng nhọc vang lên. Cả 3 kẻ vừa thoát chết tham lam hô hấp không khí mới mẻ.
“Không cần phải ngạc nhiên.” – Một giọng nói vang lên, khàn khàn, rin rít… như âm thanh của một con rắn. Voldemort nói với tên người hầu của mình –
“Tên nhóc đó đã dừng ma thuật để hồi phục lại khu rừng này. Bây giờ
nhanh chóng rút lui. Tình trạng hiện tại của ta không thể đối phó với
hắn.”
Nghe Voldemort nói vậy, Peter và Seiger dường như nhanh
chóng hồi phục thể lực. Chúng nhanh chóng đứng dậy rồi rời khỏi mảng
rừng rậm.
Trước khi rời đi, Voldemort ngoái đầu nhìn lại chiếc hố. Nó vừa cứu hắn 1 bàn thua trông thấy.
Ngay khi quả cầu lửa buông xuống, mặt đất đột nhiên sụp xuống. Một cái hố sâu nuốt trọn cả Voldemort lẫn 2 tên thuộc hạ.
Sự may mắn ngẫu nhiên này làm Voldemort càng kiên định hơn vào lời tiên
tri trước đó. Ngoại trừ đứa trẻ sinh ra vào cuối tháng 7, không ai có
thể đánh bại hắn. Kể cả đó là những kẻ hùng mạnh như Dumbledore hay
Thomas Walker.
…
Hogwarts bước vào kỳ nghỉ hè dài dằng
dặc. Cả tòa lâu đài vẫn còn người ở đó, kể cả lũ gia tinh vẫn chăm chỉ
hoạt động thì nơi này vẫn rất đông đúc chỉ là không thể so sánh với sự
náo nhiệt do đám học sinh luôn thừa năng lượng mang lại.
Những
tia nắng rực rỡ xuyên qua tán lá. Tiếng chim hót véo von từ những tàng
cây. Từng cơn gió nhẹ nhàng rong ruổi trên sườn đồi xanh mướt.
Tòa lâu đài có tuổi thọ ngàn năm giờ đây khoác lên mình nó một vẻ đẹp tĩnh lặng, cổ kính mà hiếm khi xuất hiện.
Thomas chậm rãi rảo bước trên con đường dẫn tới lâu đài. Cậu ta dùng một thái
độ nhàn hạ vừa dạo bước vừa ngắm cảnh vật xung quanh. Dù ở đây đã vài
năm nhưng đây là lần đầu Thomas có cơ hội thưởng thức cảnh đẹp mùa hè
của Hogwarts.
“Khung cảnh bình yên này đẹp quá phải
không?” – Một giọng nói già nua vang lên. Giáo sư Dumbledore chậm rãi
bước tới, ông mặc một trường bào màu xám. Chiếc kính chảy thõng trên
mũi. Nhìn giáo sư lúc này như ông lão bình thường có gu ăn mặc hơi tệ
chứ chẳng hề giống 1 phù thủy hùng mạnh nhất thế gian.
“Đúng
vậy!” – Thomas đáp – “Con chưa từng nghĩ tới Hogwarts có thể đẹp 1 cách
bình yên đến vậy. Nhưng con không nghĩ thầy gọi con về đây chỉ để ngắm
cảnh hè đâu nhỉ?”
Cả hai thầy trò đi tới bên bờ hồ. Giáo sư Dumbledore nói:
“Cuộc sống tấp nập luôn có thể khiến chúng ta quên mất vẻ đẹp bình dị xung
quanh. Và khi dừng lại chúng ta mới nhận ra rằng cái sự bình an đã mất
đó thực đáng quý. Con có nghĩ vậy không?”
“…” – Đáp lại câu hỏi của giáo sư là một hồi im lặng.
Giáo sư Dumbledore cũng không hề vội vàng. Ông đứng cạnh Thomas đánh mắt
nhìn ra xa, dường như đang thực sự ngắm nhìn vẻ đẹp của hồ nước mùa hạ.
Quá một hồi lâu, Thomas mới đáp lại:
“Có đôi khi không phải vì không nhìn thấy mà con người bỏ quá vẻ đẹp của sự bình an. Chỉ là có quá nhiều thứ cần phải gánh vác. Giữa bình an cho
bản thân và bình an của những người xung quanh, họ bắt buộc phải lựa
chọn.
Có một vài người họ chỉ đơn giản là không thể chịu đựng
việc mà bình an của bản thân xây dựng trên sự hi sinh của những người đã tin tưởng họ.”
Lần này đến lượt giáo sư Dumbledore rơi vào im
lặng. Ông có thể hiểu được tư tưởng của Thomas nhưng nó không có nghĩa
ông đồng ý với tư tưởng đó.
“Cho dù sự bình an đó được xây dựng
trên nền móng là sự bạo lực và đau khổ? Cái sự bình an được xây trên máu đó có phải là tốt đẹp? Những người đã ngã xuống đó cũng có người thân,
ai sẽ thương sót cho họ. Tước đoạt đi sự bình an của người khác để xây
dựng sự bình an cho bản thân là đúng đắn sao?”
“Có mấy người có
thể để ý được đến những kẻ không liên quan đến mình. Chẳng phải sự bình
an của những người xung quanh quan trọng hơn sự bình an của những kẻ xa
lạ hay sao?
Những người đó đã dâng hiến sự trung thành của họ cho 1 người thủ lĩnh. Họ sẵn sàng chết vì lý tưởng của thủ lĩnh của mình.
Nhưng chính vì họ như vậy, người thủ lĩnh càng không có lý do gì để coi sự hi sinh của họ nhẹ hơn sự hi sinh của những kẻ ngoại lai. Họ chấp nhận là
con cờ không có nghĩa người thủ lĩnh được phép coi họ là con cờ. Nếu như vậy, người thủ lĩnh đó có khác gì những những kẻ máu lạnh, sẵn sàng lợi dụng những thuộc hạ của mình vì mục đích ích kỷ hèn kém.
Cho dù
cái lý tưởng đề ra có vĩ đại, cao đẹp đến đâu, thì việc bỏ qua sự hi
sinh của những người đã cống hiến tất cả sự trung thành của mình và cho
rằng đó là 1 sự hiển nhiển cũng xấu xa chả kém gì việc hi sinh những
người xa lạ.
Và giữa 2 cái xấu xa như nhau thì hiển nhiên là
người bình thường đều sẽ lựa chọn cái xấu xa nào có ích cho bản thân và
những người xung quanh.”