“Em chỉ muốn nhìn kỹ 1 chút. Dù sao thì cũng chẳng mấy khi có dịp nhìn ngắm 1 miệng núi nửa đang hoạt động ở gần như thế này.”
Fred và George đứng dậy, đi tới bên cạnh Harry. Cả hai bật cười, Fred nói:
“Có lý. Đâu phải lúc nào chúng ta cũng có thể gặp được một khung cảnh tuyệt vời thế này.”
George bổ sung:
“Có vẻ như mực dung nham lại dâng lên thêm một chút. Cũng đúng! Chúng ta chẳng còn bao nhiêu thời gian.”
Nói rồi, George ngước mắt nhìn lên.
Bầu trời phía trên hòn đảo đang dần bị bao phủ bởi những đám mây đen khổng
lồ. Những cơn gió lạnh cũng đang dần trở lên mạnh mẽ. Và nếu như có
người sở hữu đôi mắt đủ tinh tường và khả năng quan sát tỉ mỉ, họ có thể phát hiện ra mực nước ở bờ biển phía xa đang giảm đi 1 cách vô cùng
nhanh chóng. Tất cả những dấu hiệu đang nói lên rằng: hàng loạt những
thiên tai đang ập đến.
Hermione đứng phía xa nhìn Harry và 2 anh
em sinh đôi Fred và George. Hai hàng lông mày xinh đẹp của cô dần cau
chặt lại với nhau, ánh mắt lấp lóe ánh sáng kỳ dị. Dường như Hermione đã phát hiện ra điều gì đó.
“Em phát hiện ra điều gì sao?” – Cedric tiến tới. Anh cũng đã trở về sau 1 quãng thời gian tìm kiếm vô vọng.
Hermione im lặng, cô dường như đang nhớ lại điều gì.
Sau 1 thời gian, Hermione nói:
“Có 1 chút manh mối… nhưng em thực sự không dám chắc.”
Hermione tiến lên trước, đi tới bên cạnh Harry và ngồi xuống, đưa tay ra giữa không trung.
***
Thomas bước ra khỏi chiếc bồn chứa dung dịch phục hồi. Cậu đứng đó, đưa tay
lên và nhìn chăm chú vào những vết thương đã lên da non. Ánh mắt của
Thomas cho thấy rõ sự bất mãn và bực tức.
Thomas bất mãn với
chính bản thân mình. Cậu ta sở hữu lượng sức mạnh quá đủ để đối đầu với
bất cứ kẻ nào nhưng bản thân lại không thể sử dụng tối ưu sức mạnh đó.
Cho dù đã rất cố gắng để luyện tập nhưng Thomas vẫn cho rằng bản thân
tiến bộ quá chậm.
Hít sâu một hơi để bình ổn tâm tình. Thomas rời khỏi phòng hồi phục. Những giọt chất lỏng sinh mệnh nhanh chóng bốc
hơi, tấm vải đen gần đó bay lên ôm lấy cơ thể trần trụi của Thomas và
biến thành 1 bộ đồ đồng phục tiêu chuẩn của Hogwarts.
***
Harry nhìn Hermione, hỏi:
“Cậu phát hiện ra điều gì sao?”
— QUẢNG CÁO —
Hermione rút tay về, ngắm nghía một hồi, nói:
“Cái miệng núi nửa này thực sự bất thường.”
Những học sinh khác cũng đã phát hiện ra hành động khác thường của Hermione.
Họ bắt đầu tập trung lại gần và lắng nghe. Những ngày qua, Hermione đã
thành công chinh phục tất cả với lượng tri thức khổng lồ và những suy
luận tuyệt vời của cô.
Hermione chỉ tay xuống lòng núi nửa, nơi mà dung nham đang sôi lên như 1 nồi nước sốt, nói:
“Dung nham đang sôi sục như thế kia có nhiệt độ bề mặt phải hơn 1000 độ C.
Với khoảng cách chỉ có vài mét khoảng cách như thế này thì nhiệt độ nơi
chúng ta đang đứng phải cao hơn rất nhiều.
Chưa kể tới nhiệt độ. Lượng khí độc thoát ra khỏi miệng núi đủ sức giết chết người thường trong vòng 1 phút nếu hít quá nhiều.
Cho dù thể chất của phù thủy có vượt trội hơn thì cũng chẳng thể nào có thể vô tư đứng đây nãy giờ mà chẳng có vấn đề gì.”
Sau khi nghe những gì Hermione nói, các học ồ lên. Một lần nữa Hermione lại thể hiện tri thức đáng ngưỡng mộ của cô và tìm ra manh mối giải quyết
vấn đề cho tất cả.
Cedric lên tiếng:
“Nói như vậy, cho dù miệng núi nửa này không phải lối ra thì nó cũng chắc chắn là 1 manh mối quan trọng.”
Hermione nhẹ nhàng gật đầu.
“Chúng ta cần tìm cách gì đó thử nghiệm.” – Cedric nói.
Fred lên tiếng:
“Cái này thì đơn giản thôi.”
George cầm lấy 1 hòn đá to gần bằng 1 quả Bludger ngay dưới chân rồi ném thẳng xuống miệng núi.
Trong ánh mắt chờ đợi của tất cả mọi người, hòn đá khựng lại giữa không trung chỉ vài giây rồi… rơi thẳng xuống hồ dung nham nóng bỏng bên dưới.
***
Thomas đứng trong phòng thí nghiệm, trên tay cầm 2 ống thủy tinh với màu sắc
khác nhau. Cậu ta dùng 1 ánh mắt cân nhắc nhìn qua nhìn lại giữa 2 chiếc ống. Có vẻ như Thomas đang đứng trước 1 quyết định khá khó khăn.
Một tín hiệu liên lạc vang lên và khi được kết nối, 1 hình ảnh 3 chiều xuất hiện. Người liên lạc là Helena Walker. Cô nhìn Thomas đang loay hoay
với mấy cái ống nghiệm.
Sau khi lên tiếng chào hỏi, Helena nói:
“Diệp Bình vừa gửi đến tin mới. Lý Lập Đỉnh đã trở về nước. Hắn cũng đã mang
theo vài chuyên gia nước ngoài để cải tạo lại trụ sở… đúng như những gì
ngài muốn.” — QUẢNG CÁO —
Thomas không quay người lại, có vẻ như đống ống nghiệm trước mắt quan trọng hơn thông tin được chuyển tới.
“Người được chúng ta lựa chọn thế nào?” – Thomas hỏi.
“Đã giải quyết.” – Helena đáp lại – “Ông ta đâu còn cách nào khác.”
Thomas chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Sự chăm chú của Thomas thành công dấy lên sự tò mò của Helena. Cô hỏi:
“Thưa ngài, những ống nghiệm đó là…”
Thomas quay người lại nhìn Helena, trong ánh mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô chủ động hỏi Thomas 1 điều gì đó.
Vẻ mặt của Thomas khiến Helena hiểu nhầm, cô vội vàng xin lỗi nhưng bị ngăn lại. Thomas nói:
“Tôi cũng đang muốn hỏi ý kiến của người khác một chút.”
Xoay người chỉ về đống ống nghiệm, Thomas tiếp tục:
“Tôi đang phân vân không biết nên kết hợp những loại nào vào với nhau. Ở đây có hương vị của Mâm xôi, Việt quất, Đào…”
“Xin thứ lỗi.” – Helena cắt ngang – “Tôi chưa hiểu lắm ý của ngài.”
“Tôi đang muốn tìm kiếm 1 loại hương vị mới cho loại kem mà tôi sẽ dùng vào
hè tới.” – Thomas một mặt nghiêm trọng – “Một sự kết hợp tệ hại có thể
phá nát 1 ly kem thượng hạng. Tôi muốn tìm ra loại tuyệt nhất nhưng rốt
cuộc thì… chúng đều quá ngon và tôi vẫn chưa thể quyết định được đâu sẽ
là cái mà tôi muốn.
Cô hiểu ý tôi nói không?”
…
Một sự im lặng tuyệt đối xuất hiện. Sau đó hình ảnh của Helena Walker tan biến.
Thomas đứng ngây người không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tín hiệu có vấn đề?
***
Quay lại với đỉnh núi lửa. Các học sinh đã nhìn ra sự bất thường nhưng rất
nhanh họ lại rơi vào 1 cuộc tranh luận. Việc hòn đã rơi thẳng xuống dung nham khiến cho suy đoán trước đó về việc có 1 cửa ra vào vô hình bị
lung lay.
George nói:
— QUẢNG CÁO —
“Gần như chắc chắn cửa ra ở phía dưới nhưng tại sao…”
Cedric trầm ngâm, sau 1 hồi anh nói:
“Có thể nó được thiết kế để chỉ phản ứng với con người. Điều đó có thể tránh những phiền toái nếu có gì đó vô tình lao qua cửa.”
Suy luận của Cedric vô cùng hợp lý, nhưng vấn đề ở đây là làm sao chứng
minh được đó là chính xác. Phải biết rằng nếu đoán sai… chắc chắn họ sẽ
không chết nhưng đảm bảo là sẽ không có quả ngon để ăn.
Một tia
sét khổng lồ đột ngột xuất hiện xé ngang bầu trời. Những cơn gió cũng
mạnh lên 1 cách đột ngột. Những đám mây đen khổng lồ lúc này đã quyện
lại thành 1 đoàn khổng lồ che kín toàn bộ hòn đảo. Có thể dùng mắt
thường để nhìn thấy những tia sét nhỏ đang ấp ủ trong đó.
Harry đột nhiện tiến lên sát miệng núi lửa và… nhảy thẳng xuống.
***
Ánh sáng lấp lóe ở sân trước của biệt thự. Harry xuất hiện giữa không trung và hạ cánh một cách không mấy êm đẹp. Cậu bị trượt chân khi đáp xuống
và ngã sõng soài trên mặt đất.
“Chào mừng trở lại.” – Thomas đã
đứng chờ sẵn từ trước. Cậu ta tiến tới, đưa tay ra, nói: “Cậu lại 1 lần
chiếm hết phần nổi trội của người khác rồi đấy.”
Harry đưa tay níu lấy tay của Thomas để dứng dậy. Đưa tay chỉnh đốn lại quần áo, nói:
“Mình chỉ giúp mọi người dò đường thôi. Đằng nào cũng chẳng chết được.”
Lúc này, hàng loạt ánh sáng lại xuất hiện. Những người còn lại sau khi Harry nhảy xuống đều nhanh chóng theo chân cậu trở về.
Thomas nhanh chóng đánh giá qua 1 lượt tất cả các học sinh. Dù tất cả đều vô
cùng chật vật, nhiều người đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, nhưng
không có tổn thương quá lớn.
“Bốp, bốp…” – Tiếng vỗ tay vang lên cắt đứt cuộc ăn mừng của các học sinh.
Thomas lúc này tiến tới, nói:
“Chúc mừng đã hoàn thành buổi huấn luyện đầu tiên một cách xuất sắc. Thành
thực mà nói thì tôi vô cùng bất ngờ về những gì mà các bạn đã làm được.
Theo dự tính ban đầu thì… tôi nghĩ ít nhất cũng phải có 4, 5 người sẽ bị loại sớm…
Thôi được, bây giờ cái các bạn cần là nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe. Chúng ta sẽ rút kinh nghiệm sau.”
Đưa tay chỉ về phía sau, nơi con gia tinh riêng của mình đang đợi sẵn, Thomas nói:
“Jack sẽ dẫn các bạn đi tới phòng hồi phục. Nếu có gì không hiểu, cứ hỏi, nó
sẽ giải đáp mọi thắc mắc của mọi người. Còn giờ thì đi thôi.”