Quá 10 giờ đêm, Tưởng Quốc theo chân người dẫn đường tiến vào một hang
núi. Ở đây, cả hai bước lên một thang máy thô sơ và bắt đầu hành trình
đi vào lòng đất.
Trên đường đi, Tưởng Quốc phát hiện, càng đi
sâu xuống lòng đất nhiệt độ càng tăng. Theo hướng đường đi đổ dốc, họ đã đi xuống dưới mặt đất hàng trăm mét.
Từ trên cao, ánh sáng đỏ
hấp dẫn cái nhìn của Tưởng Quốc. Khu vực rèn kiếm nằm bên bờ một mành hồ nhỏ chứa đầy mắc ma. Tưởng Quốc có thể ngay lập tức nhận ra thanh kiếm
của mình, nó đang ngâm mình trong dòng dung nham nóng bỏng.
Tưởng Quốc nhảy ra khỏi thang, thân thể nhẹ nhàng trôi giữa không trung và
đáp xuống bên cạnh thanh kiếm của mình. Trong ánh mắt toát lên vẻ si mê, cậu ta than nhẹ:
- Đẹp quá!
Ngay khi sự cảm thán của
Tưởng Quốc kết thúc, thanh kiếm đang im ắng khẽ run lên nhè nhẹ. Nó cho
Tưởng Quốc cảm giác giống như một đứa trẻ vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ say.
Một liên kết vô hình chợt xuất hiện sau khi thanh kiếm tỉnh giấc. Tưởng Quốc có thể cảm giác được, dù vô cùng mờ nhạt, tâm tình vui vẻ của thanh kiếm. Nó như một đứa trẻ mới sinh cảm nhận được thân nhân
của mình mà khẽ nở nụ cười.
- Cậu hài lòng với nó chứ anh bạn
trẻ? – Một giọng nói già nua vang lên từ sau lưng của Tưởng Quốc. Ông
lão trưởng làng đã dẫn theo hai đệ tử của mình đi tới.
- Rất hài
lòng. – Tưởng Quốc nhàn nhạt trả lời. Cậu ta đáp lời ông lão mà không
quay đầu lại. – Tuy ngài đã tự động thay đổi hình dáng do tôi thiết kế
nhưng về tổng quan thì không quá đáng ngại.
Người sư huynh nóng
nảy, tâm trạng của ông ta luôn không quá tốt mỗi khi nhìn thấy Tưởng
Quốc. Qua phản ứng của thanh kiếm, ông ta biết rằng mong muốn của bản
thân đã phá sản, hiện giờ thái độ vô lễ của Tưởng Quốc càng khiến ông ta phẫn nộ.
Người sư huynh tiến lên một bước, ông ta đang muốn quát lớn Tưởng Quốc thì một bàn tay đã kéo ông ta lại. Người sư huynh nhìn
sang, sư đệ của ông ta đang dùng một sắc mặt vô cùng ngưng trọng nhìn
ông ta và khẽ lắc đầu. Người sư huynh ngẩn người, ông ta chưa bao giờ
nhìn thấy bộ dạng này của sư đệ mình. Dường như ý thức được điều gì bất
ổn, người sư huynh đột nhiên im lặng.
Tưởng Quốc và ông lão
trưởng làng Tokuda Shinichi dường như không hề hay biết gì về động tác
của hai người phía sau, họ tiếp tục tán gẫu.
Trưởng làng Tokuda Shinichi tiến tới sau lưng Tưởng Quốc nửa bước, ông hỏi:
- Cô Thu Nguyệt không đi cùng cậu sao?
Tưởng Quốc vẫn không quay đầu lại, đáp:
- Tôi đã tiễn chị ấy về rồi. Suốt thời gian qua chị ấy đã quá vất vả rồi. Hiện giờ cũng cần được nghỉ ngơi một chút.
Sắc mặt của ông lão càng khó coi hơn, việc Thu Nguyệt rời khỏi đã chứng
minh cho việc Tưởng Quốc sắp làm tuyệt không tốt lành gì. Ông bắt đầu có chút hối hận khi nhận lời rèn kiếm cho kẻ đứng trước mặt mình.
- Bản thiết kế của cậu tôi đã tìm hiểu rất kỹ. Nhưng theo kinh nghiệm rèn đúc của tôi thì nó không quá thích hợp, quá ác liệt. Nếu như rèn thanh
vũ khí đó ra thì nó sẽ là một công cụ để giết tróc mà không phải là vũ
khí. Chính vì vậy mà tôi đã tự chủ chương thay đổi một chút về hình
dạng. Mong cậu không để ý.
Tưởng Quốc sau vài giây im lặng, lúc này mới nhàn nhạt trả lời:
- Không thành vấn đề. Dù sao thì bản vẽ đó cũng chỉ là tôi nhất thời hứng khởi mà thôi. Hình dạng hiện giờ của nó cũng rất tuyệt. Ừm… nói chung
là tôi rất hài lòng.
Sắc mặt của ông lão Tokuda Shinichi có nhẹ
nhàng một chút, nếu Tưởng Quốc đã hài lòng thì việc tiếp theo có lẽ sẽ
dễ dàng hơn đôi chút.
Trưởng làng điều chỉnh lời lẽ đôi chút, sau đó ông cúi đầu dè dặt nói:
- Ngài Walker. Liệu tôi có thể cầu xin ngài một ân huệ?
Lời nói của người trưởng làng khiến Tưởng Quốc bất ngờ. Cậu ta không nghĩ
ra có vấn đề gì khiến ông lão này lại khép nép tới vậy. Xoay người nhìn
kỹ ông lão, Tưởng Quốc nói:
- Nói tôi nghe coi ngài Shinichi. Điều gì khiến ngài hạ mình đến vậy?
Trưởng làng Tokuda Shinichi không hề ngẩng đầu lên, ông nói:
- Xin hãy cho chúng tôi được phục vụ dưới chướng của ngài, trở thành người hầu cận của ngài thưa ngài Walker.
Đôi mắt của Tưởng Quốc chăm chú nhìn vào Tokuda Shinichi, cậu ta không hề
cho ra bất cứ câu trả lời nào mà chỉ đứng đó, lẳng lặng quan sát thái độ của ông ta. Sau một hồi, Tưởng Quốc đưa mắt nhìn qua hai người đệ tử
của Tokuda Shinichi, đang đứng sững sờ phía sau.
Hai sư huynh đệ
đã nhận ra ánh mắt của Tưởng Quốc đang nhìn mình, đó là một đôi mắt đầy
thâm thúy mà một đứa trẻ ở độ tuổi này không lên có. Ánh mắt đó dường
như xuyên thấu tâm can của tất cả mọi người. Người sư đệ đột nhiên sợ
hãi, ông ta nhớ tới những kẻ đang mai phục kín xung quanh ngôi làng.
Ngày hôm nay đây rất có thể sẽ là ngày cuối cùng mà ngôi làng này tồn
tại.
Tưởng Quốc thu hồi ánh mắt, chợt cậu ta cười lớn:
- Ha… haha… Ôi trời ơi. Hahaha… Ngài Shinichi, ngài đang đùa gì vậy?
Tokuda Shinichi sắc mặt đột biến, đây là Tưởng Quốc từ chối sao? Như vậy thì số phận của ngôi làng này…
- Ngài quá cả nghĩ rồi. – Lời nói của Tưởng Quốc cắt đứt những suy nghĩ miên man của cả ba thầy trò.
- Ngài nhìn tôi giống loại người cuồng sát sao? Những người đó chỉ ở đây
để bảo vệ thanh kiếm mà thôi. Tôi tin ngài có thể hiểu được, nguyên liệu của nó quá đáng giá.
Tưởng Quốc lúc này chỉ vào người sư huynh, rồi tiếp tục:
- Còn về ông ta. Tôi không có lòng dạ hẹp hòi tới mức vì ý kiến trái ngược của một vài người mà tùy tiện đồ sát đâu.
Khi Tưởng Quốc nói hết những lời này, sắc mặt của ông lão nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Chưa biết lời nói của Tưởng Quốc thật giả ra sao, nhưng chí ít
thì mọi thứ chưa phải đường cùng.
Trưởng làng Tokuda Shinichi nói:
- Là tôi thất lễ rồi.
Tưởng Quốc khẽ lắc đầu:
- Là lỗi của tôi. Tôi hành động mà không có thông báo gì khiên mọi người
hiểu lầm. Hừm… hiện giờ còn một thời gian trước khi thanh kiếm chính
thức hoàn thành. Tôi sẽ ở lại đây. Các vị cứ tự tiện.
Dứt lời,
Tưởng Quốc biến ra một chiếc ghế bành, thêm cho nó một bùa chú để chống
cháy rồi xoay người ngồi xuống. Nhiệt độ khủng bố của nơi này hoàn toàn
không có bất cứ ảnh hưởng nào tới cậu ta. Tưởng Quốc đã thử qua, khả
năng kháng nhiệt của bản thân hiện tại là cực kỳ khủng bố. Ngọn lửa vật
lý dưới 10.000 độ C hầu như không có bất cứ khả năng tổn thương nào tới
cậu, thậm chí chúng còn tạo ra cảm giác thư thích khác thường.
Trưởng làng Tokuda Shinichi và hai người đệ tử chuẩn bị rời đi thì Tưởng Quốc lên tiếng:
- À… tôi quên một việc. Gần sáng sẽ thuộc hạ của tôi mang chút ít nguyên liệu cuối cùng đến. Lúc đó mọi người đừng bất ngờ.
- Tôi đã biết. – Dứt lời, trưởng làng Tokuda Shinichi dẫn hai người đồ đệ rời đi để lại một mình Tưởng Quốc ở lại với thanh kiếm.
Tầm ba
giờ sáng, trưởng làng Tokuda Shinichi dẫn theo đệ tử trở lại. Theo thời
gian càng gần, mọi người càng có thể cảm nhận được chính xác giờ giấc mà thanh kiếm sẽ xuất sinh.
Tưởng Quốc cũng có thể cảm nhận rõ điều đó nhờ vào mối liên hệ giữa bản thân và thanh kiếm. Cậu ta cầm chiếc
đũa phép khẽ vẫy. Theo động tác của Tưởng Quốc, không gian khẽ rung
động, sau đó một ô cửa xuất hiện.
Từ ô cửa, một người đàn ông
với khuôn mặt đầy sẹo bước ra. Trong tay ông ta cầm hai sợi dây thừng
lôi kéo hai người đàn ông khác. Hai người này rõ ràng đã trải qua tình
cảnh vô cũng thê thảm, toàn thân trải dài vô số vết roi, đôi chân bước
đi cũng không vững. Có cảm giác chỉ cần một tác động nhẹ thôi cũng có
thể khiến họ ngã quỵ. Chỉ cần nhìn họ thôi cũng có thể biết được bản
thân đã chịu tra tấn vô cùng đáng sợ.
Sau khi ba người đi qua, cánh cửa biến mất. người đàn ông mặt sẹo đi tới trước mặt của Tưởng Quốc, khom người, nói:
- Boss! Người đã mang tới.
- Được. Đứng qua một bên đi.
- Vâng.
Trưởng làng Tokuda Shinichi sắc mặt đột biến, ông nghĩ tới điều gì đó. Liên
tưởng tới những gì Tưởng Quốc nói tối qua, trong lòng của ông ta đột
nhiên lạnh lẽo.
- Ngài… Walker. Những người này là…?
Tưởng Quốc không đáp lại câu hỏi của trưởng làng Tokuda Shinichi, cậu ta hỏi ngược lại:
- Hôm nay tôi rất cao hứng nên đột nhiên muốn kể chuyện. Ngài có muốn cùng nghe không ngài Shinichi?
- Kể chuyện? – Trưởng làng Tokuda Shinichi dường như không tin nổi vào tai mình.
- Đúng vậy! Kể chuyện.
Trưởng làng Tokuda Shinichi hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, ông nói:
- Tôi xin cẩn thận lắng nghe.
Tưởng Quốc từ chối cho ý kiến về thái độ của Tokuda Shinichi. Cậu ta bắt đầu câu chuyện của mình:
- Mọi chuyện bắt đầu từ cách đây 15 tại một ngôi làng trong núi của Trung Quốc…
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com