- Hừm! Tôi hiểu rồi! Cứ kệ ông ấy đi! Samson là người biết mình nên làm và không nên làm gì.
Tưởng Quốc hồi phục báo cáo Sergei Krikaleva với một bộ giọng điệu không để
tâm. Trong số đám người mà Tưởng Quốc thu phục, Samson là người mà cậu
ta yên tâm nhất, ông ta làm người vô cùng đơn thuần, một lòng truy cầu
sức mạnh. Tưởng Quốc nhớ tới bản thân ông ta cũng không còn trẻ tuổi, là người nhiều tuổi nhất trong số các thuộc hạ của Tưởng Quốc. Một kẻ cô
độc như Samson có lẽ cũng cần một người kế nghiệp.
Sergei
Krikaleva trong màn hình nhìn Tưởng Quốc một bên đang vùi đầu đọc đám
tài liệu về những thí nghiệm của gã Phù thủy hắc ám, một bên hờ hững trả lời báo cáo của mình, trong mắt thoáng xuất hiện sự khó chịu nhưng rất
nhanh bị che lấp. Sergei Krikaleva hiểu rõ vị trí của bản thân trước mặt của Tưởng Quốc, đồng thời cũng hiểu rõ sự đáng sợ của ông chủ của mình. Nếu như có thể bình luận gì đó về Tưởng Quốc, thì Sergei Krikaleva
tuyệt đôi sẽ nói rằng: “Chủ nhân hiện tại của ông ta – Tưởng Quốc là một tồn tại tổng hợp từ 1 thiên tài và một thằng điên cố gắng bắt chước một người bình thường”. Cho dù bản thân là thuộc hạ là Tưởng Quốc, thậm chí còn là 1 trong số ít người mang ấn, nhưng chẳng có gì chắc chắn kẻ
trước mặt kia có nhất thời nổi hứng mà làm thịt bản thân hay không.
Sergei Krikaleva cúi đầu xuống, để ánh mắt của mình không bị lộ trước mặt của
Tưởng Quốc. Là một phù thủy, Sergei Krikaleva có kiến thức tương đối về
các loại phép thuật, và ông ta biết về Legilimens (Chiết tâm trí thuật)
nên Sergei Krikaleva luôn cố gắng tránh né ánh mắt của Tưởng Quốc, cho
dù là chỉ thông qua ảo ảnh.
- Krikaleva!
Tiếng gọi của
Tưởng Quốc kéo Sergei Krikaleva về với hiện thực, ông ta ngẩng đầu lên
và nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo đang quan sát mình.
Đôi mắt
lạnh lẽo đó mang cho Sergei Krikaleva cảm giác như bản thân đang đứng
trong trời đông buốt giá. Một cơn ớn lạnh toát ra từ sống lưng của
Sergei Krikaleva khiến toàn thân ông ta có cảm giác vô lực. Cho dù là
đang cách xa cả hàng chục ngàn km nhưng Sergei Krikaleva có cảm giác chỉ cần Tưởng Quốc muốn, chỉ cần một ý niệm cậu ta có thể lấy mạng của ông
ta bất cứ lúc nào.
- Ông sẽ không có ý tưởng gì ngớ ngẩn đâu nhỉ, ngài Sergei Krikaleva?
Sergei Krikaleva gian nan trả lời:
- Vâng... vâng... thưa ngài!
Dường như không quá hài lòng với thái độ của Sergei Krikaleva,Tưởng Quốc nhìn chằm chằm vào ông ta với một đôi mắt đầy vẻ nghiền ngẫm. Đôi mắt đó
dường như rút sạch mọi sức lực của Sergei Krikaleva, ông ta có thể cảm
nhận được sau lưng mình đã ướt nhẹp mồ hôi. Sau một hồi, có vẻ như không nhận ra điều gì, Tưởng Quốc khoát tay cho phép Sergei Krikaleva lui
xuống.
Liên lạc cắt đứt, Sergei Krikaleva tiếp tục nhìn về không
trung như nơi đó Tưởng Quốc vẫn đang tồn tại. Sau một hồi, Sergei
Krikaleva ngồi sụp xuống đất, cả người lạnh ngắt vì sợ hãi. Tuy nhiên,
sự sợ hãi quá mức đôi khi dẫn tới những hành động điên cuồng. Sergei
Krikaleva đã quyết định đánh liều một lần, ông ta nhớ gã Phù thủy hắc ám mới bị bắt, hắn vẫn đang bị giam giữ dưới hầm ngầm…
- Người vừa rồi có vẻ không phải là một kẻ an phận.
Văn Đoàn nhận xét, anh ta đã đứng đây từ ban đầu và quan sát tất cả cuộc nói chuyện giữa Tưởng Quốc và Sergei Krikaleva.
Tưởng Quốc khẽ lắc đầu:
- Hắn ta vốn đã luôn như vậy… em chỉ cần hắn hoàn thành tốt những việc em giao. Còn lại thì em chả rảnh quan tâm.
Văn Đoàn nhún vai tỏ vẻ bản thân không ý kiến, dù sao thì dùng ai là việc
của Tưởng Quốc, anh ta cũng chỉ tiện gặp thì nhắc nhở một vài lời mà
thôi.
- Tùy chú thôi. Mà anh không ngờ chú lại có một thế lực
riêng trải rộng tới như vậy. Chú làm thế quái nào vậy? Bên đó người ta
không thông báo về gia đình khi học sinh trốn học à?
Tưởng Quốc quay sang nhìn Văn Đoàn, nháy mắt:
- Khi anh có đủ tiền và bản thân thì đủ mạnh, rất nhiều thứ sẽ trở lên
đơn giản hơn rất nhiều. Nhất là trong thế giới mà chúng ta đang sống có
thêm sự hỗ trợ từ khế ước ma thuật cũng như UC. Việc quản lý trở lên
thực sự đơn giản hơn rất, rất nhiều.
Văn Đoàn khẽ gật đầu, anh ta cũng có thế lực riêng, nhưng độ khống chế và khả năng uy hiếp của anh
ta với thủ hạ hiển nhiên thua xa Tưởng Quốc.
- Em không rõ anh
thu thuộc hạ thế nào. Nhưng theo em, đã là kẻ có tài thì đều có sự kiêu
ngạo của riêng mình. Anh không thể trông đợi vào một kẻ vừa cực kỳ tài
giỏi lại cực kỳ trung thành được. Ừm… trên phim ảnh, tiểu thuyết không
tính.
Văn Đoàn tiến tới, ánh mắt của anh ta hướng về đám tài liệu để trên bàn của Tưởng Quốc. Sắc mặt của Văn Đoàn dần chuyển sang khó
coi. Dù anh ta không thể đọc hiểu nội dung trên đó nhưng những hình ảnh
vặn vẹo được vẽ trên giấy cũng khiến Văn Đoàn đoán được thứ được miêu tả tuyệt đối không phải thứ gì tốt lành.
- Cái này là…
- Một vài ý tưởng của một kẻ có đạo đức rác rưởi mà em mới quét dọn. Công
việc thì chả ra sao nhưng hắn cũng có một vài suy nghĩ khá thú vị.
Văn Đoàn cau mày:
- Chú mày không tính thí nghiệm một vài thứ như thế này đó chứ?
Tưởng Quốc lắc đầu, ánh mắt tràn đầy khinh thường:
- Em không có hứng thú với cái đám sản phẩm phế thải như thế này. Xấu xí, vặn vẹo, chẳng có một chút giá trị thực tế nào cả. Kẻ tạo ra chúng chỉ
là một tên quái đản cố gắng để tỏ ra bản thân nguy hiểm. Không hơn!
Văn Đoàn vẫn không buông lỏng, anh ta nhận ra sự bất hợp lý trong lời nói
của Tưởng Quốc. Văn Đoàn có cảm giác Tưởng Quốc đang dần dần thay đổi,
theo một chiều hướng mà anh ta cảm thấy đáng sợ. Khẽ lắc đầu đuổi đi
những suy nghĩ của mình, Văn Đoàn hỏi:
- Ngày mai đã bắt đầu vòng thứ 2 rồi, chú có chuẩn bị gì chưa?
Tưởng Quốc cười nhạt, cậu ta đi lòng vòng quanh cái bàn thí nghiệm:
- Có gì đâu mà chuẩn bị. Em luôn trong trạng thái đỉnh cao mà. Huống hồ
đây chỉ là một cuộc giao hữu, có gì đâu mà nghiêm trọng. Cứ chơi cho
thật vui vẻ thôi.
Tưởng Quốc dừng lại, khẽ lầm bầm:
- Nếu hắn có thể…
- Chú mày nói gì?
- Không có gì. Em suy nghĩ lung tung chút ấy mà. Anh thì sao?
Văn Đoàn cau mày, anh tin chắc bản thân vừa mới nghe được Tưởng Quốc nói gì đó. Nhưng Văn Đoàn không có đi truy hỏi, Tưởng Quốc của hiện tại khiến
anh không muốn đi đào sâu tìm hiểu bất cứ suy nghĩ nào của cậu ta.
- Anh cũng xong xuôi hết rồi. Trạng thái hiện tại của anh đã ổn định, cho dù đối thủ ngày mai có là Tư Đồ Tĩnh đi nữa thì anh tin chắc mình có
thể chiến thắng hắn.
- Ha ha… không có đâu. Hắn là con mồi của em và em sẽ không để hắn tiến vào trung kết.
Văn Đoàn liếc nhìn Tưởng Quốc, nói:
- Hi vọng như vậy.
* * *
Vòng thi đấu thứ 2 thong thả tiến tới trong sự chờ đợi của bao người. Có thể tồn tại vượt qua vòng loại khắc nghiệt nhất trong lịch sử giải đấu –
với số lượng thiên tài trẻ tuổi mà trước giờ hầu như trăm năm có một,
tất cả những tuyển thủ còn lại đều là những kẻ vô cùng xuất sắc, cho dù
chưa đặt chân tới cảnh giới “Tỉ Mỉ”. (Từ giời sẽ dùng tên này cho cảnh
giới của người đạt được trình tự chiến đấu tối cao, cách gọi cũ quá dài
dòng.)
Trong lượt trận đầu tiên, đối thủ của của Tưởng Quốc là
một người thanh niên người Nhật Bản tên Seta Sojiro. Khuôn mặt của anh
ta luôn thường trực một nụ cười, dường như anh ta chỉ có 1 thứ cảm xúc
duy nhất là vui vẻ. Tuy nhiên, thứ khiến Tưởng Quốc ấn tượng với con
người này là vô cùng đáng sợ của anh ta. Cho dù Seta Sojiro chưa luyện
thành Trình Tự Chiến Đấu Tối Cao nhưng cho dù là Văn Đoàn hay Shishio
Makoto, những người đã đặt chân cảnh giới “Tỉ Mỉ” cũng không nhanh hơn
Seta Sojiro bao nhiêu.
Tưởng Quốc còn nhớ trong vòng thứ nhất,
Seta Sojiro là người truy sát Doanh Khởi sau khi hắn bị Shishio Makoto
đánh trọng thương. Nếu không nhờ có đám thuộc hạ liều chết ngăn cản thì
có lẽ Doanh Khởi đã bị Seta Sojiro loại khỏi cuộc chơi, tốc độ bộc phát
của anh ta vô cùng ấn tượng. Tưởng Quốc vô tình bắt gặp cuộc truy sát
đó, theo tính toán của Tưởng Quốc thì tốc độ bộc phát của Seta Sojiro
vào thời điểm đó ước chừng lên tới 200km/h.
Với một đối thủ như
Seta Sojiro, Tưởng Quốc không cho rằng bản thân được phép chủ quan dù
chỉ trong tích tắc bởi một tốc độ tấn công nhanh như chớp sẽ luôn luôn
đi kèm với một lực xung kích khổng lồ; nó sẽ cho phép Seta Sojiro kết
thúc cuộc chơi chỉ với một đòn duy nhất.
Đứng trên sân thi đấu,
Tưởng Quốc thong thả vung vẩy đũa phép, búng nó quay xung quanh những
ngón tay thon dài của mình. Vốn dĩ Tưởng Quốc muốn sử dụng một thanh
kiếm để tăng phần kích thích nhưng thanh võ binh mà Thu Nguyệt giám sát
rèn đúc vẫn chưa được hoàn thành và thanh kiếm đang tỏa ra quang mang
nhàn nhạt trên tay Seta Sojiro khiến Tưởng Quốc từ bỏ suy nghĩ của mình.