Hành Tố nhìn đốm lửa đang từ từ cháy dọc theo sợ dây thừng trên mặt
đất, sau đó nhanh chóng chui vào xe, cô muốn mang Chung Ly Khâm rời khỏi đây, đi đến chân trời góc biển, đi đến thiên hoang địa lão*, đi đến nơi chỉ có hai người bọn họ.
(*) Thiên hoang địa lão: Thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất.
Hành Tố ngồi vững trên ghế điều khiển, cô bỗng ngoái đầu nhìn lại,
trong mắt có chút ôn nhu, giống như mưa phùn hòa tan với sông nước lặng
yên không một tiếng động, “Nếu mà có tàn phế thì em sẽ nuôi anh!”
Lòng Chung Ly Khâm nao nao, hắn đã từng ôm ấp qua vô số phụ nữ, có
người khóc vì hắn cũng có người cười vì hắn, nhưng chưa từng có ai nới
với hắn như vậy, “Hành Tố, anh……” Chung Ly Khâm mắc nghẹn không nói nên
lời.
Hành Tố dẫm chân ga, ô tô lập tức phóng đi, chỉ còn lại một toán quân đội đang đến tìm người trong kính chiếu hậu.
“Hành Tố, chúng ta kết hôn đi?” Giọng hắn nghẹn ngào mà thống khổ,
sau khi mất đi tất cả, hắn mới phát hiện ai mới là người yêu mình nhất.
Hành Tố không kinh ngạc chút nào gật đầu với Chung Ly Khâm, ý cười
nhuộm đầy đáy mắt, thậm chí nụ cười còn hiện rõ trên đôi má hồng của cô, màu hồng lan đến tận thái dương.
Không cần biết hắn có yêu cô hay không, chỉ cần là người mà Hành Tố
cô yêu, cho dù có chết, cô cũng muốn bảo vệ hắn, vĩnh viễn không cho bất cứ kẻ nào làm thương tổn hắn!
Ngọn lửa men theo dây thừng tới gần xác phi cơ, chỉ một khắc ngay khi ô tô vượt qua rừng cây sum xuê dọc theo con đường sỏi đá, một ngọn lửa
cực lớn bất ngờ bùng lên kèm theo tiếng nổ, khói đen cuồn cuộn khiến
người ta khó thở, toán quân đội cũng cả kinh, hoảng hốt dừng bước, mảnh
vỡ của chiếc phi cơ trước mặt đã bị ngọn lửa biến thành tro tàn.
“Thiếu soái, phi cơ đã bị cháy thành tro rồi, e là người cũng đã chết……”
Mắt Viên Trần đỏ ngầu, trầm giọng nói, “Tìm, tiếp tục tìm!” Khi mà âm thanh trong lồng ngực hắn bùng nổ, như thể ánh mặt trời mới mọc hòa
cùng máu tươi tạo ra khoái cảm, khiến trái tim hắn lạnh buốt.
“Có vẻ phu nhân vẫn chưa lên phi cơ của Chung Ly Khâm!”
Phó sĩ quan vừa mở miệng, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn ta,
hầu kết hắn ta di chuyển lên xuống, khẩn trương nói tiếp, “Theo như
người bên cạnh Chung Ly Khâm nói thì, lúc đó Chung Ly Khâm đưa phu nhân
lên một chiếc xe quân sự, nhưng chiếc xe kia vừa mới ra khỏi Thượng Hải
đã bị cướp, trên xe không một ai còn sống cả.”
Từ Nhược Ngu cứng ngắc ho khan một tiếng, cuống quít nhìn sang hướng
khác, tránh cho bốn mắt nhìn nhau với Viên Trần, “Nhưng cũng có thể là
Chung Ly Khâm tránh tai mắt của mọi người, dù sao thì phu nhân cũng là
chị ruột anh ta, nếu anh ta thoát được chắc chắn sẽ mang phu nhân đi
cùng.”
Phó sĩ quan cảm thấy hắn nói không đúng lắm, đang muốn phản bác, Viên Trần rũ mắt che đi ánh mắt ảm đạm, hắn lạnh lùng nhướng mày che đi nỗi
sợ hãi của mình, “Bất luận thế nào đi nữa, cho dù phải đào ba thước cũng phải tìm thấy cô ấy!”
Viên Trần nói xong thì bất giác nhíu mày, đưa tay che lại ngực trái,
sau khi viên đạn được lấy ra, tỉnh thoảng hắn vẫn đau đớn muốn chết,
trái tim đập rộn ràng như thể có có sinh vật nào đó đang muốn xé nát
trái tim hắn chui ra ngoài.
Mà chỉ cần nghĩ đến khả năng có thể cô đã chết, vĩnh viễn không còn
tồn tại trên thế gian này nữa, miệng vết thương của hắn lại đau đớn
không thôi.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của vào Viên Trần, hắn nhìn về nơi xa xăm ngoài cửa sổ, cuối cùng hắn đã có được các vùng lãnh thổ, có được quyền lực, nhưng bên cạnh hắn lại thiếu mất cô.
“Tôi muốn sang Mỹ.” Đinh Kha ngẩng đầu nhìn Từ Nhược Ngu.
Từ Nhược Ngu không trả lời ngay mà đưa ly rượu vang đỏ cho cô, “Uống đi, chờ mấy hôm nữa anh sẽ đưa em sang đó.”
Đinh Kha nhận lấy chiếc ly, rượu vang đỏ sóng sánh trước gương mặt
tái nhợt của cô, cô bưng lên uống một hơi cạn sạch, uống cạn nó với nước mắt.
Từ Nhược Ngu khom lưng cầm lấy tờ báo Đinh Kha chưa động tới, mực dầu trên áo in ấn: “Thiếu soái Viên Trần của Bắc Bình khôi phục quyền lực,
nắm quyền của đất nước”, một hàng chữ to rõ ràng kèm theo ảnh chụp đen
trắng: Mày kiếm như họa được in bằng mực, đôi mắt đen nhánh sắc bén, bộ
quân trang làm toát lên tư thế oai hùng, tựa như loài cây quỳnh chi,
sinh sống tại vùng núi Bạch Thủy, trên người được bao phủ bởi một quầng
sáng nhẹ, giống như quân lâm thiên hạ.
Chính văn độc nhất vô nhị
Đinh Kha bất chi bất giác ngã xuống giường, Từ Nhược Ngu gỡ từng ngón tay của cô ra, lấy đi chiếc ly, bên trong vẫn còn sót lại một ít thuốc
ngủ chưa hòa tan. Mấy ngày nay cô đã phải chịu nhiều khổ sở rồi, cả
người gầy đi trông thấy, mái tóc xõa tung trên tấm gia trải giường màu
cánh sen, chỉ lộ ra cái cằm.
Từ Nhược Ngu yên lặng ngồi bên cạnh cô, đưa tay vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô, “Nếu Viên Trần không thể bảo vệ em, vì sao không cho chúng ta một lần cơ hội chứ?”
Ngón tay hắn dừng trên cúc áo trước ngực cô thì dừng lại, cô thở đều
đều, sợi dây chuyền vàng mỏng manh lấp ló trên càn cổ trắng ngần của cô.
“Ngủ ngon, chúng ta còn rất nhiều thời gian!” Từ Nhược Ngu nhìn Đinh
Kha ngủ say như một đứa trẻ, khóe môi gợi lên độ cong càng sâu.
Từ Nhược Ngu khép cửa lại, vẻ ấm áp trên mặt tức khắc trở nên tối tăm, “Ai đem báo vào phòng tiểu thư?”
Đám hầu gái quay qua nhìn nhau, khóe miệng cong lên của Từ Nhược Ngu
dần dần rũ xuống, “Tôi lặp lại lần nữa, không được phép xuất hiện bất cứ báo chí, radio hay điện thoại nào bên cạnh tiểu thư! Cũng đừng nói
những gì không nên nói!”
Khí chất văn nhã vốn có của Từ Nhược Ngu lập tức trở nên độc đoán,
súng giắt bên hông hắn có thể dễ dàng rút ra, người hầu sợ tới mức gục
đầu xuống như đà điểu, chỉ hận không thể nhét đầu xuống đất.
Giọng Từ Nhược Ngu không lớn, mặc dù biết Đinh Kha đã uống thuốc ngủ, nhưng hắn vẫn sợ kinh động tới cô, “Hy vọng mọi người nhớ kỹ những gì
tôi nói hôm nay!” Từ Nhược Ngu nói xong thì chỉ vào mấy người hầu gái
trước mặt, “Mấy cô đi giúp tiểu thư thay quần áo đi!”
Hầu gái vội vàng nhận lấy chồng quân phục sạch sẽ trong tay Từ Nhược
Ngu rồi đi lầu đi, Đinh Kha vẫn đang nằm ngủ trên giường, đám hầu gái
cẩn thận giúp cô thay quần áo.
“Chiếc nhẫn kim cương này không biết bao nhiêu cara, nhìn có vẻ rất
quý!” Một hầu gái đem cánh tay thon dài của Đinh Kha vào ống tay áo màu
xanh lục, một hầu gái khác liếc mắt, “Rõ ràng đeo nhẫn kim cương mà Từ
tham mưu lại gọi cô ấy là tiểu thư, thế thì không phải là vợ của anh ta
rồi?”
“Sao lại không phải, cô nhìn Từ tham mưu ân cần hỏi han mỗi ngày kìa, chỉ sợ cô ấy phải chịu một chút ủy khuất nào.” “Ai nói, nếu Từ tham mưu để ý cô ấy, vậy sao lại để cô ấy uống thuốc ngủ, tôi là người đi mua
thuốc cho Từ tham mưu đây này!” Hầu gái thổn thức một hồi, đang líu lưỡi thì mama bên cạnh nhanh tay giúp Đinh Kha cài cúc áo, sau đó trừng mắt
nhìn các cô ấy, “Chớ có ăn nói linh tinh, cẩn thận không để Từ tham mưu
nghe được, ngày mai lột da các cô đấy!”
Mấy hầu gái trẻ tuổi khác sợ tới mức không dám nói nữa, chỉ cúi đầu
cẩn thận sửa sang lại quần áo trên người Đinh Kha, làn da trắng ngần của cô đẹp đến mỹ miều, thậm chí có một lần có hầu gái vô tình ngó vào
phòng Đinh Kha, sau đó gào lên nói Từ tham mưu giấu tiên nữ trong phòng.
Đang bận rộn thì có hầu gái kêu lên như nhìn thấy bảo vật, “Ối, các cô mau nhìn cái vòng tay này đi, đẹp quá đi mất!”
Mọi người đang muốn rời đi, nhịn không được liếc mắt một cái, cổ tay
Đinh Kha đeo một chiếc vòng tay bằng vàng, mặt trên được khảm mười hai
viên mã não với nhiều màu khác nhau, nhưng đồng thời lại tỏa sáng chói
mắt, vòng tay được chạm khắc tinh xảo hình bách điểu triều phụng*, thủ
công phức tạp mà tinh tế, bên cạnh khảm trân châu tròn trịa no đủ, tạo
nên một chiếc vòng tay hoa lệ mà không hề tụng tằng.
Chiếc vòng tay này là Viên Trần tặng cho Đinh Kha khi còn ở Bắc Bình, khi đó hắn nhất quyết đeo chiếc vòng lên cho Đinh Kha, vừa khít không
rộng cũng không chật, “Đây là chiếc vòng mà Đường Thái Tông đã tặng cho
Trưởng Tôn hoàng hậu năm xưa, tôi rất vất vả mới lấy được đấy, vốn là có một đôi, nhưng chiếc còn lại bị tôi nung khô mất rồi, chỉ còn lại chiếc này tặng cho em thôi.”
Đinh Kha vừa nghe thấy vật phẩm quý giá như thế, hoảng hốt muốn tháo
ra, nhưng tiếc rằng vòng tay này rất chặt, chặt đến nỗi mu bàn tay đỏ
bừng cũng chưa tháo ra được, ngẩng đầu thì thấy Viên Trần đang thích thú nhìn mình, Đinh Kha tức giận đành phải từ bỏ, “Nung khô? Đồ vật hiếm
như vậy, sao không giữ lại, mà phải đem đi nung?”
“Bởi vì, Đinh Kha của tôi là độc nhất vô nhị, tôi muốn tặng em một món quà độc nhất vô nhị!”
Thị Quan bị buộc chặt trên cọc gỗ, quân trang trên người in hai chữ
“Chung Ly”, nhưng quần áo đã sớm bị đánh tan tành từ lâu, thậm chí chữ
“Chung Ly” màu vàng cũng bị dính máu đen, mơ hồ không rõ. Ba bốn người
này đều là Thị Quan bên cạnh Chung Ly Khâm, nhưng hôm nay họ lại là
những phạm nhân đầu bù tóc rối bị nhốt trong ngục giam.
“Nhớ chưa, nếu thiếu soái có hỏi thì phải trả lời thế nào?” Từ Nhược
Ngu chắp tay sau lưng chậm rãi đi lại trong ngục giam, Thị Quan bị chặt
đứt mười ngón tay đã vô lực giãy giụa, bọn họ run như cầy sấy đợi bị làm thịt, “Nếu thiếu soái hỏi, tiểu nhân sẽ nói là đại tiểu thư đã lên phi
cơ của tư lệnh, người đã thiệt mạng rồi!”
“Đúng rồi! Nhớ kỹ đấy, nếu nói sai một câu, già trẻ cả nhà các người
sẽ……” Từ Nhược Ngu còn chưa dứt lời, thô bạo ném chén sứ trên bàn xuống
đất, choang một tiếng vỡ nát.
Bị tra tấn ngày đêm đến người cũng không ra hình người nữa, nhìn thấy hành động này của Từ Nhược Ngu thì cả kinh, sợ tới mức dùng sức gật
đầu, “Trưởng quan yên tâm, chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy Đinh Kha tiểu thư lên phi cơ của tư lệnh, một đi không trở lại!”
Những mảnh sứ trắng vỡ vụn trên đất dường như phác họa ra một bức
tranh thủy mặc Giang Nam, Từ Nhược Ngu phủi phủi bụi trên bao tay trắng, lập tức nở nụ cười mãn nguyện như ánh mặt trời, ủng quân đội chậm rãi
đạp lên vết nước bẩn máu đi ra khỏi ngục giam.
“Thiếu soái!” Phó sĩ quan đẩy cửa ra rồi đứng im, Viên Trần từ ghế
trên đứng lên, chờ đợi với ánh mắt khát cầu, “Có tin tức của Đinh Kha
à?”
Tim phó sĩ quan đập dồn dập, hắn ta cau mày thở dốc, không thốt lên lời.
Đôi mắt đen nhánh của Viên Trần tràn đầy sợ hãi, phó sĩ quan cụp mắt
không dám nhìn vào ánh mắt thất vọng của hắn, “Phu nhân đã……”
“Đừng nói nữa!” Viên Trần lập tức ngắt lười phó sĩ quan, cơ thể mềm
nhũn, đột nhiên ngã xuống ghế trên. Viên Trần nắm chặt vạt áo ngực trái, cả người run rẩy không thôi.
“Thiếu soái? Ngài không sao chứ?” Phó sĩ quan hốt hoảng xông tới lấy
thuốc giảm đau ra, hắn ta biết vết thương của Viên Trần tái phát, “Cút
ra ngoài!” Viên Trần lại như dã thú đang liếm láp vết thương, gầm lên
một tiếng.
Phó sĩ quan đứng tại chỗ không dám tiến lên, hắn ta nắm bình thuốc nhỏ trong tay không biết phải làm sao.
“Cứt ra ngoài!” Viên Trần lặp lại lần nữa, hắn cúi đầu nên không thấy rõ biểu tình, nhưng giọng nói lại lạnh lùng cứng rắn, giống như một
người đang giãy giụa trước khi chết.
Phó sĩ quan hoang mang đi ra ngoài, Viên Trần cứ ngồi im như vậy, đến tận khi tấm màn đêm buông xuống, căn phòng tối om không một ánh đèn,
hắn vẫn ngồi một chỗ không nhúc nhích.
“Cút, anh cút cho tôi! Cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy anh
nữa!” Cô ngoái đầu lại cười với hắn, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, nhưng gương mặt lại trong suốt, cô mở to hai mắt không chớp
để mặc nước mắt lăn xuống.
Hắn thà rằng, bây giờ cô đứng trước mặt hắn, chiến tranh lạnh với hắn.
Đứng ở nơi khói bụi cuồn cuộn cô vẫn đẹp như tiên nữ, chiến tranh
cũng không chia cắt được bọn họ, cô mỉm cười dùng hết sức lao vào lòng
hắn, “Hình như em chưa từng nói với anh,” cô cố chấp nhìn hắn, kiên định nói, “Em yêu anh!”
Viên Trần khó khăn thở dốc, hắn che lại ngực trái đau buốt, từ lúc bị trúng đạn hôn mê đến khi tỉnh lại, trong đầu hắn không lúc nào là không có hình bóng cô, từng ánh mắt của cô, đều là liều thuốc cứu lấy sinh
mệnh hắn.
Mà nay hắn giãy giụa một lần cuối cùng, nhưng lại bị đẩy vào vực sâu
vô tận, không thở nổi, không thể nhúc nhích, xung quanh lạnh buốt, không ngừng xông tới, đem hắn vùi lấp.
Viên Trần chậm rãi móc súng lục màu bạc từ ngăn kéo ra, hắn chĩa họng súng lạnh băng vào Thái Dương mình, nước mắt rơi ra khỏi hốc mắt, lướt
qua gương mặt hắn dừng lại giữa cánh môi.
Chỉ yêu một lần thôi, có lẽ kiếp sau sẽ khó mà gặp được nhau.