"Từ sau khi giáo viên của em tới, em liền mang cái dáng vẻ này, rốt cuộc cô ta đã nói gì với em?" Viên Trần thật sự nhẫn đủ rồi, một chân đá
văng cửa phòng Đinh Kha.
Đinh Kha lại nhìn chằm chằm bàn trang
điểm đến phát ngốc, Thọ Sơn Thạch Phương Chương ở dưới ánh đèn tỏa ra
sắc vàng nhạt, dì Ngô đứng ở trước cửa phòng không chịu rời đi, sợ bọn
họ lại cãi nhau, Đinh Kha dường như không nhìn thấy Viên Trần trong
gương, cô chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm Phương Chương kia, qua một hồi
lâu lại bất ngờ mở miệng, "Dì Ngô, sao Phương Chương lại ở chỗ này?"
"À, trước khi tiểu thư cô đi Đức Châu, người hầu quét tước sân đã phát hiện ra nó ở bên cạnh ao, tôi nhớ rõ hồi còn ở Thượng Hải tiểu thư thường
xuyên thưởng thức nó, nghĩ chắc là do vô tình làm mất nên mới nhặt trở
về."
Viên Trần phất tay đánh gãy lời lải nhải của dì Ngô, lời hắn nói mấy ngày nay, cô đều không quan tâm, hiện giờ nhìn thấy một khối
Phương Chương lại xem như bảo bối nắm chặt không buông, "Em còn chưa trả lời tôi!" Viên Trần giơ tay đoạt lấy Thọ Sơn Thạch Phương Chương từ tay Đinh Kha ném đi.
Phương Chương vững vàng lăn tới trong góc, Đinh Kha lập tức chạy lại nhặt lên nắm chặt ở trong tay, Thọ Sơn Thạch
Phương Chương nằm ở trong lòng bàn tay cô, Thọ Sơn Thạch trắng tuyết
hiếm thấy, chất ngọc ôn nhuận sáng bóng như mỡ dê, càng dùng màu sắc
càng đạm, tựa như máu tươi được in trên nền lụa trắng.
Trên
Phương Chương là một con Tì Hưu được điêu khắc vô cùng sống động, dòng
chữ nhỏ gồm bốn chữ Chung Ly Đinh Kha có thể thấy được rõ ràng, "Thứ này thì có cái gì đẹp chứ, ngày mai tôi đưa em một đống!" Đinh Kha cuộn
tròn ở trong góc nắm chặt Phương Chương, sợ lại mất đi một lần nữa.
Đưa một đống? Hắn cũng biết Phương Chương này đối với cô là độc nhất vô nhị.
Sao Viên Trần lại không nhìn ra, Phương Chương này nếu không phải Thẩm Tông Tuyền tặng, thì làm sao cô lại để ý như thế chứ, Viên Trần chỉ cảm thấy ghen ghét đến phát cuồng, hắn chọn lựa kỹ càng các loại lễ vật để tặng
cô, nhưng đến nhìn cô cũng chưa từng nhìn qua.
Đinh Kha lạnh lùng nở nụ cười, cô cười mang theo tiếng khóc nức nở, thê lương lạnh lẽo đến cả hoa cỏ mùa xuân nghe thấy cũng phải héo rũ, Viên Trần sững sờ đứng ở phía sau không biết phải làm sao, cô đột nhiên quay đầu lại trừng mắt
nhìn hắn, "Viên Trần, anh quá đê tiện!"
Viên Trần ngẩn ra không
biết cô nói vậy là có ý gì, nhưng đôi mắt cô lại tràn ngập hận ý, "Đinh
Kha?" Viên Trần lập tức hạ giọng, giống như một đứa trẻ phạm lỗi, hắn
không biết bản thân đã làm gì mà cô lại thống hận đến vậy.
"Đừng
gọi tôi! Viên Trần, anh quả thực quá vô sỉ! Anh không giết được Thẩm
Tông Tuyền, nên cấu kết với Tô Nghiên Đàm buộc hắn phải cưới cô gái
khác!"
Cô đã biết!
Thì ra cô đã biết!
Dì Ngô lo
lắng nhìn, tiểu thư vốn rất dễ nói chuyện, nhưng một khi gặp chạm đến ba chữ Thẩm Tông Tuyền sẽ lập tức trở mặt không cần quan tâm đó là ai, rõ
ràng đã gả cho người khác, lại vẫn không dứt bỏ được.
Viên Trần
đứng ở sau lưng Đinh Kha, cả người đã chết lặng, "Nếu như hắn ta không
muốn cưới, tôi ép buộc hắn ta thì có tác dụng gì chứ?"
Đinh Kha
cười lạnh nắm chặt Phương Chương, thẳng đến khi bàn tay bị Tì Hưu làm
cho hằn vết, "Hắn có thể không muốn sao? Các ngươi lấy tánh mạng người
nhà hắn ra để bức! Hắn còn có cậu có mẹ, dù hắn không muốn thì có thể
thế nào!"
"Cút, anh cút cho tôi! Đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy mặt anh nữa!" Đinh Kha cuồng loạn hét to, Viên Trần cũng tức giận
đạp cửa rời đi, chỉ còn lại trái tim bị xé rách, giống như miệng vết
thương còn chưa kịp đóng vảy lại bị người ta xé rách, máu thịt lẫn lộn,
vì sao cô không nhìn thấy nỗi đau của hắn chứ.
Thẩm Tông Tuyền,
ba chữ này, hắn cho rằng đã dần dần phai nhạt khỏi cuộc sống của bọn họ, hắn từng thật sự cho rằng cô có thể chậm rãi yêu mình, nhưng tất cả đều đã bị sóng gió đập tan ngay tại Đức Châu."Thiếu soái, ngài muốn ăn gì
để em đi làm." Mai Hồng đem ống tay áo vén lên, bộ nữ trang đầu bếp lại
mang theo một ý nhị khác, Viên Trần dựa vào cửa sổ tiểu lâu của Mai
Hồng, ngoài cửa sổ ngựa xe như nước rộn ràng nhốn nháo, nhưng trái tim
Viên Trần lại như bị dao cắt.
Hắn hô mưa gọi gió, đủ khả năng để
giết chết Thẩm Tông Tuyền, nhưng Đinh Kha lại phấn đấu quên mình xông ra chắn trước họng súng của hắn, thì ra vạn thiên sủng ái của hắn đều
không thắng nổi cái gọi là quá khứ kia.
Hắn cũng chưa từng nghĩ
tới, cô sẽ từ Bắc Bình chạy đến Đức Châu, bụi bậm nổi lên bốn phía, cô
một thân sườn xám màu ngà đứng ở con đường đối diện, trong đám đông nhốn nháo hắn chỉ liếc mắt một cái liền thấy được cô, mày mi như họa phụ trợ làm nổi bật nên đôi mắt to tròn trong suốt của cô, một thân phong trần
mệt mỏi đứng đó, lại như mây mù trên đỉnh Vu Sơn quấn chặt lấy trái tim
hắn.
"Đinh Kha, tôi bảo đảm không lộn xộn, chỉ dựa vào em ngủ một lát thôi, được không?" Cô giống như mèo con cuộn tròn ở trong lòng hắn, môi hắn tùy ý dán chặt vào thái dương cô, tay hắn đặt ở trên người cô
không dám xúc động, muốn ngừng mà không được.
Khi đó cô chỉ cười, "Cái này gọi là tay trói gà không chặt nhưng có thể xoay chuyển càn
khôn!" "Tay trói gà không chặt? Tôi lại thấy em dũng mãnh đến trói hổ
cũng đủ sức đấy!" Cô lại cười giảo hoạt với hắn, "Trói hổ? Thiếu soái
ngài hình như là một mãnh hổ đấy thôi?" Hắn lúc này mới ý thức được mình tuổi hổ, vòng nửa ngày lại đem chính mình chui vào tròng.
"Hạnh
phúc quá ngắn ngủi!" Viên Trần đưa tay ra ngoài cửa sổ, những hạt mưa
nhỏ rơi xuống, hắn tùy ý để nước mưa theo cánh tay hắn trượt xuống,
giống như chỉ có làm vậy hắn mới cảm nhận được tri giác.
Chính văn hết lần này đến lần khác (18+)
Tuy nói nhị thiếu đã chết mấy năm nay, nhưng nếu đại soái biết việc này do chính thiếu soái ngài làm, thì hậu quả......
Lúc ấy quả thật ngài đang ở tại Thượng Hải, giết hại nhị thiếu cũng là
người Nhật Bản, nhưng vụ ám sát liên tiếp này là ngài cố ý thiết kế, đã
sớm xong xuôi chỉ đợi sập bẫy!
Đối mặt với những lời uy hiếp của
Vũ Nhân Phong Tử, Viên Trần đành phải nhượng bộ, nếu không hắn sẽ mất đi toàn bộ quyền lợi ở Bắc Bình, cùng với cô!
Hắn cũng không muốn
làm như vậy, hắn sợ sẽ làm Đinh Kha sẽ bị thương, cho dù chỉ là một
chút, ở trong ngục giam hắn nhìn thấy cô bị roi đánh đến bong da tróc
thịt, hắn phát điên rồi giết chết quan ngục ngay tại chỗ. Hắn ôm lấy
Đinh Kha muốn cảm nhận được mùi hương quen thuộc của cô, hắn không thể
lại đánh mất cô được, cái loại đau đớn này khiến người ta hít thở không
thông, khó thở như thể bị một cây kim ghim vào lồng ngực.
Bốn năm ngày nay Viên Trần đều trở về trong tình trạng say mèm, phó sĩ quan và
dì Ngô phải kéo Viên Trần từ trên xe xuống, "Tiểu thư, ngài mau ra đây
đi, thiếu soái lại uống say rồi!" Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đinh
Kha trong sân viện như cũ, mỗi đêm thế này cô đều chẳng quan tâm, tựa
như việc Viên Trần chết hay sống đã sớm không còn quan hệ với cô.
Viên Trần khi xuống xe có chút lảo đảo, đầu váng mắt hoa giống như đang đi
trong sương mù, lòng bàn chân mềm nhũn như thể không chạm đất, dì Ngô và phó sĩ quan đỡ Viên Trần đi vào nhà, cách bức màn có thể mơ hồ thấy
được ánh đèn trong phòng khách, một khúc dương cầm uyển chuyển du dương
từ trong phòng truyền ra.
Đinh Kha tuyệt đối sẽ không ra mở cửa
cho hắn, dì Ngô phải vặn tay nắm cửa, cười nói: "Thiếu soái, ngài nghe
này, tiểu thư còn chưa ngủ đâu, cô ấy đang chơi đàn chờ ngài đây."
Viên Trần mơ mơ màng màng nghe được giai điệu quen thuộc, bỗng nhiên cả
người run lên, cả người lập tức thanh tỉnh, tiết tấu dương cầm càng lúc
càng nhanh, như thể người chơi đang cố đánh cho hả giận. Viên Trần đi
lướt qua dì Ngô và phó sĩ quan tiến lên đá văng cửa, ba vách tường kính
sát đất đều bị rèm che kín mít, Đinh Kha lạnh nhạt ngồi trước chiếc
dương cầm màu đen, dưới chùm đèn thủy tinh ngón tay của cô lướt thoăn
thoắt trên phím đàn.
"Các ngươi đều đi ra ngoài!" Viên Trần ra
lệnh không rét mà run, dì Ngô và phó sĩ quan thấy hắn không giống bộ
dáng say rượu, ngược lại đã thanh tỉnh thì liền sợ hãi, bọn họ đành phải đóng cửa lại rời khỏi đó.
Đinh Kha dùng sức đánh xuống phím đàn
khiến ngón tay trắng bệch, dương cầm phát âm thanh quỷ dị như xé rách
không khí, Viên Trần đi đến trước mặt cô một tay cầm lấy tay cô, ngồi
trước dương cầm màu đen khuôn mặt cô vẫn quật cường mà cố chấp, hắn dùng sức khiến cánh tay đỏ lên, "Thư gửi Elise!" Viên Trần gầm lên, nhạc
khúc liền dừng lại, nhưng nó vẫn còn quanh quẩn ở bên tai hắn.
Ở
Alabama ngón tay thon dài của cô bơi lội trên những phím đàn đen trắng,
làn điệu trữ tình êm ái đột nhiên theo bàn tay trái diễn tấu mà trở nên
cao trào, không thể nghi ngờ đó là một lời thú nhận vừa nghiêm túc vừa
nặng nề, cảm giác tình cảm kiên định mà trong sáng này càng thêm chấp
nhất, nóng cháy trước người mình yêu say đắm. Viên Trần cách một tầng
sáng lờ mờ nhìn cô, cô lại ung dung hoàn thành xong một chương nhạc,
đứng dậy trước chiếc dương cầm nhìn Thẩm Tông Tuyền kiên định nói:
"Just for You!"
Sức chịu đựng của hắn đã tới cực hạn rồi, chỉ có thể dùng cồn để làm tê
liệt tình yêu của mình dành cho Đinh Kha, nhưng cô lại chơi khúc Thư gửi Elise, hoài niệm cái gã Thẩm Tông Tuyền người Thượng Hải kia.
Đinh Kha cũng không chịu nhượng bộ chút nào trừng mắt nhìn hắn, Viên Trần
một tay đem cô đẩy về phía dương cầm, sống lưng Đinh Kha đập mạnh xuống
phím đàn, cô chỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn cười lạnh.
"Không cho
phép em yêu hắn ta!" Viên Trần và cô đều có một sự cố chấp kinh người,
hắn dùng sức đem Đinh Kha đẩy đến trước dương cầm.
Đinh Kha không đứng vững vội chống tay xuống phím đàn, chiếc dương cầm đồng thời phát
ra thứ âm thanh bén nhọn, cả người cô tức khắc ngã ngồi lên bàn phím,
Đinh Kha mặc bộ sườn xám màu lam bó sát khiến cô càng thêm yêu mị, Viên
Trần tiến lên một tay đem tất da trên đùi cô xé rách.
"Đừng chạm
vào tôi!" Đinh Kha liều mạng đẩy, nhưng hắn lại vững chắc như tảng đá,
chiếc dương cầm dưới thân Đinh Kha không ngừng phát ra âm thanh, cô giãy giụa cào cấu hắn, Viên Trần điên cuồng xé tất chân của cô, một tiếng
vải dệt bị xé rách vang lên, bộ sườn xám gợi cùng với tất chân đã bị xé
nát.
"Viên Trần, anh đừng chạm vào tôi!" Đinh Kha điên cuồng kêu
gào, phím đàn dưới thân không ngừng phát ra âm thanh lúc cao lúc thấp,
người Viên Trần mang theo mùi rượu đem mảnh vải cuối cùng trên người cô
ném xuống sàn nhà, thân thể trắng như tuyết trong nháy mắt bại lộ ra
trước mặt hắn.
Cô giãy giụa cự tuyệt, nhưng môi Viên Trần lại ăn
mòn mỗi tấc da tấc thịt trên người cô, xuân ý đầy ái muội nhộn nhạo ở
trước dương cầm, cơ thể Đinh Kha đè lên bàn phím, tiếng đàn thản nhiên
vang lên, khi thì róc rách như tiếng suối chảy, khi thì như thác nước
cuồn cuộn, khi thì thanh thúy như châu ngọc, khi thì lại lưỡng lự như
đang thì thầm.
Đinh Kha thống khổ kháng cự, Viên Trần lại không
chút bận tâm tới cảm thụ của cô, công thành đoạt đất, một đường tiến vào trong cơ thể cô, phím đàn bị loạn nhịp, cuối cùng chuyển thành những
tiếng tề đô, bén nhọn chói tai......
Buổi sáng dì Ngô nhìn thấy
phòng khách biến thành một mớ hỗn loạn, bình hoa sứ men xanh vỡ nát tung tóe trên mặt đất, nước trong bể cá chảy xuống sàn gỗ, cá vàng trên mặt
đất đang liều mạng giãy giụa, khát cầu một chút hơi nước cuối cùng, ngay cả sô pha cũng bị thay đổi vị trí, "Chẳng lẽ nhà có cướp?" Dì Ngô không biết làm sao, liếc mắt nhìn ra cửa kính sát đất, ở ngoài sân Đinh Kha
đang cầm rìu chém xuống chiếc dương cầm màu đen.
Dì Ngô chỉ cảm
thấy trời đất quay cuồng, sao dương cầm lại bị bê ra ngoài sân rồi, Đinh Kha cắn chặt hàm răng, chiếc rìu chém xuống, dương cầm màu đen không
ngừng bắn tung toé ra vụn gỗ, chiếc rìu sắc bén chẻ đôi chiếc dương cầm
không chút lưu tình, "Tiểu thư, ngài đừng chém nữa!" Dì Ngô vừa dứt lời, không ngờ Đinh Kha lại dừng tay thật, cô đem rìu ném sang bãi cỏ bên
cạnh, xách cái chai bên cạnh lên, đổ đầy chất lỏng lên chiếc đàn.
Chất lỏng gay mũi thấm vào dương cầm màu đen, dì Ngô hoảng loạn la lên, đây không phải xăng sao?
Bà muốn đi lên túm Đinh Kha lại nhưng không dám, Đinh Kha đanh mặt dùng
sức đem chất lỏng rải đầy dương cầm, Đinh Kha rất yêu thích đàn dương
cầm, dì Ngô còn từng thấy Đinh Kha và thiếu soái cùng nhau chơi dương
cầm, hiện giờ không biết vì sao lại thành như vậy.
Dì Ngô nhìn
thấy xe Viên Trần đã đi xa rồi lại quay trở về, bà vội vàng chạy tới,
"Không xong rồi, tiểu thư muốn đốt dương cầm!" Bà hét lên làm phó sĩ
quan sợ tới mức phanh gấp. Viên Trần nhảy xuống khỏi chiếc Rolls-Royce
màu đen, mắt thấy Đinh Kha đã châm que diêm, hắn còn chưa kịp tới gần,
que diêm mang theo đốm lửa đã bay về phía dương cầm, dương cầm màu đen
nháy mắt bị bao trùm bởi lửa.
Lửa lớn hừng hực cháy phản chiếu
lên đôi mắt Đinh Kha, như thể ngọn lửa thiêu đốt cả con ngươi của cô,
"Tất cả đều là tôi sai! Em đừng như vậy!" Viên Trần lý trí đi tới giữ
lấy tay Đinh Kha, cô lại vung mạnh tay đẩy hắn ra, sự chán ghét trong
ánh mắt cũng mang theo ngọn lửa, thiêu rụi cả trái tim hắn.
Viên
Trần sững sờ đứng trước dương cầm, cách ánh lửa nhìn bóng dáng đỏ tươi
của cô, đau lòng thắt thành một đoàn, "Tránh ra!" Đinh Kha quát một
tiếng chói tai, phó sĩ quan và dì Ngô sợ tới mức vội đứng sang một bên,
Đinh Kha nghiêng người kéo cửa xe chui vào bên trong.
Viên Trần như bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, cuống quít hét lên với phó sĩ quan: "Mau ngăn cô ấy lại!
Chính văn liều mình cứu giúp
Phó sĩ quan đột nhiên ý thức được vẫn lấy chìa khóa xe xuống, hắn ta vội đi tới kéo cửa xe, nhưng cửa xe đã bị Đinh Kha khóa trái lại, Đinh Kha dẫm chân ga, lại không ngờ động cơ chiếc Rolls-Royce quân sự lại mạnh như
vậy, nó nhanh chóng phóng đi, phó sĩ quan vừa chạy vừa đánh vào kính xe
chống đạn, Đinh Kha chỉ nhìn phía trước mà không hề quan tâm tới hắn ta.