Viên Trần hơi tựa cái trán mướt mồ hôi vào tóc cô, hắn không nghĩ tới giờ phút này cô sẽ bảo hộ trước mặt hắn, "Cút ngay,
bằng không tôi cũng đánh luôn cả cô!" Đại soái tức giận tới dựng râu
trừng mắt, Đinh Kha nhắm mắt lại càng ôm chặt lấy hắn, sau lưng Viên
Trần bị cô tì lên đến phát đau, lại giống như uống phải nước đường, khóe miệng hơi hơi giơ lên. Đại soái mặc kệ định vung quân côn lên thì Đinh
Kha ném xuống một quả bom, "Đánh chết con đi, dù sao cũng là một xác hai mạng!" Đinh Kha ghé ở bên tai Viên Trần kêu la, quân côn của đại soái
ngay tức khắc ngừng lại ở giữa không trung, Viên Trần cũng quay mặt sang nhìn Đinh Kha, cha con bọn họ cùng trăm miệng một lời: "Một xác hai
mạng?"
Đôi mắt Đinh Kha hơi lóe lên chuyển động, lại vẫn cúi đầu
nằm ở trên lưng Viên Trần, "Cha, ngài đánh chết con đi, cả cháu nội của
ngài nữa cũng đánh chết luôn đi!" Đinh Kha lấy ống tay áo che đi gương
mặt khóc nức nở, bộ dáng hoa lê đái vũ khiến người xem chua xót, "Tôi có cháu nội?" Đại soái lập tức chuyển từ giận sang vui mừng, nhanh chóng
nâng Đinh Kha dậy.
"Em mang thai? Một tháng?" Trong khoảnh khắc
đó, Viên Trần đã không còn cảm giác được đau đớn trên lưng nữa, thay vào đó là vẻ mặt kinh hỉ nhìn phía Đinh Kha, Đinh Kha đưa lưng về phía đại
soái cố gắng nháy mắt với Viên Trần, nhưng dường như Viên Trần lại chưa
chú ý tới biểu tình của Đinh Kha, tất cả vui mừng khôn xiết đều hiện ra
trước mắt.
Nghe Viên Trần nhắc tới một tháng, Đinh Kha liền nhớ
tới sự nhục nhã mà một tháng trước hắn đã làm với cô, nếu không phải bởi vì trong ngục giam hắn đã cứu cô một mạng, không thì còn lâu cô mới vì
hắn mà nói dối như vậy. Nhưng mắt thấy đại soái mừng rỡ không khép miệng được, Tô Khinh Mạn cũng cau mày cẩn thận đánh giá dáng người của Đinh
Kha, thật sự là nhìn không ra một chút dấu vết mang thai nào.
"Lão tam, hôm nay xem như vì cháu ngoại nên tôi sẽ tạm tha cho anh, bất quá
anh phải nhớ kỹ cho tôi: Tất cả những người chú bác đó của anh, mỗi
người họ đều đã từng làm việc với quân lính nhà Thanh, nhờ vợ và con
trai họ mới đổi lấy được địa vị như bây giờ, nếu anh còn dám tùy tiện
đem các tướng sĩ bỏ cũ thay mới, hoặc là tùy ý bắn chết bọn họ, chỉ cần
ông đây còn một ngày thì sẽ không bỏ qua cho anh!" Mắt thấy đại soái
càng nói càng giận, Đinh Kha sợ hắn lại vung quân côn lên, liền vội vàng bám lấy chiếc ghế dựa ngồi xuống, "Ai u, đau quá đi mất!"
"Nơi
nào đau?" Đại soái cùng Viên Trần lại trăm miệng một lời, nhìn thấy Đinh Kha ôm bụng, "Mau gọi bác sĩ Lâm tới!" "Không cần!" Đinh Kha vội vàng
ngăn lại tiếng la của đại soái, mọi người nhìn phía cô, nhưng cô chỉ chi chi ô ô nửa ngày, "Có thể là nó đá con!" Đinh Kha nói rồi chỉ chỉ xuống bụng, Tô Khinh Mạn nghe xong thì xì cười ra tiếng, "Mới có một tháng
làm sao đã hình thành mà đá em chứ!"
"A? Nó thật sự đá em sao?"
Viên Trần ngồi xổm xuống trước mặt Đinh Kha áp sát vào bụng cô lắng
nghe, Đinh Kha cười như không cười, xấu hổ hướng Viên Trần làm khẩu
hình: Không có!
Sắc mặt Viên Trần lập tức từ vui sướng trở nên ảm đạm, đại soái lại bắt được biểu tình biến hóa giữa bọn họ, "Được rồi,
đêm nay cũng đừng trở về nữa, lời nói của ta lão tam con nhớ cho kỹ! Lần sau đừng để cho ta thấy các chú các bác tới cáo trạng!" Viên Trần đứng
thẳng nhìn theo đại soái rời đi.
Bọn họ ở căn phòng lúc trước
trong phủ đại soái, bố trí trong tân phòng không có nửa điểm thay đổi,
Đinh Kha nhìn tư thế đi của Viên Trần không đối mới bỗng ý thức được vừa hắn bị quân côn đánh không nhẹ, "Mau cởi quần áo ra, tôi giúp anh nhìn
xem sao!" Đinh Kha nói rồi tiến lên giúp Viên Trần cởi áo, hắn lại đỏ
mặt lùi về phía sau một bước, "Có cái gì mà ngượng ngùng chứ, tôi là phu nhân của anh giúp anh xem là chuyện đương nhiên thôi!"
Viên Trần cong môi cười tựa như đã quên hết tất cả những thống khổ, "Cảm ơn phu
nhân!" Đinh Kha lúc này mới nhận ra lời nói vừa rồi không thích hợp, lại chỉ có thể làm như không nghe thấy, duỗi tay giúp Viên Trần cởi áo
khoác ra, trên quân trang kaki không nhìn thấy rõ được vết máu, nhưng
trên áo sơ mi trắng lại bị máu nhuộm đỏ sậm.
Đinh Kha thật cẩn
thận giúp hắn cởi áo khoác, bị đại soái đánh răn dạy một phen, qua một
lúc máu trên người đã khô lại, da tróc thịt bong dính chặt vào áo sơ mi, Đinh Kha run rẩy sợ làm hắn đau, nhưng mỗi lần xé rách một tấc áo đều
sẽ mang theo máu thịt dính vào.
"Trong ngăn kéo có thuốc với băng vải!" Đinh Kha kéo ngăn kéo ra, trong đó có rất nhiều các loại chai lọ, "Lúc ở nhà anh thường xuyên bị đánh à? Tại sao lại có đầy đủ thuốc như
vậy?" Viên Trần nằm sấp ở trên giường, trên lưng lại là một bức tranh
phúc thủy đẫm máu, "Ừ, đây là gia quy!" "Thổ phỉ mà cũng nhiều quy củ
như vậy ư!" Đinh Kha nhỏ giọng lẩm bẩm nhưng không dám để hắn nghe thấy.
"Bằng không để bác sĩ Lâm đến xem đi!" Đinh Kha tay cầm băng gạc không nhịn
được run lên, cô thật sự khó có thể tưởng tượng được một người cha như
thế nào mà có thể ra thay tàn nhẫn với con trai của mình như vậy, "Không cần, không cần phiền phức như vậy, nếu em sợ thì để tôi tự mình làm!"
Đinh Kha đoạt lấy dược bình, "Tôi mới không sợ đâu!"
"Bởi vì giết mấy tên quan ngục mà đại soái liền đánh anh, cũng không khỏi quá bất
nhân, bọn họ lạm dụng tư hình ngược đãi học sinh, vốn là đáng chết mà!"
Đinh Kha nhẹ nhàng bôi thuốc cho anh, mỗi lần đều rất cẩn thận, nhưng
Viên Trần đôi khi vẫn không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, "Không,
chủ yếu là do mấy lão già kia không phục tôi, tôi cũng không phải là
trưởng tử, bọn họ một lòng chỉ nghĩ tới tư lợi của bản thân mà mặc kệ
sống chết của người dân, tôi được ủy nhiệm làm một nhiệm vụ mới trong đó là loại bỏ một số chức vụ trong quân đội, bọn họ liền nhân cuộc du hành này bẩm báo lên chỗ cha."
Đinh Kha nhìn thấy trán anh hơi đổ mồ
hôi, vào đông lò sưởi trong phòng tường vẫn chậm rãi cháy nhưng cũng
không đến mức nóng, cô cúi xuống nhẹ nhàng thổi thổi lên miệng vết
thương cho hắn, hơi thở của cô nhè nhẹ lạnh lẽo thổi lên miệng vết
thương nhưng không hề đau đớn một chút nào, "Cho nên nói nóng vội thì
không thể thành công, muốn nắm chắc quyền lợi thì không thể sốt ruột!"
Viên Trần thật ra cũng không nghe thấy cô nói cái gì, chỉ cảm nhận được
từng đợt không khí cô thổi xuống lưng mình, hết sức dụ hoặc.
Chính văn hoàn hoàn tương khấu
Hắn nhắm mắt lại hưởng thụ, cố gắng kìm nén dục vọng của chính mình, bên
trong lớp màn lụa Đinh Kha chỉ mặc một chiếc áo ngủ lụa đơn bạc, hắn nằm sấp trên giường nên không thể nhìn thấy biểu tình của cô, chỉ có một
đôi chân trắng nõn hiện ra trước mắt. Viên Trần chỉ cảm thấy thân thể
mình lúc này giống như lò sưởi, đành phải quay đầu đi không dám nhìn cô
nữa, "Em lừa cha nói là mang thai, ông ấy tin là thật, về sau phải làm
sao bây giờ?" Đinh Kha thấy thuốc bôi cũng không sai biệt lắm liền lấy
băng vải cẩn thận quấn lại cho hắn, "Có thể làm sao bây giờ, đi một bước tính một bước, tóm lại không thể trơ nhìn anh bị ông ấy đánh chết
được!"
"Em là đang đau lòng anh sao?" Viên Trần ngồi ở trên
giường để cô băng bó cho mình, "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ trả lại nhân tình cho anh mà thôi, anh đã cứu tôi ra khỏi ngục giam, hiện tại chúng ta
coi như thanh toán xong nhé!" Đinh Kha băng bó xong, cô đang muốn đứng
dậy đi cất lọ thuốc, Viên Trần lại một tay đem cô đè lên giường, Đinh
Kha sợ hãi kêu lên một tiếng rồi lập tức đối diện với đôi mắt đen nhánh
của hắn.
"Không bằng chúng ta liền biến giả thành thật, sinh một
đứa trẻ đi!" Lúc hắn nói còn mang theo một cỗ hơi thở ấm áp, áo ngủ bằng tơ lụa làm lộ ra phần xương quai xanh của cô, Đinh Kha hô hấp dồn dập
khiến bộ ngực phập phồng, lại chỉ nhìn thấy đôi mắt nghiêm túc của Viên
Trần.
"Muốn sinh thì tự anh đi mà sinh!" Tay cô bất ngờ dùng sức
đánh vào cổ và sau lưng hắn, "Đau chết anh!" Viên Trần cắn răng vội vàng sờ xem vết thương ở sau lưng, Đinh Kha nhân cơ hội này chui ra khỏi cái ôm của hắn, trốn vào ổ chăn bên cạnh, "Vì anh bị thương nên mới cho ngủ ở trên giường, nếu còn dám chạm vào tôi, xem tôi thu thập anh như thế
nào!"
Viên Trần chỉ cười rồi nằm xuống bên giường còn lại, nhưng độ ấm của cô vẫn còn lưu lại ở trong lòng hắn
...
"Đây là phu nhân giao cho ngài!" Binh lính đem hộp nhỏ giao cho Từ Nhược
Ngu, "Phu nhân?" Hắn nhận lấy hộp gỗ, khi mở lắp hộp ra thì bên trong
đầy ắp đồng bạc, đồng bạc ở dưới ánh mặt trời lóe sáng, bên trên còn đặt một phong thư, Từ Nhược Ngu khẽ mở bức thư ra:
Tặng cho đại học Hối Văn
Chung Ly Đinh Kha
Vài nét bút ít ỏi, hắn lại ước lượng chiếc hộp gỗ giống như nặng ngàn cân,
cô viết thể chữ Liễu với nét chữ vừa thanh tú lại quyến rũ bút lực mạnh
mẽ, Từ Nhược Ngu si ngốc nhìn bức thư đến ngây người, dưới ánh mặt trời
như có thể mơ hồ thấy được khuôn mặt kiều mị của cô.
"Thiếu soái, có vị cô gái Nhật Bản họ Vũ Nhân muốn gặp ngài." Phó sĩ quan đẩy cửa
tiến vào, Viên Trần sửa sang lại vạt áo, "Họ Vũ Nhân? Cô ta tới làm gì?" Phó sĩ quan không biết phải giải thích thế nào, không ngờ Viên Trần lại dứt khoát trả lời: "Không gặp!"
Viên Trần thu dọn văn kiện xong
thấy đã gần 6 giờ, trở về quá muộn Đinh Kha khẳng định sẽ lại oán giận,
nghĩ như vậy khóe miệng hắn khó có thể che dấu được niềm hạnh phúc. Đôi
ủng quân đội vừa mới bước ra khỏi cửa đã nghe thấy một tiếng gọi ngọt
ngấy, "Thiếu soái, xin dừng bước!" Thứ tiếng Trung không quá thuần thục
đến từ phía sau, dáng người nhỏ nhắn của cô ta mặc một bộ sườn xám màu
đen, chân đi guốc gỗ, đôi mắt mang theo ý cười nhu tình như nước.
Viên Trần nhận ra cô ta là thiên kim Vũ Nhân Phong Tử của gia tộc họ Vũ
Nhân, "Không biết Vũ Nhân tiểu thư có chuyện gì sao?" Viên Trần nhìn
nhìn đồng hồ quả quýt thấy đã sắp quá giờ, "Thiếu soái đừng nóng vội,
tôi có chuyện muốn cùng ngài thương lượng!" Viên Trần hừ lạnh một tiếng
không thèm để ý tới cô ta, xoay người chuẩn bị lên xe, "Chuyện tôi muốn
nói có liên quan tới quý phu nhân!" Tay kéo cửa xe của Viên Trần tức
khắc ngừng lại, hắn không chút do dự, lập tức làm động tác mời Vũ Nhân
Phong Tử lên xe, hắn thật sự không muốn để người khác nhìn thấy mình
cùng một cô gái người Nhật Bản ở cửa quân bộ.
Phó sĩ quan biết ý
xuống xe đứng gác ở một bên, Vũ Nhân Phong Tử ngồi trong chiếc
Rolls-Royce của Viên Trần lại không mở miệng, "Vũ Nhân tiểu thư không
phải muốn nói chuyện liên quan tới phu nhân của tôi sao? Sao lại không
nói đi?" Vũ Nhân Phong Tử ghé mắt cười nhìn Viên Trần, "Cô ta thật đúng
là tốt số, đầu tiên là Thẩm Tông Tuyền, sau lại là thiếu soái ngài, quả
nhiên là không thiếu người yêu thương nha!" Viên Trần nghe được cô ta
nhắc tới Thẩm Tông Tuyền thì lập tức nhíu mày, ba chữ này giống như rắn
độc quấn lấy khiến hắn hít thở không thông, Viên Trần túm lấy cổ áo nỗ
lực điều chỉnh hô hấp, "Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Vũ Nhân
Phong Tử lại không nhanh không chậm, "Không bằng chúng ta tìm một chỗ
nói đi?" Viên Trần liếc mắt nhìn gương mặt thanh tú của cô ta, chỉ cần
nghe được chuyện của Đinh Kha hoặc Thẩm Tông Tuyền, Viên Trần lập tức
đứng ngồi không yên, "Không cần, tôi còn phải trở về!" Vũ Nhân Phong Tử
cũng thức thời cười cười, "Theo tôi được biết, Thẩm Tông Tuyền vì quý
phu nhân mà định cả đời không cưới!"
"Cả đời không cưới?" Viên
Trần càng thêm bực bội, hắn biết Đinh Kha sẽ vì Thẩm Tông Tuyền mà vọt
tới súng trước họng súng của hắn, cô sẽ khàn cả giọng mà hét lên nếu anh giết chết Thẩm Tông Tuyền thì trước tiên hãy giết tôi đi, nhưng Viên
Trần tuyệt không nghĩ tới Thẩm Tông Tuyền thế nhưng vì Đinh Kha mà cả
đời không cưới.
Viên Trần nỗ lực khắc chế chính mình, làm bộ
không chút nào để ý, "Thế thì sao?" Nhưng động tác của hắn hiển nhiên
khó có thể lừa gạt được Vũ Nhân Phong Tử, "Tôi chỉ là có cách làm cho
Thẩm Tông Tuyền cưới vợ, hơn nữa hoàn toàn cắt đứt tưởng niệm của quý
phu nhân đối với Thẩm Tông Tuyền!"
Cắt đứt tưởng niệm của Đinh Kha đối với hắn ta?
Chuyện này không thể nghi ngờ đối với Viên Trần chính là dụ hoặc lớn nhất, hắn đã gặp qua Thẩm Tông Tuyền, trong ánh mắt của hắn ta rất quyết tuyệt,
muốn để hắn ta từ bỏ Đinh Kha dường như chỉ là ảo mộng, "Không biết
thiếu soái có biết thiên kim của quân phiệt ba tỉnh Hà Nam Tô Sâm
Trạch?"
Thiên kim của Tô Sâm Trạch - Tô Nghiên Đàm, Viên Trần sao có thể không biết, cô gái điêu ngoa tùy hứng này chính là em họ bên
ngoại của Tô Khinh Mạn, cũng là cô con gái duy nhất của Tô Sâm Trạch,
cha từng một lòng muốn hắn cưới Tô Nghiên Đàm, Tô Nghiên Đàm lại cả ngày dính lấy Viên Trần khiến hắn cực kỳ chán ghét. Cái loại thiên kim khuê
phòng này căn bản không phải dạng hắn muốn, huống hồ trước đó khi ở
Alabama hắn đã nhìn thấy Đinh Kha khi cô đứng bên cây dương cầm, những
cô gái khác làm sao có thể sánh bằng Đinh Kha.
Sau đó khi ở
Thượng Hải lại biết được Đinh Kha là trưởng nữ ruột thịt của tư lệnh
Thượng Hải, Viên Trần đưa ra đề nghị muốn cưới Đinh Kha, đại soái cân
nhắc thế lực giữa hai nhà, Đinh Kha và Tô Nghiên Đàm đều là hòn ngọc quý trên tay, mà Đinh Kha lại là mỹ nhân tuyệt diễm của Thượng Hải vừa mới
du học trở về, sau khi đại soái xem qua bát tự ngày sinh thì phán một
câu được.
Viên Trần tuổi hổ Tô Nghiên Đàm tuổi rồng, rồng hổ ở
cạnh nhau nhất định sẽ đánh nhau. Mà Đinh Kha tuổi gà tuy nhỏ, nhưng tục ngữ nói Đan Phượng là ánh sáng mặt trời, chỉ có Đinh Kha mới có thể hòa hợp được với Viên Trần, từ đó về sau Viên Trần đã hoàn toàn tránh được
Tô Nghiên Đàm.
"Tô Nghiên Đàm tuy là thiên kim của ba tỉnh Hà
nam, cô ta lại có một vài người chị em họ, nếu thiếu soái tự mình ra mặt thúc đẩy đoạn nhân duyên này, tin tưởng rằng lệnh phu nhân cũng sẽ chặt đứt ý niệm đối với Thẩm Tông Tuyền!" Vũ Nhân Phong Tử nói tiếng Trung
không quá tiêu chuẩn, Viên Trần lại lắc lắc đầu, trầm ổn hữu lực nói:
"Nếu Thẩm Tông Tuyền đã nói cả đời không cưới, tôi ra mặt làm mai mối
thì có tác dụng gì?"
"Không, vì Tô Nghiên Đàm có tình cảm với
ngài, nên nếu ngài chịu đứng ra làm mối, Tô Nghiên Đàm chắc chắn sẽ đáp
ứng để em họ của cô ta gả cho Thẩm Tông Tuyền, huống hồ hiện giờ Thẩm
Tông Tuyền là lữ trưởng, em họ của Tô Nghiên Đàm gả đi cũng không thiệt. Tư lệnh Thượng Hải lại là cha vợ của ngài, ngài bất quá chỉ nói một
câu, tư lệnh Thượng Hải và quân phiệt Hà Nam thậm chí cả thiếu soái Bắc
Bình nữa tất cả cùng tạo áp lực cho Thẩm Tông Tuyền, hắn không cưới cũng phải cưới!" Vũ Nhân Phong Tử nói xong thì đắc ý, giống như đã tưởng
tượng ra vô số cặm bẫy trước mắt, trừ bỏ Viên Trần ra không có ai phù
hợp hơn.
_______________
Mình đã trở lại rồi đây~~~ Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu ạ!