Không biết là không để bụng, hay là quá nhẹ, nhẹ đến mức Đinh Kha thậm
chí không cảm giác được nhiệt độ của hắn. Nói là hôn lễ theo phong cách
phương Tây, nhưng bầu không khí lại không hề giống phương Tây. Súng ống, đốt pháo, đèn lồng đỏ thẫm mở đường, diễn tấu sáo và trống từ giáo
đường ra tới ven đường, chịu đựng cho đến khi về tới nhà còn phải rót
rượu kính trưởng bối, hai vị phu nhân trước của đại soái đều đã mất,
hiện giờ chỉ còn bảy phòng di thái thái, Đinh Kha bưng rượu đến nhưng
trong lòng thầm mắng. Thật không nghĩ tới, đại soái một lòng muốn cho
mọi người được diện kiến cô con dâu xinh đẹp của nhà hắn, dứt khoát để
Viên Trần bồi cô đi kính rượu khách mời.
Buổi hôn lễ này giống
như một cuộc chiến giằng co, chỉ còn cảm giác trái tim bị xé rách, Đinh
Kha chỉ biết rúc vào trong ngực Viên Trần, gương mặt tươi cười của những người xung quanh đáng sợ như yêu ma quỷ quái, hiện lên xẹt qua...
Thật vất vả mới trốn thoát, bộ váy cưới nặng chừng mấy chục cân, Đinh Kha
vừa lạnh vừa mệt vội vàng ngã xuống giường, lại lập tức thét chói tai
nhảy dựng lên, "Ai u, đây là cái gì vậy?" Trong phòng tân hôn, trên chăn lụa rải đầy táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen, ngụ ý là "Sớm sinh
quý tử", được xếp thành hình trái tim lớn, khiến lưng cô đè lên phát
đau.
Đinh Kha tức giận, liền trực tiếp đem chăn nhấc lên, táo
đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen rơi đầy xuống sàn nhà, "Em đang làm gì vậy?" Viên Trần say khướt tiến vào, Đinh Kha lại không chút nào để ý
tới hắn mà lập tức nằm xuống, Viên Trần cũng không kịp cởi quân trang
ra, lướt qua đống vật phẩm hỗn độn trên sàn nhà, liền ngã xuống bên cạnh cô.
"Có em, như vậy, thật tốt!" Viên Trần mơ hồ lẩm bẩm, một
thân đầy mùi rượu bốc lên khiến Đinh Kha choáng váng, một bàn tay của
hắn dừng lại ở bên hông cô, đầu thì dựa vào mái tóc thơm mát của cô mà
ngủ, "Này!" Đinh Kha đưa lưng về phía Viên Trần muốn xoay người, lại bị
hắn ôm chặt không thể nhúc nhích được.
Sáng sớm, ánh nắng xuyên
qua cửa sổ sát đất chiếu xuống trên giường, Đinh Kha mơ mơ màng màng mở
mắt ra, trái tim đột nhiên run lên, Viên Trần thế nhưng đang chăm chú
nhìn cô, đôi mắt của hắn đen láy sâu thẳm, bên trong cất giữ một thứ ánh sáng sâu không lường được.
Cô vốn dĩ đưa lưng về phía hắn ngủ,
ai ngờ lúc hừng đông tỉnh dậy lại biến thành hai người quay mặt vào
nhau, nằm sát một chỗ. Tuy là mặc áo mà ngủ, nhưng tay hắn lại đặt ở bên hông cô.
Dưới ánh mặt trời, ánh mắt hai người chạm nhau, ánh
sáng chiếu lên gương mặt của Viên Trần, giống như một cặp lá non được
một trận mưa xuân rửa sạch, hơi hé ra một chút sức sống sáng rọi, Đinh
Kha thế nhưng bị vẻ tuấn mỹ này đập vào mắt, không dám lại tiếp tục cùng hắn đối diện nữa.
Viên Trần lại đứng dậy trước mở miệng, "Mau
chuẩn bị đi, đã muộn rồi đấy." Hắn từ trong tủ quần áo lấy ra bộ quân
trang kaki mặc vào, Đinh Kha nhìn những ngón tay thon dài của hắn lướt
qua hàng cúc áo sơ mi màu trắng, hắn ngoái đầu nhìn thì bỗng nhiên bắt
gặp ánh mắt của cô, cô cư nhiên là xấu hổ nhưng vẫn không nhúc nhích,
"Tôi đi ra ngoài trước, em thay quần áo đi." Hắn cực kỳ ôn nhu, cầm lấy
áo khoác còn chưa kịp mặc đi ra ngoài.
Tân phòng tạm thời nằm ở
tầng hai của phủ đại soái, nơi này là kiểu kiến trúc Trung Quốc, nơi nơi đều tản ra mùi mốc cùng cảm giác âm trầm quỷ dị, hơn nữa còn có những
vị di thái thái ăn mặc sặc sỡ, Đinh Kha nghẹn cả ngày đến mức trong lòng khó chịu, chỉ có goá phụ của nhị soái là Tô Khinh Mạn hai ngày đầu còn
đến thăm, nhưng Đinh Kha đối cô ta cũng không có nhiều hảo cảm lắm, cả
ngày trừ bỏ xem một ít sách thì đều là ăn không ngồi rồi.
Mới
đầu Đinh Kha và Viên Trần cũng coi như là tương kính như tân, hắn thường xuyên trở về sớm để bồi cô đi dạo phố cũng coi như giải sầu, sau đó thì bị đại soái mắng: "Vừa mới trở về đã đi gặp vợ, ở quân bộ đều hết việc
rồi à? Từ khi nào thì thấy con về sớm như vậy hả?" Viên Trần cũng chỉ có thể đem thời gian sau đó kéo dài.
Đinh Kha ngược lại cũng bắt
đầu đi theo mấy vị di thái thái chơi mạt chược, sau đó thì lại bắt đầu
thấy buồn chán, cô du học trở về không phải là muốn bị nhốt trong trong
lồng son, nếu còn tiếp tục như vậy cô sẽ bị bức đến phát điên mất.
"Ai, tôi hỏi anh này." Đinh Kha một tháng cũng khó nói với Viên Trần được
hai câu, vì vậy khi nghe thấy cô hỏi chuyện, hắn cực kỳ vui vẻ quay đầu
lại cười, "Nghe nói anh ở Tĩnh Nghi viên bên kia có một đống biệt thự
kiểu Tây, vì sao chúng ta không dọn tới đó ở?"
Trước kia, Đinh
Kha từng nghe nha hoàn nói rằng sau khi trưởng tử của đại soái qua đời,
đại soái liền trọng dụng người con trai thứ hai nhưng lại vẫn coi khinh
Viên Trần, chỉ vì trưởng tử và người con trai thứ hai đều là con vợ cả,
mà Viên Trần lại là do Lục di thái sinh ra, vì Lục di thái ra đi quá sớm nên Viên Trần không thể dựa vào thế lực của nhà mẹ đẻ, thẳng cho đến
sau khi người con trai thứ hai bị ám sát, đại soái mới không thể không
quan tâm tới người con trai duy nhất còn lại là Viên Trần, cũng chính
lúc đó đã tặng cho hắn một đống biệt thự kiểu Tây.
Viên Trần
ngồi ở trước bàn đóng lại bút máy, "Em vậy mà đã hỏi thăm rõ ràng rồi,
nơi này không tốt sao?" Đinh Kha mặc sườn xám màu đen ngồi trên bàn gỗ
trước mặt Viên Trần, đôi chân thon dài bị tất chân chặt chẽ bao lấy,
càng thêm phụ trợ cho khí chất lãnh diễm của cô. Cô lại chưa chú ý tới
tư thế ái muội của hai người, "Tôi biết rồi, anh khẳng định là kim ốc
tàng kiều!"
Đinh Kha từng nghe Tô Khinh Mạn nói qua, hai năm
trước Viên Trần đặc biệt thích một người hầu gái, còn đích thân khen
ngợi cô ta, hiện giờ cô ta chính là ngôi sao ca nhạc Mai Hồng đại danh
đỉnh đỉnh, đến nghệ danh cũng là do Viên Trần đặt cho, Viên Trần còn
thường xuyên mang Mai Hồng tới tòa nhà Tĩnh Nghi viên.
Khi còn ở Thượng Hải, Đinh Kha từng nghe qua công ty Bảo Lệ Kim vì Mai Hồng mà
phát hành đĩa nhạc, giọng hát của cô ta uyển chuyển ngọt ngào, chỉ là
người chưa từng lộ diện. Viên Trần là một thiếu soái đa tình, nếu không
có hồng nhan tri kỷ thì mới gọi là kỳ quái, Đinh Kha ngược lại nghe xong cũng không vui không giận.
Viên Trần lại nhíu chặt mày, "Có một mình em là đủ rồi!"
Quả nhiên khi nói với cô thì lại dí dỏm như vậy! Đinh Kha cười rồi nhảy
xuống khỏi bàn, "Còn dám nói không có, có bản lĩnh thì lấy tiền ra bao
cho tôi nhìn một cái, khẳng định chính là tình nhân của anh!"
Chính văn địa vị ngang nhau
Nói đến tiền bao, Đinh Kha liền xông thẳng tới cào hắn, thần kinh vốn căng
chặt của Viên Trần lập tức cười đến nghiêng ngả, hắn càng cười Đinh Kha
lại càng cào, "Ngày thường còn ra vẻ đạo mạo!"
Đinh Kha từng du
học ở nước ngoài, cho nên đối với nam nữ không có nhiều trói buộc như
vậy, khi hai người còn đang lôi kéo, lại không nghĩ tới đại soái bỗng
nhiên đẩy cửa tiến vào, ngay tức khắc mặt đối mặt với hai người ở trong
thư phòng, "Nhị tẩu hẹn con đi chơi mạt chược, con đi trước đây!" Bị
người khác nhìn thấy, Đinh Kha lập tức đỏ mặt cuống quít lách qua người
đại soái chạy mất.
Hai người tuy là có danh phận vợ chồng, nhưng lại không giống vợ chồng thật, thậm chí nói chuyện cũng không nhiều
lắm, hiện giờ lại bị đại soái bắt gặp, làm cô xấu hổ đến mức không có
chỗ để chui.
"Cha!" Viên Trần lập tức khôi phục lại bộ dáng lạnh băng.
Tuy nhiên, đại soái lại mừng rỡ nhất thời không biết nên nói cái gì cho
tốt, khi mà đứa con dâu này từ xa ngồi xe riêng tới Bắc Bình, Viên Trần
đã đợi khoảng hai tiếng ở nhà ga, khi nhìn thấy cô Viên Trần lập tức
tươi cười, không nghĩ tới đứa con trai từ sau khi mẹ qua đời liền ít nói ít cười, từ sáu tuổi cả ngày đều bày ra bộ dáng thâm cừu đại hận nên
rất không được đại soái yêu thích, nhưng tại buổi hôn lễ Viên Trần lại
luôn mỉm cười, một mực nhìn thẳng vào con dâu, mới vừa rồi thấy hắn cười sáng lạn, đại soái lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Khụ khụ, gần đây thân thể của ta xem như vẫn còn khỏe mạnh, con có thể mang theo con dâu ra ngoài chơi nhiều một chút." Tuy có nghe Tô Khinh Mạn
nói rằng đứa con dâu này đi du học trở về tính tình có hơi ngang ngược,
nhưng ngày thường lại thấy cô thấu tình đạt lý, hơn nữa dung nhan tuyệt
mỹ, nên đại soái đối với đứa con dâu này có không ít hảo cảm.
"Cha, con muốn cùng Đinh Kha dọn tới Tĩnh Nghi viên bên kia." Viên Trần nhìn
thấy sắc mặt của cha hoà nhã, vội vàng nói chen vào một câu.
Đại soái nao nao, "Nơi này cách quân bộ gần lại thuận tiện, chỗ bên kia lại lạnh, bây giờ cũng không phải mùa hè, con chạy tới đó làm cái gì?"
Viên Trần cũng không hé răng, sau một hồi yên lặng, đại soái dường như đã
hiểu ra, chẳng lẽ là vợ chồng son ngại ở đây nhiều người vướng bận, hắn
lúc này mới vội vàng sửa miệng, "Được rồi, muốn đi thì đi, dọn luôn hôm
nay đi!"
Đinh Kha chỉ cảm thấy kích động vạn phần, rốt cuộc có
thể rời khỏi ngôi nhà khinh khủng này, Tĩnh Nghi viên kiểu Tây được xây
dựa vào núi, ở gần sông, môi trường thanh nhã, trường đua ngựa mênh mông bát ngát, lại không có những cái đó quy củ cổ hủ gò bó cô.
"Tôi mà còn cứ phát ngốc ở nơi đó chắc thành đồ cổ mất!" Đinh Kha nhảy xuống xe, hít lấy bầu không khí trong lành nơi đây, lại tản ra hơi thở vô tận của tự do.
Tòa nhà ba tầng màu trắng, đường nét ngắn gọn làm
nổi bật lên phong cách phương Tây hoa lệ, tại đại sảnh tầng một, ba cửa
sổ sát đất được thiết kế theo phong cách Goethe, tuy có vẻ trống trải
nhưng lại sáng ngời, Đinh Kha dẫm lên sàn bằng gỗ chạy như bay vào trong nhà, "Dương cầm!" Ở giữa đại sảnh, có một chiếc dương cầm màu đen bất
ngờ lọt vào trong tầm mắt.
Đinh Kha cẩn thận mở nắp dương cầm
lên, mười ngón đầu ngón tay thon dài lướt qua phím đàn, bàn phím đen
trắng giao nhau trong khoảnh khắc phát ra một bản nhạc lay động, chiếc
dương cầm màu đen phản chiếu lên biểu tình chuyên chú của cô, "Thẳng đến vĩnh viễn của Lý Tư?" Đinh Kha ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Viên Trần, ngẩn ra rồi lập tức nhoẻn miệng cười, hắn thế mà biết này ca khúc này!
Thẳng đến vĩnh viễn, đây chính là ca khúc đầu tiên Lý Tư viết cho người mình yêu, gần trong gang tấc lại không chiếm được, cho đến khi ca khúc thẳng đến vĩnh viễn chấm dứt từ đầu ngón tay của Đinh Kha, cửa sổ sát đất phản chiếu lên
những tán cây đang run rẩy trong gió, ngồi bên chiếc dương cầm màu đen
trông cô đẹp giống như một câu chuyện cổ tích, Viên Trần rốt cuộc nhịn
không được ngồi xuống bên cạnh cô, cùng đàn với cô.
Bốn bàn tay
cùng lướt trên các phím đàn, từ cửa sổ sát đất đến trần và sàn nhà đều
một màu trắng làm nổi bật lên chiếc dương cầm màu đen, hai người ăn ý
phối hợp, chỉ mong giờ phút này giống như ca khúc, thẳng đến vĩnh viễn!
Đinh Kha nằm xuống tấm thảm lông cừu, nhìn chằm chằm vào những đốm lửa bên
trong lò sưởi sát chân tường, ánh lửa chớp động phản chiếu lên đôi mắt
đen nhánh của cô, như thể đôi mắt cũng đang bốc cháy vậy, một bên Viên
Trần đang dựa vào sô pha xem văn kiện, nhìn thấy cô đang chán chường thì mở miệng nói chuyện phiếm với cô, "Gần đây ở quân bộ cũng không bận
lắm, cha đề nghị chúng ta đi ra ngoài giải sầu, em xem xem có nơi nào
thích hợp không?"
Có phải em nhảy rất đẹp không?
Cả đời khó quên!
Em chính là muốn làm anh cả đời khó quên, cả đời này đều phải nhớ đến em!
"A?" Viên Trần gõ nhẹ lên đầu cô, Đinh Kha sửng sốt rồi mới lấy lại tinh
thần, trong ngọn lửa kia dường như vẫn giữ khuôn mặt mơ hồ của Thẩm Tông Tuyền, "Anh mới vừa nói gì thế?" Đinh Kha ngẩng đầu hỏi, nhưng Viên
Trần lại giống như bị lưỡi dao hung hăng đâm vào tim, trong mắt cô đang
ngậm nước mắt, ở dưới ánh lửa lại loá mắt như thế, cô lại suy nghĩ đến
tên đó sao?
Viên Trần không dám suy nghĩ đến vấn đề này, cứ nghĩ tới người đàn ông kia, hắn chỉ cảm thấy ghen ghét đến phát cuồng.
Hắn ra vẻ trấn định, làm như chưa từng thấy đôi mắt đong đầy nước mắt của cô, "Tôi nói là đi Đan Đông thì sao?"
"Đan Đông ở đâu?"
Viên Trần dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Đinh Kha, ánh lửa hồng từ chiếc lò
sưởi bên trong tường ánh lên khuôn mặt chính mình, "Đan Đông là địa bàn
của đại soái ở phía Đông Bắc, nếu muốn đi, tôi sẽ đi nói với hắn một
tiếng là được." Viên Trần thấy Đinh Kha không hé răng liền tiếp tục nói: "Bắc Bình còn không có tuyết, nhưng Đông Bắc lại không giống vậy, tới
đó còn có thể đi bơi mùa đông nữa!"
Bơi mùa đông?*
Cho
dù ngồi ở ngay trước lò sưởi, nhưng khi nghe đến ba chữ này, Đinh Kha
vẫn nhịn không được mà run lên, như thể sống lưng cũng sắp kết thành
băng.
Thật ra Viên Trần rất thích bơi mùa đông, khí hậu ở
Alabama tương đối ấm áp, mỗi khi nghỉ lễ Giáng Sinh, hắn đều muốn đi tới phía Bắc nước Mỹ để bơi mùa đông, mà hiện giờ đã không thể chờ nổi trận tuyết tiếp theo ở Bắc Bình nữa rồi.
Nhưng nhìn thấy Đinh Kha
run rẩy, hắn lại nhịn không được hơi hơi giương lên khóe miệng, đến từ
Thượng Hải nên cô rất khó để thích ứng với khí hậu ở Bắc Bình, huống chi là Đông Bắc, "Bằng không chúng ta trở về Thượng Hải?"
Thượng Hải?
Thẩm Tông Tuyền?
Này ba chữ quá gai góc, cô còn chưa kịp thoát ra khỏi đau đớn, Đinh Kha
đứng dậy lắc đầu cảnh cáo hắn, "Thôi quên đi, vẫn là thành thật ở lại
Bắc Bình đi, phải biết rằng trước mỗi cơn bão đều là sóng yên biển lặng
đấy."
Quả thật là như vậy, quân phiệt ở các nơi đều tuyên bố
rằng họ đang chung sống hoà bình, nhưng lại đang ngấm ngầm sẵn sàng ra
trận, chiến hỏa chạm vào là nổ ngay, hắn thật không nên dời khỏi đây lúc này.
Nhưng lời này vì sao nghe vào lại giống như đang nói về quan hệ vi diệu giữa hai người bọn họ vậy!
Sau khi chuyển vào Tĩnh Nghi viên, Viên Trần mới phát hiện ra, Đinh Kha căn bản là cố tình không muốn cùng hắn cùng chung chăn gối, hắn cũng liền
chiều theo ý cô rồi kê thêm một chiếc giường vào thư phòng, nhưng loại
sủng ái quá phận này có thể kéo dài được bao lâu, đến chính hắn cũng
không biết.
"Giá!" Tuấn mã màu đen chạy băng băng dưới roi da
của Đinh Kha, hai chân Đinh Kha kẹp chặt lấy bụng con ngựa, chân cọ
hướng sang một bên, đôi tay nắm giữ dây cương, cây roi thỉnh thoảng lại
quất lên mông ngựa, cuốn theo từng tầng bụi bay lên giữa cái lạnh của
mùa đông, con ngựa chạy càng lúc càng nhanh, cô vững vàng đạp chân lên
bàn đạp, thân thể dần dần rời khỏi cái yên, cả người lập tức thẳng tắp
đứng thẳng ở trên lưng ngựa, con ngựa co lại hai chân trước lên theo.
Tuấn mã chạy vòng quanh trường đua ngựa, bởi vì tốc độ quá nhanh, nên cơ bắp chân sau cũng căng chặt, vì vậy khi Đinh Kha đứng thẳng lên đã tạo ra
một góc nghiêng gần chín mươi độ.
(*) Bơi mùa đông: là hoạt động bơi lội trong mùa đông, có thể hiểu là bơi giữa băng tuyết.