Lúc ấy ở bên ngoài, ông ấy nghe thấy rõ ràng, hẳn là Thịnh Trình Việt rất hi vọng đứa trẻ trước mắt là con của anh, không biết anh có thể chấp nhận sự thật này được không.
“Kết quả thế
nào?” Thịnh Trình Việt tỏ ra rất gấp gáp, thật sự anh rất muốn biết kết
quả, muốn biết rằng Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt là con của anh.
Bác sĩ Lý đang định mở miệng, ông ấy nhìn sang Tiêu Mộc Diên theo bản năng, cuối cùng thở dài một hơi.
“Sếp Thịnh, kết quả cho thấy, ngoại trừ việc có cùng nhóm máu ra thì hai
người không còn mối quan hệ nào khác.” Bác sĩ Lý cũng hết cách rồi, mặc
dù ông ấy rất muốn nói ra sự thật, nhưng đã hứa với Tiêu Mộc Diên thì
không thể thất hứa được. Hơn nữa câu chuyện của Tiêu Mộc Diên đau thương như vậy, thật sự ông ấy không thể tưởng tượng ra nổi nếu mất đi hai đứa bé thì cô sẽ thế nào.
Trong mắt Thịnh Trình Việt hiện lên sự kinh ngạc.
“Có phải ông kiểm tra nhầm rồi không?” Rõ ràng anh có linh cảm rằng Viễn
Đan là con của mình, sao lại không có quan hệ gì chứ? Trông Viễn Đan
giống anh như vậy cơ mà! Trong lòng anh đang lạc lõng vô cùng.
Nghe thấy bác sĩ Lý nói như vậy, cuối cùng Tiêu Mộc Diên cũng nở nụ cười yên tâm, ông ấy chịu giúp cô rồi, sau này chắc chắn cô sẽ cảm ơn bác sĩ Lý
cẩn thận, cám ơn vì ông ấy đã bảo vệ hai đứa con của cô.
Nghe
thấy Thịnh Trình Việt hỏi như vậy, bác sĩ Lý hơi chột dạ, vô thức nhìn
sang Tiêu Mộc Diên, nhưng rồi lại rời sang người Thịnh Trình Việt rất
nhanh.
“Tôi chưa từng và cũng sẽ không mắc phải một sai lầm cấp
thấp như vậy.” Không hổ là một bác sĩ lâu năm, ông ấy nói dối mà không
hề chớp mắt, khiến Tiêu Mộc Diên càng yên tâm hơn.
Giây phút ấy, trái tim của Thịnh Trình Việt đau thắt lại, mọi chờ mong đều tan biến
hết, Viễn Đan không phải là con của anh, anh đã chờ mong đến thế, nhưng
cuối cùng lại vẫn thất vọng, nếu hai đứa bé không phải con của anh thì
cũng có nghĩa là trước kia Tiêu Mộc Diên thực sự đã từng yêu người đàn
ông khác.
Không hiểu sao trong lòng anh phiền não vô cùng, khi
tất cả đều hóa thành hư vô, ngoại trừ sự thất vọng, anh còn cảm thấy đau lòng khó tả, khi đó anh đã khẳng định Viễn Đan là con mình chắc nịch
như thế!
Nhìn dáng vẻ lạc lõng của Thịnh Trình Việt, bác sĩ Lý
quay đầu bỏ đi, dù thường xuyên gặp được những cảnh buồn vui khác nhau
trong bệnh viện, thế nhưng vào giờ khắc này, trong lòng ông ấy vẫn cảm
thấy khác thường. Cuối cùng, ông ấy nhìn Tiêu Mộc Diên bằng một đôi mắt
sâu xa rồi dẫn y tá đi khỏi đây.
Viễn Đan cũng rất ngạc nhiên,
cậu không phải là con trai của chú này sao? Nhưng rõ ràng mẹ đã nói mình là con chú ấy cơ mà? Giây phút này, chính cậu cũng cảm thấy thất vọng,
dù sao thì cậu cũng mong chờ vào điều ấy lắm.
Thịnh Tuấn Hạo vẫn luôn lẳng lặng nhìn tất cả mọi chuyện, vừa rồi ông Lý bác sĩ kia cứ
nhìn vào mắt Tiêu Mộc Diên, hơn nữa trước đó mẹ cũng từng đi tìm ông ấy, còn cả người bác sĩ mà mẹ đụng vào lúc ở hành lang, cùng với biểu cảm
căng thẳng lúc nhìn thấy kết quả xét nghiệm nữa, tất cả khiến Thịnh Tuấn Hạo dám khẳng định rằng, mẹ đã làm điều gì đó.
Thịnh Tuấn Hạo
nhìn bầu không khí nặng trĩu trong phòng, nhất là bố cậu, rõ ràng bố
thất vọng lắm, chắc là bố cũng hi vọng Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt là con
của mình, kỳ thực cậu rất muốn nói cho bố biết sự thật.
“Ha ha,
thì ra anh đã xét nghiệm AND à, tôi đã nói chúng không phải con anh ngay từ đầu rồi mà.” Tiêu Mộc Diên cười nhẹ, nhưng nhìn thấy biểu cảm của
Thịnh Trình Việt, trái tim của cô cũng run lên, hẳn là cô phải vui vẻ
với kết quả này mới đúng, nhưng giờ đây cô lại không cảm thấy vui chút
nào cả.
Đôi mắt thâm thúy của Thịnh Trình Việt nhìn vào Tiêu Mộc Diên, chắc đây là kết quả mà cô luôn mong chờ rồi, kỳ thực tất cả đã
rất rõ ràng, Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt đều nhỏ hơn Tuấn Hạo một tuổi,
sao hai đứa có thể là con của anh được? Anh đang hi vọng hão huyền điều
gì đây?
Thịnh Trình Việt đột nhiên đứng dậy, thực ra anh không
sao hết, chỉ cảm thấy bực tức thôi, như thể quyền uy của mình bị người
khác xâm phạm tới. Mặc áo khoác vào, anh đi ra ngoài mà không hề để ý
tới Tiêu Mộc Diên, linh cảm của anh chưa từng sai, thế mà lần này lại
sai hoàn toàn, và cũng khiến anh bị tổn thương.
Dù có đau lòng
thì anh cũng không thể nhắc tới chuyện này với bất cứ ai, như thể đây
chỉ là một trò đùa, một trò đùa vào chính ngày sinh nhật của anh.
Lấy điện thoại ra gọi cho Trương Vân Doanh, sau đó anh lái xe thẳng tới quán bar Charm Night.
Quán bar Charm Night.
“Cậu không đi tham gia tiệc sinh nhật mà tới đây làm gì?” Trương Vân Doanh
vừa bước vào đã thấy Thịnh Trình Việt ngồi uống rượu một mình ở đó, bèn
ngồi xuống ngay bên cạnh.
Anh ấy còn nhớ lúc ấy Thịnh Trình Việt không thèm để ý tới việc Âu Đan đang khóc lóc mà kéo Tiêu Mộc Diên rời
khỏi bữa tiệc, chẳng lẽ hai người cãi nhau à? Nghĩ tới Tiêu Mộc Diên,
trái tim của Trương Vân Doanh như bị thứ gì đó đâm mạnh vào, đau, đau
lắm.
Thịnh Trình Việt liếc nhìn Trương Vân Doanh, lấy một chai
rượu ra đặt xuống trước mặt anh ấy. Thực ra trước kia mối quan hệ của
anh và Trương Vân Doanh rất tốt, nhưng vì chuyện của Tiêu Mộc Diên nên
gần đây hai người rất ít khi liên lạc với nhau.
“Mới mấy tháng
không đi chơi với cậu mà không ngờ cậu đã học được cách mượn rượu giải
sầu rồi.” Trương Vân Doanh không định uống rượu, anh ấy muốn biết hiện
tại Tiêu Mộc Diên đang ở đâu, muốn biết giữa Thịnh Trình Việt và Tiêu
Mộc Diên đã xảy ra chuyện gì.
“Sao hôm nay cậu nói linh nhiều
nhiều thế, chắc cậu muốn biết chuyện của Tiêu Mộc Diên chứ gì?” Thịnh
Trình Việt không khỏi quát lớn lên, anh cũng muốn biết người phụ nữ đó
có sức hấp dẫn gì mà bạn bè của mình đều để ý tới cô.
Trương Vân Doanh hơi sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười. Cái tên Thịnh Trình Việt này vẫn thế, không hề thay đổi dù chỉ một chút, luôn thích nói thẳng suy
nghĩ trong lòng người khác ra. Anh ấy cũng lấy một ly rượu tới và rót cho mình một ly, nâng lên một cách nhã nhặn.
“Cậu đang đau lòng vì chuyện của Diên Diên sao?” Lúc nói tới hai chữ Diên
Diên, giọng nói của anh ấy vô cùng dịu dàng, anh ấy đã yêu cô nhiều năm
như thế, nhưng đến cuối cùng cô vẫn rời bỏ anh.
“Tôi không đau
lòng, chỉ đang bực bội thôi, rốt cuộc cậu và Tiêu Mộc Diên có quan hệ gì với nhau?” Thịnh Trình Việt rất phản cảm với việc Trương Vân Doanh gọi
Tiêu Mộc Diên thân thiết như thế, đó là người phụ nữ của anh, sao Trương Vân Doanh có thể xưng hô thân mật như vậy chứ?!
“Cậu không biết sao?” Trong khi nói chuyện, Trương Vân Doanh cụng ly với Thịnh Trình Việt, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Thịnh Trình Việt không nói gì nữa, chỉ không ngừng uống rượu. Vì sao Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt lại không phải con của anh, anh chờ mong bao nhiêu thì lúc biết kết quả lại thất vọng bấy nhiêu. Chưa khi nào anh cảm thấy
thất vọng đến thế, anh là Thịnh Trình Việt, là một người quả quyết, dứt
khoát, chưa từng thất vọng vì bất cứ chuyện gì. Thế mà bây giờ, anh lại
cảm thấy thất vọng vì con của Tiêu Mộc Diên, thậm chí khi biết được kết
quả, anh còn cảm thấy đau lòng nữa.
“Chắc không phải cậu gọi tôi đến chỉ là để uống rượu với cậu thôi chứ?” Thấy Thịnh Trình Việt chỉ
mải mê uống rượu, Trương Vân Doanh không khỏi nhíu đôi lông mày anh tuấn lại và hỏi.
Thịnh Trình Việt uống một hơi cạn sạch rồi mới lên tiếng.
“Nếu không thì cậu tưởng thế nào?” Vừa nói, Thịnh Trình Việt lại rót cho
mình một ly, anh không ngờ rằng cũng có lúc mình phải dùng rượu để giải
quyết những phiền muộn trong người.
“Tôi chỉ muốn hỏi cậu một
chuyện thôi, cậu có thể mang lại hạnh phúc cho Diên Diên không?” Vẻ mặt
của Trương Vân Doanh bỗng trở nên rất nghiêm túc, nếu Thịnh Trình Việt
không thể mang lại hạnh phúc cho Tiêu Mộc Diên, vậy thì chắc chắn anh ấy sẽ đoạt Diên Diên lại từ tay Thịnh Trình Việt, cho dù là bạn bè thì có
sao chứ?
Thịnh Trình Việt không ngờ Trương Vân Doanh lại bỗng
hỏi câu này, bàn tay cầm ly rượu của anh siết chặt lại, anh có thể mang
tới hạnh phúc cho Tiêu Mộc Diên không? Không thể, đây là một đáp án
khẳng định, bởi vì anh chưa từng nghĩ tới việc mang tới hạnh phúc cho
cô.
“Tốt nhất cậu đừng có nhúng tay vào chuyện Tiêu Mộc Diên,
nếu không thì tình anh em bao nhiêu năm qua của chúng ta không giữ được
đâu.” Giọng nói của Thịnh Trình Việt vô cùng lạnh lẽo, đúng thế, không
ai được mơ tưởng đến Tiêu Mộc Diên, dù anh không yêu cô thì cô cũng chỉ
có thể là của anh.
Trương Vân Doanh đặt ly rượu xuống, cứ thế nhìn chằm chằm vào Thịnh Trình Việt.
“Nếu cậu có thể mang tới hạnh phúc cho cô ấy, tớ sẽ chủ động rời xa cô ấy,
nếu không thì tớ có quyền lợi làm cô ấy hạnh phúc.” Đúng vậy, mục đích
của Trương Vân Doanh chỉ có một, đó là phải làm cho Tiêu Mộc Diên hạnh
phúc bằng mọi cách, anh ấy rất nhớ Tiêu Mộc Diên khi còn ở trường học.
Đôi mắt thâm thúy của Thịnh Trình Việt nhìn thẳng vào Trương Vân Doanh,
dường như anh đã cảm nhận được thái độ cứng rắn của Trương Vân Doanh,
một thái độ kiên định.
“Dù cô ấy có hạnh phúc hay không thì cậu
cũng không có quyền nhúng tay vào.” Thịnh Trình Việt vẫn đang uống rượu, anh bỗng phát hiện ra có không ít người ngấp nghé tới Tiêu Mộc Diên.
“Ồ!” Trương Vân Doanh không khỏi cười khẽ một tiếng, mặc dù Thịnh Trình Việt vẫn rất bá đạo, nhưng anh ấy cảm nhận được cậu ấy có cảm giác với Tiêu
Mộc Diên, đây là lần đầu tiên anh ấy thấy Thịnh Trình Việt đi uống rượu
một mình như vậy. Thế nhưng, nếu Thịnh Trình Việt không thể mang tới
hạnh phúc cho Tiêu Mộc Diên thì anh ấy vẫn sẽ cướp cô về.
“Cậu cười cái gì hả?” Thịnh Trình Việt nhíu mày.
“Nếu cậu không đối xử tốt với Diên Diên thì một ngày nào đó cậu sẽ hối hận
đó.” Khi nói cậu này, Trương Vân Doanh đã dùng câu trần thuật khẳng
định.
“Ờ?” Thịnh Trình Việt tỏ vẻ chẳng thèm để ý tới, nếu lúc
trước biết Cao Ngọc Mai sẽ bỏ đi khi gặp Thịnh Tuấn Hạo, chắc chắn anh
sẽ không giữ lại đứa bé này, ngoại trừ Cao Ngọc Mai, không ai có thể
khiến anh cảm thấy hối hận được nữa.
Trương Vân Doanh cười một
tiếng nhã nhặn, cũng uống cạn ly rượu. Anh ấy yêu Tiêu Mộc Diên, nhưng
sẽ không ép buộc cô, chỉ cần cô hạnh phúc là đủ rồi, nếu cô không hạnh
phúc, vậy thì anh ấy sẽ là người mang hạnh phúc tới cho cô.
Trong bệnh viện.
“Mẹ à, có phải bố đang tức giận không?” Đôi mắt to sáng ngời của Nguyệt Nguyệt ngập nước lóng lánh.
Tiêu Mộc Diên cười dịu dàng, cô khẽ vuốt ve cái đầu nhỏ của Nguyệt Nguyệt.
“Không, bố chỉ đang thất vọng thôi.” Giọng nói của Tiêu Mộc Diên rất thản
nhiên, thực ra, nhìn thấy biểu cảm vừa rồi của anh, suýt chút nữa thì cô đã nói cho anh biết sự thật, nhưng cô mình biết mình không thể, tuyệt
đối không được, anh sẽ cướp mất con của cô đi mất!
Anh có nhà,
có tiền, có cả Thịnh Tuấn Hạo, vậy nên mất đi Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt
cũng không sao cả, nhưng cô thì khác, nếu mất đi Viễn Đan và Nguyệt
Nguyệt, cô sẽ chẳng còn gì cả.
Lúc này, dường như Viễn Đan cũng hiểu ra rằng vừa rồi mẹ đã nhờ bác sĩ nói dối bố.