Kỷ Lâm mở to hai mắt, không dám tin
nhìn Tư Vũ, sau đó cúi đầu nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau... Cả người hắn như muốn bùng cháy lên.
Tư Vũ nhìn theo ánh mắt của em trai, lúc này mới phát hiện ra từ lúc bước lên lầu đến giờ, bàn tay Lục Ngũ gia vẫn nắm chặt tay cô không rời không bỏ. Thỏ trắng lập tức cảm
thấy có chút ngượng ngùng, mặt nóng lên muốn thu tay về, ai ngờ người
đàn ông bên cạnh không thèm để ý ánh mắt của người ngoài, nắm càng thêm
chặt.
Tư Vũ: "......" Có cần kích thích em nó như vậy không.
Quả nhiên, Kỷ Lâm thấy thế, sắc mặt hắn càng trở nên vặn vẹo. Tư Vũ nghĩ
nếu ánh mắt có thể hóa thành mũi tên, bàn tay của Lục Ngũ gia chắc chắn
không khác gì tổ ong.
Đối với Kỷ tiểu thiếu gia, sét đánh giữa
trời quang cũng chỉ như thế này mà thôi — chị gái đột nhiên nói cho hắn - chị ấy đã có bạn trai, đối tượng vẫn là cái tên Lục gia cực kì nguy
hiểm không dễ trêu chọc kia.
Kỷ thiếu gia rất muốn nắm tóc gào
thét: Không phải lúc ấy hắn đã dựa vào tài trí của mình đuổi người đàn
ông này đi rồi sao? Thế nào lại ra một chiêu hồi mã thương (giả vờ thua
chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa
phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích), quả thực khiến người khác
trở tay không kịp!
Hôm nay Tư Vũ hẹn hắn gặp mặt, quả thực Kỷ Lâm vô cùng vui sướng. Thời gian gần đây hắn phải bay sang thành thị khác
để đóng phim, lâu lắm rồi chưa được ngồi nói chuyện với chị gái, vì thế
vừa xuống phi cơ đã vội vàng chạy tới nơi này ngồi chờ. Ai ngờ đợi nửa
ngày lại nhìn thấy Lục Ngũ gia nắm tay Tư Vũ đứng ở ngoài cửa. Chị gái
còn nở nụ cười ngọt ngào hạnh phúc - sáng mù mắt chó của hắn.
"Toang", trái tim pha lê yếu ớt của Kỷ tiểu thiếu gia vỡ vụn thành từng mảnh.
Hắn ngàn phòng vạn phòng, tự cho là đã bóp nát khả năng Tư Vũ bị người
mang đi. Lại không nghĩ tới chỉ trong vòng hai tháng hắn đi công tác,
thế giới ngoài kia đã thay đổi nghiêm trọng.
Kỷ Lâm hít sâu một
hơi, ở trong lòng nói cho bản thân phải hết sức bình tĩnh, nhất định
phải bình tĩnh! Hắn đã là một người đàn ông trưởng thành, không thể
giống một đứa con nít chỉ biết nhảy dựng lên gào mồm phản đối, làm như
vậy sẽ khiến chị gái khó xử, phải có lý do có dẫn chứng mới được!
Kỷ Lâm vất vả lắm mới giữ vững tâm lý, miễn cưỡng nở nụ cười nhìn về phía
Lục Ngũ gia, giả vờ nhiệt tình hỏi:"Chuyện này có chút đột ngột. Tôi
chưa nghe chị ấy nhắc đến anh bao giờ, hai người quen nhau khi nào thế?"
Tư Vũ ngồi ở một bên quan sát tình hình, bỗng nhiên cảm thấy nụ cười của
Kỷ Lâm vô cùng nguy hiểm, cô không tự giác rùng mình một cái.
Lục Ngũ gia vẫn ung dung, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: "Cũng không sớm.
Nhưng lúc ấy cậu còn chưa trở thành em trai của Tư Vũ, không biết cũng
là chuyện bình thường."
Hắn có lệ cong môi, nụ cười kia thế nhưng không khác Kỷ Lâm là mấy - khiến người khác hốt hoảng cực kì.
"......" Quen sớm thì ngon lắm hả, dù lúc ấy hắn vì rất nhiều lý do nên không
thể nhận Tư Vũ, nhưng nói về huyết thống hai người bọn họ vẫn là chị em
đó! Kỷ Lâm cắn răng, tiếp tục nói: "Lục tiên sinh, tôi không có ý kiến
hết, chỉ cần chị Tư Vũ vui là đủ rồi. Nhưng gia tộc của ngài nhất định
sẽ không đồng ý đúng chứ? Theo tôi được biết, quy củ của Lục gia ở Dung
thành rất nghiêm ngặt, chị gái tôi từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này, chẳng may không thích ứng được thì khác gì hại chị ấy?"
Kỷ
Lâm lái sang chuyện khác. Hắn không hề rối rắm chuyện Lục Ngũ gia thông
đồng với Tư Vũ từ khi nào nữa mà nhắm hẳn vào thân phận của người nọ.
Thật ra cho tới tận bây giờ, Kỷ tiểu thiếu gia biết rất ít về đại ma
vương, chỉ qua lời Tư Vũ biết hắn là người của Lục gia, địa vị rất cao
nhưng cao thế nào Kỷ Lâm lại không rõ. Thế nên mới cho rằng Lục Ngũ gia
sẽ bị gia tộc kiềm chế.
Không phải các thế gia khác đều như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Kỷ Lâm càng thêm kiên định không thể để Tư Vũ rơi vào hố lửa.
Tư Vũ ngẩn người, lát sau có chút xấu hổ nhìn Lục Ngũ gia, đúng lúc này
hắn cũng quay sang nhìn cô, trong mắt chứa đầy ý cười, mặt Tư Vũ không
khỏi đỏ rực lên.
Đứa nhỏ ngốc! Đại ma vương không đi tai họa Lục
gia đã là không tồi rồi, bọn họ nào có lá gan uy hiếp hắn, Tư Vũ nhỏ
giọng: "A Lâm, việc này em không cần lo lắng......"
Kỷ Lâm không tán đồng: "Chị, chuyện này liên quan đến cả đời đó."
Ngũ gia trắng trợn ôm Tư Vũ vào trong lòng, lạnh nhạt nói: "Cậu không cần
lo lắng. Lục gia không có kẻ nào có thể sai khiến được tôi." Hắn ngừng
vài giây, tùy ý bổ sung một câu: "— Trừ chị cậu ra."
"Lời hay ai
chả nói được, tôi không tin... Đợi chút!" Kỷ Lâm vừa định phản bác,
nhưng suy nghĩ kĩ thì, lời này rõ ràng đang ngầm khẳng định Tư Vũ là
người của Lục gia! Hừ, chị hắn còn chưa gả ra ngoài đâu nhé, cái đồ
không biết xấu hổ, thiếu chút nữa là sập bẫy rồi, đúng là một con cáo
già! Trong lòng Kỷ Lâm cảm thấy vô cùng may mắn, bên ngoài lại xụ mặt
nói, "Anh nói chuyện có lý lẽ một chút, chị tôi trở thành người của Lục
gia bao giờ!"
Nghe khẩu khí không sợ trời không sợ đất của em
trai, Tư Vũ buồn cười không chịu được. Đứa nhỏ này đúng là ăn gan hùm
mật gấu, dám to tiếng trước mặt Lục Ngũ gia như vậy, nếu có người khác ở đây nhất định sẽ không nhịn được quỳ xuống vái hắn mấy lạy.
Đương nhiên, lời uy hiếp của Kỷ Lâm đối với Lục Ngũ gia cũng chỉ là gió
thoảng bên tai mà thôi, hắn không thèm để trong lòng. Mục đích mang Tư
Vũ tới đây là để chiều theo ý nguyện của cô – thông báo một tiếng với
người thân duy nhất, còn Kỷ Lâm có đồng ý hay không là chuyện của cậu
ta, đại ma vương thật sự không quan tâm.
"Nói cũng nói xong rồi,
đi thôi." Lục Ngũ gia kéo Tư Vũ đứng dậy, mỉm cười có lệ nhìn Kỷ Lâm:
"Lần sau nếu cậu muốn lấy lý do phản đối ấy, nhớ rõ phải đi tìm hiểu kĩ
một chút, đừng loạn tìm những thứ vô dụng."
Kỷ Lâm nãy còn cố
diễn tròn vai người đàn ông trưởng thành, nhưng chỉ một câu của đại ma
vương đã khiến hắn phá công. Dù gì Kỷ 3 tuổi còn trẻ, lòng dạ không sâu, làm sao có thể là đối thủ của người cầm quyền nhiều năm như Lục Ngũ gia chứ?
Quá kiêu ngạo! Người đàn ông như vậy chị vẫn còn muốn lấy
hả?! Kỷ Lâm liều mạng dùng ánh mắt ám chỉ Tư Vũ. Thỏ trắng thật ra cũng
muốn an ủi em trai bị tổn thương sâu sắc một chút, nhưng Lục Ngũ gia lại nắm chặt tay cô không cho đi. Thế là hai người đàn ông đứng ở hai bên,
chăm chú nhìn Tư Vũ chờ đợi câu trả lời.
Tư Vũ: "......" Vấn đề chết người này cô nào dám trả lời!
Bạn trai hay là em trai, Tư Vũ do dự một chút, quyết đoán lựa chọn "đồng
chí" có mức độ nguy hiểm cao hơn. Chẳng may Lục Ngũ gia tức giận, sợ là
bốn năm ngày cũng chưa chịu dừng, nói đi nói lại vẫn chỉ khổ cái thân
già này thôi. Tư Vũ âm thầm nói tiếng xin lỗi với Kỷ Lâm, ý bảo hắn có
gì liên lạc lại sau, còn chưa kịp nói thêm câu gì đã bị người nọ kéo
xuống dưới lầu nhét vào trong xe.
Kỷ Lâm khóc không ra nước mắt: "... Chị! Chị đi thật hả!" Chuyện này không hề giống trong tưởng tượng của hắn!
Bên kia, trên đường trở về khách sạn, Lục Ngũ gia vừa trêu đùa ngón tay của Tư Vũ vừa lơ đãng hỏi: "Em trai em hình như không biết chút gì về tôi
thì phải, em chưa từng nhắc đến tôi trước mặt cậu ta bao giờ hả? Hay
là... em không muốn chuyện này bị đưa ra ngoài ánh sáng nên mới không
chịu nói?"
Mồ hôi lạnh sau lưng Tư Vũ tuôn ra không ngừng, sắc
mặt của cô nhăn nhúm lại: "Là lỗi của tôi, sau khi trở về tôi nhất định
sẽ phổ cập kiến thức cho em ấy, kể về sự tích quang vinh của anh......"
Lục Ngũ gia nhướng mày hỏi: "Chỉ nói về tôi sao?"
Tư Vũ nghẹn họng, bất đắc dĩ nói: "Là chúng ta! Tất cả mọi chuyện từ đầu
tới đuôi đều nói tỉ mỉ cho em ấy biết, được không?" Còn không phải muốn
tìm cách để tiếp tục khoe mẽ với Kỷ Lâm sao, thỏa mãn anh là được chứ
gì?
Lúc này Lục Ngũ gia mới cảm thấy vừa lòng, khẽ cười một tiếng, cúi đầu môi chạm vào môi.
......
Quay
《Công lược thời thượng》 tốn thời gian hơn phim điện ảnh rất nhiều. Tư Vũ đã ở đoàn phim 2 tháng, chờ đến lúc Nghiêm đạo thông báo toàn đoàn phim có thể nghỉ ngơi một thời gian, bấy giờ cô mới bất tri bất giác phát
hiện đã chuẩn bị đến giao thừa rồi.
Bộ phim《Khuynh Quốc》của Lương đạo quyết định công chiếu vào kì nghỉ đông. Tư Vũ không hề để ý những
chuyện bên ngoài, hoàn toàn tập trung tâm trí vào việc quay phim nên
không hề hay biết gì. Tuần tiếp theo Lương đạo gọi điện thoại cho cô để
chúc mừng, nói doanh thu tuần đầu của phòng vé hoàn toàn vượt ngoài dự
tính, hơn nữa vẫn đang không ngừng tăng lên, ông còn khen Tư Vũ là linh
vật, nói không ít fans vì cô nên mới tới xem.
Có chút tò mò, Tư Vũ hỏi Thẩm Duyệt về tài khoản Weibo của cô, còn hỏi cô ấy cộng đồng mạng đánh giá thế nào về bộ phim.
Thẩm Duyệt thay Tư Vũ quản lý Weibo, lập tức vui mừng nói: "Ý kiến của dư
luận rất tốt! Chị xem này, sau khi Khuynh Quốc công chiếu, fans của chị
lập tức tăng thêm mười vạn, thùng tin nhắn chờ cũng sắp hỏng đến nơi. Em cảm thấy chúng ta có thể nhân cơ hội lần này nhận thêm một ít hợp đồng
quảng cáo cũng được á......"
Thẩm Duyệt vẫn siêng năng tìm hợp
đồng cho Tư Vũ. Thật ra thỏ trắng đã có ý định giải nghệ từ lâu, so với
đóng phim, cô cảm thấy nghề họa sĩ phù hợp với bản thân hơn nhiều! Chẳng qua bây giờ nói ra Thẩm Duyệt nhất định sẽ không chấp nhận, cô nghĩ
ngợi một lúc rồi mới nói: "Nhận một phần cũng được, nhưng đừng chọn mấy
chương trình gameshow. Càng nhẹ nhàng càng tốt."
Hiếm khi Tư Vũ chủ động yêu cầu công tác, Thẩm Duyệt không ngừng gật đầu.
Tư Vũ đăng nhập vào Weibo, tùy tay vào mấy bài đăng gần nhất đọc bình
luận: có fans khóc chút chít oán giận Vân Hòa chết quá thảm yêu cầu ra
thêm ngoại truyện, có fans hỏng mất nói mình rõ ràng xem phim từ đầu tới cuối lại đoán sai CP, còn có một số fans không thỏa mãn kết thúc nên tự tay viết ra một ít đoản văn để an ủi tâm hồn mỏng manh của mình. Tư Vũ
lật lật một hồi thế nhưng đọc được đồng nhân Vân Hòa x Tân Đế -_-.
Ngay cả nữ chủ chính quy Hàn Điềm Điềm cũng không ngại làm lớn chuyện, đăng
bài đùa giỡn: "Tại sao không có ai ghép mình với chị Tư Vũ hả?"
Các fan sôi nổi nói đây quả là một ý kiến hay. Hàn Điềm Điềm tiếp tục phun
dầu vào lửa: "Nếu @ Lại sống 500 năm Cẩm Lí đồng ý vẽ bức tranh liên
quan đến chủ đề này, chương trình phát sóng trực tiếp tuần sau mình hứa
sẽ đọc thơ bày tỏ tình cảm với chị Tư Vũ!"
Thỏ trắng thở dài, nếu đã có người chủ động đi tìm đường chết, cô làm sao có thể không thành
toàn cơ chứ. Vì thế cầm bút lên, nhanh chóng vẽ một bức tranh "như ý"
của Hàn Điềm Điềm, đăng lên Weibo, còn cố ý tag cô ấy vào: @ Hàn Điềm
Điềm, đưa microphone cho cô rồi đó, mời. [ mỉm cười ][ mỉm cười ]