Trước khi gọi điện Tư Vũ thật sự có chút thấp thỏm, cô còn không biết
người nọ đã bỏ danh sách đen hay chưa. Thế nên lúc điện thoại đổ chuông, thỏ trắng sửng sốt vài giây, đột nhiên quên mất bản thân định nói gì.
Đầu dây bên kia cũng yên lặng, Tư Vũ gần như không thể nghe được tiếng thở
của Ngũ gia nhưng lại loáng thoáng nghe thấy âm thanh Phật châu va chạm
vào nhau.
Sở Song Nghiên ngồi im không dám thở mạnh, nỗ lực làm
giảm bớt sự tồn tại của bản thân. Nhưng khi nhìn thấy hai người trầm
ngâm không nói lời nào, cô lập tức có chút sốt ruột, kéo kéo ống tay áo
của Tư Vũ, nháy mắt ra hiệu: Chị mau nói đi ạ!
Tư Vũ bấy giờ mới
hồi thần, cô cắn môi, nếu đã gọi được rồi thì nhân cơ hội này nói ra hết một thể đi! Nhưng không biết có phải do quá khẩn trương hay không, thỏ
trắng buột mồm một câu: "Lục Uyên Hòa, đến thì cũng đã đến rồi, tại sao
anh không chịu đi vào?"
Giọng nói chứa đầy sự chất vấn. Sở Song
Nghiên không khỏi lắc đầu, cũng chỉ có Tư Vũ dám nói chuyện với Lục Ngũ
gia như vậy, nếu là người khác chỉ sợ sớm đã bị quăng xuống biển làm mồi cho cá.
Thỏ trắng nói xong mới cảm thấy sai sai chỗ nào, nhưng
bây giờ cụp máy thì khác gì chứng tỏ cô đang chột dạ, Tư Vũ vắt hết óc
để "bổ cứu": "Tôi, ý của tôi là, hiện tại tôi rất rảnh, anh không cần
đứng chờ ở bên ngoài đâu..."
Sở Song Nghiên vỗ trán, cạn lời thật sự.
Lục Ngũ gia lẳng lặng nghe tiếng nói dồn dập của cô, khóe môi hơi hơi cong
lên, phiền muộn trong lòng bất tri bất giác tan thành mây khói.
Mấy ngày nay hắn không thể xác định tình cảm của mình đối với Tư Vũ, cũng
không thể xác định Tư Vũ có cảm giác giống hắn hay không, những thứ
không nắm chắc trong lòng bàn tay khiến hắn nôn nóng táo bạo cực kì. Hắn cũng không thể đi tìm cô bởi vì hắn sợ bản thân sẽ mất khống chế làm Tư Vũ bị thương.
Nhưng nghe thấy giọng nói có chút bất an lại có
chút mong đợi của thỏ trắng, cô dùng lời nói vụng về kết thúc cuộc chiến tranh lạnh đột nhiên xuất hiện này, thần kinh đang căng chặt của Lục
Ngũ gia thế nhưng dần dần thả lỏng.
Thời gian trôi qua rất lâu
rồi cũng không nghe thấy hắn trả lời, Tư Vũ còn cho rằng người nọ đã cúp máy, đúng lúc này đầu dây bên kia lại truyền đến một giọng nói lạnh
nhạt.
Lục Ngũ gia hỏi: "Thuốc đã uống hết chưa?"
"..." Hỏi một đằng lại trả lời một nẻo! Thôi, cô ở chung với Lục Ngũ gia đã bao
lâu cơ chứ - phải vắt óc suy nghĩ thật kĩ mới hiểu được hàm ý trong lời
nói của hắn. Người đàn ông rối loạn này chẳng bảo giờ chịu nói chuyện
thẳng thắn cả, cứ bắt người ta phải chạy mấy vòng quanh sân mới chịu!
Tư Vũ trầm tư vài giây, đồ ấu trĩ kia thực chất muốn hỏi cô có định gặp
hắn hay không — uống hết rồi thì tất nhiên phải lấy thêm còn gì...
Cô nhìn đống thuốc để ở trong góc. Vì lịch trình đóng phim dày đặc dẫn đến không thể về nhà trong một khoảng thời gian dài, vậy nên lúc Thẩm Duyệt thu dọn hành lý mang theo không ít thuốc bổ. Tư Vũ bây giờ hoàn toàn
không thiếu nhưng cô lại trả lời: "Uống hết rồi."
Lục Ngũ gia vô cùng vừa lòng với câu trả lời này: "Tôi mang tới giúp em nhé."
Giọng nói của hắn rất nhỏ giống như đang thì thầm vậy. Rõ ràng chỉ là một
cuộc điện thoại nhưng không hiểu sao lỗ tai của cô lại đỏ rực lên.
Hai người không khác gì đang chơi trò chơi giải đố, trong lòng hiểu rõ
nhưng lại không chịu nói ra. Tư Vũ nắm chặt điện thoại, cũng không biết
Sở Song Nghiên đang ngồi ở một bên quan sát, trên môi cô chứa đầy ý
cười.
"Tôi... Xuống dưới đại sảnh chờ anh." Nói xong câu đó, tâm
trạng của Tư Vũ thả lỏng hơn rất nhiều. Cô thở dài một hơi, cảm xúc bị
đè nén hơn một tháng nay cuối cùng cũng được giải phóng.
Bọn họ
căn bản không có mâu thuẫn nào lớn đến mức phải cãi nhau, cũng không
liên quan đến chuyện tha thứ hay không tha thứ, chẳng qua Lục Ngũ gia
đột nhiên biến mất, Tư Vũ cảm thấy không quen mà thôi. Chỉ là cô không
biết từ bao giờ cảm giác không quen này đã trở thành nỗi nhớ nhung da
diết...
"Không cần chờ, tôi ở dưới." Lục Ngũ gia nhàn nhạt nói.
Lúc này Tư Vũ không cần suy nghĩ cũng hiểu được ý tứ của hắn — hoá ra người nọ vẫn luôn đứng chờ ở dưới khách sạn. Cô vừa tức lại vừa buồn cười,
nếu cô không chủ động gọi điện chắc hắn không bao giờ chịu tới gặp cô
đâu ha?
Tư Vũ vội vàng khoác thêm áo, dưới ánh mắt tò mò của Sở
Song Nghiên xoay người chạy ra ngoài cửa, đi được nửa đường lại quay đầu dặn dò: "Cô tùy tiện nhé, tôi đi ra ngoài một chút. Nếu Thẩm Duyệt hỏi, cô cứ nói em ấy không cần lo lắng, ngày mai tôi sẽ đến đoàn phim đúng
giờ."
Ai nha, vậy là tối nay chị ấy sẽ không về phòng? Sở Song Nghiên nháy mắt hiểu rõ, gật gật đầu ý bảo Tư Vũ cứ việc yên tâm.
Tuy rằng cô cảm thấy cách hai người này nói chuyện như đang đánh đố nhau
vậy, nhưng nhìn nhìn nụ cười sáng ngời trên khuôn mặt chị Tư Vũ, Sở Song Nghiên cảm thấy mọi chuyện có lẽ đã được giải quyết êm đẹp. Mẹ của bổn
tiểu thư đúng là liệu sự như thần!
Tư Vũ cũng không biết Sở Song
Nghiên nghĩ gì trong đầu, cô vội vàng đi xuống cầu thang, chạy ra bên
ngoài khách sạn, quả nhiên trước cửa có một chiếc xe quen thuộc đã đỗ từ bao giờ. Lục Ngũ gia đang đứng dựa vào cửa xe, cúi đầu vân vê Phật
châu. Lúc Tư Vũ bước tới, hắn giống như có cảm giác ngẩng đầu nhìn về
phía cô.
Người đã ở gần trong gang tấc, bước chân của Tư Vũ chậm rãi dừng lại, cô có chút chần chừ không dám bước tiếp.
Một khoảng thời gian dài chưa gặp, Tư Vũ không biết phải nói gì, nhưng Ngũ
gia lại không do dự nhiều như vậy, bước nhanh tới chỗ cô.
Sát khí trên người hắn là khắc tinh của thỏ trắng, Tư Vũ rất khó để kiềm chế
bản năng sinh lý. Lại còn xa nhau nhiều ngày như vậy, từ thiên đường
bước xuống địa ngục, phản ứng của cô càng thêm mãnh liệt – kết quả là
lúc Lục Ngũ gia ôm Tư Vũ vào lòng, cô nhịn không được phun ra một ngụm
máu.
Bởi vì khoảng cách quá gần, Tư Vũ lại chưa kịp chuẩn bị, máu bầm không trượt giọt nào vẩy lên bộ đường trang hoa lê trắng quý báu
của Lục Ngũ gia – không khác gì hoa mai in trên nền tuyết.
Lục Ngũ gia: "......"
Tư Vũ: "......"
Cô không ngừng ho khan, vừa ho vừa cố gắng giải thích: "Không thể trách
tôi, thật sự, tôi thấy anh là nhịn không được... Đây là phản xạ có điều
kiện......"
Ngoài dự kiến của cô, Lục Ngũ gia không hề tức giận,
chỉ thở dài một tiếng, hắn vào trong xe lấy một chiếc khăn lông giúp Tư
Vũ lau đi vết máu bên khóe miệng, đút cho cô một viên thuốc, xong xuôi
mới chậm rãi nói: "Lần đầu gặp em em cũng thô lỗ như vậy."
Nghe
hắn nói Tư Vũ mới mơ hồ nhớ tới chuyện này, lúc ấy là ở buổi dạ tiệc của Hoàn Nghệ, cô vì tránh Hứa Thanh Uyển nên chạy đến hoa viên, đúng lúc
chạm mặt với Lục Ngũ gia đang bàn công chuyện. Và tình cảnh sau đó không khác bây giờ là mấy...
Chỉ có một điều không giống là – lần đầu
gặp Lục Ngũ gia tuy rằng mỉm cười nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn
ra hắn đang vô cùng tức giận. Thế nên Tư Vũ mới bị dọa chết khiếp, nơm
nớp lo sợ đến chạy cũng không có sức, nhưng bây giờ ấy hả...... Còn lâu
cô mới sợ!
"Khụ khụ... Không giống chút nào..." Thuốc mà Ngũ gia
đưa tất cả đều vô cùng quý báu, Tư Vũ nỗ lực thở ra hít vào, nhỏ giọng
nói: "Rõ ràng lúc ấy anh tức giận cực kì, còn bây giờ đâu có tức giận
đâu."
"Tại sao em biết tôi không tức giận?" Lục Ngũ gia nhướng
mày, Tư Vũ hoảng sợ ngẩng đầu, ánh mắt như đang muốn nói "Tôi không
tin". Hắn cảm thấy hết sức thú vị, nhưng trêu đùa quá đà có lẽ không
được tốt cho lắm - vì vậy thong thả ung dung bổ sung thêm một câu:"Em
nói đúng."
Không chỉ không tức giận, thực sự là thời điểm nhìn
thấy Tư Vũ chạy từ trong khách sạn ra, trong lòng Lục Ngũ gia chưa bao
giờ thỏa mãn đến thế.
"Tại sao thân thể em vẫn chưa tốt lên chút
nào vậy?" Lục Ngũ gia thấy áo khoác trên người cô quá mức mỏng manh, hắn dứt khoát cởi ra, cầm một chiếc áo lông cừu khoác lên người thỏ trắng,
nắm tay cô kéo vào trong xe. Bên trong có máy sưởi vô cùng ấm cúng, chỗ
Tư Vũ ngồi còn có một chiếc thảm nhung, mềm mại lại ấm áp.
Cô nhìn trộm Lục Ngũ gia, do dự nửa ngày mới nhỏ giọng nói: "Không phải do thân thể, chủ yếu là do anh......"
Có lẽ nghĩ đến chuyện là bản thân chủ động đi "Giảng hòa", Tư Vũ dứt khoát nói ra. Cô mím môi, nhìn sát khí khổng lồ trên đầu hắn, nuốt một ngụm
nước bọt: "Sát khí của anh quá nhiều, tôi không chịu đựng nổi."
Lúc này Lục Ngũ gia lại cảm thấy ngoài ý muốn, sự vui sướng khi nhìn thấy
Tư Vũ đã biến mất không thấy tăm hơi. Hắn đen mặt nhìn chằm chằm cô một
lúc lâu rồi mới phân phó tài xế: "Đến chùa Hương Tích."
Tư Vũ chớp mắt, có chút kinh ngạc: "Đến đó làm gì vậy?"
Nếu cô nhớ không nhầm thì Lục Tinh Châu đã từng nhắc tới nơi này - Từ bé
Lục Ngũ gia đã được người thân gửi vào chùa tu hành, mà ngôi chùa đó
chính là chùa Hương Tích ở vùng ngoại ô Giang Thành.
Hắn nắm lấy tay Tư Vũ, lạnh nhạt nói: "Đi hỏi một số chuyện."
Có lẽ cảm nhận được áp suất không khí trong xe quá thấp, tài xế vội vàng
phóng hết tốc lực, chẳng mấy chốc đã chạy đến nơi. Lục Ngũ gia nắm tay
Tư Vũ bước xuống xe, cô ngẩng đầu nhìn, thình lình phát hiện ra trước
cửa chùa có một vị hòa thượng đang đứng. Hình như hắn biết có cố nhân sẽ tới nên đã đứng chờ sẵn ở đó từ bao giờ, nhìn thấy Lục Ngũ gia lập tức
mỉm cười: "Ha, sư đệ, đã lâu không gặp."
Lục Ngũ gia lạnh mặt không nói lời nào, tùy ý để Tư Vũ tò mò quan sát xung quanh.
Vị hòa thượng kia không thèm để ý thái độ lãnh đạm của Lục Ngũ gia, hắn
bước xuống bậc thang đồng thời cũng trộm nhìn Tư Vũ vài lần, trên mặt
không che giấu được sự kinh ngạc: "Huynh từng tính giúp đệ một quẻ nhân
duyên hồng loan tinh động, còn tưởng rằng quẻ này sai chắc rồi. Dù gì
nhìn đệ như vậy ai nghĩ tới sẽ lấy được vợ cơ chứ? Không ngờ lại gặp
được "ý trung nhân" thật luôn kìa. "