Tớ thống nhất cách xưng hô của bé Bay và bé Gạo nhé, tớ sẽ sửa
lại cách xưng hô trong những chương trước sau (chưa có thời gian nên
chắc hơi lâu)
Bay => Gạo: tớ - cậuGạo => Bay: mình - cậu
- Tạm thời tớ vẫn chưa có thời gian nhiều, vẫn còn nhiều chuyện chưa sắp
xếp ổn thoả, có thể post truyện lúc nào thì tớ post lúc đó.
Chương 32
Kết thúc tiết học chiều nay, ngày mai không cần đến trường nữa, chỉ cần đến xem phòng thi trước khi thi một ngày. Suốt ba năm học, những ngày vừa
qua là khoảng thời gian thoải mái và tự do nhất, đến cả giáo viên cũng
dễ dãi với họ. Mọi người lục tục ra về, Tưởng Tiểu Mễ thong thả cất tập
vở, hôm nay cô cả gan mang điện thoại đến trường, thỉnh thoảng lén nhìn
điện thoại xem Quý Vân Phi có gửi tin nhắn cho cô không. Tối qua, cậu
nói chiều nay không cần đi học nên sẽ đến đây thăm cô.
"Tiểu Mễ ơi." Tô Dương hô to tên cô từ cửa sổ lớp.
Tưởng Tiểu Mễ cất điện thoại vào ba lô, rồi đeo lên vai, bước ra khỏi lớp, "Chị chưa về hả?"
"Chưa, chờ em đó." Tô Dương đưa bì thư cho cô, "Anh của em đưa em nè."
"Gì thế?"
"Thì tiền."
"Anh ấy cho em tiền làm gì?"
"Anh của em nói em rất thích tiền, có tiền tự nhiên sẽ vui, thi cử cũng suôn sẻ hơn."
Tô Dương kéo tay cô, "Trong đó có phần chị nữa đấy, chúc em thi đâu đậu
đó, vào được trường đại học em mong muốn, được như hình với bóng với ai
đó của em."
Tưởng Tiểu Mễ nhướn mày, không hề khách sáo, ""Cám
ơn chị." Sau đó, cô nhét bì thư vào trong ba lô. Tuy nói đây là chi phí
nghỉ hè của anh họ cho cô, thật ra là quỹ đen dùng để hẹn hò. Anh họ và
Tô Dương đang yêu nhau, tiếc rằng người mai mối không phải là cô, lúc cô muốn giới thiệu hai người biết nhau thì phát hiện họ đã yêu nhau từ khi nào. Tô Dương xấu hổ không dám nói cô biết, sợ bị mất mặt.
Tưởng Tiểu Mễ hỏi chị ấy, "Giờ chị về thẳng nhà hay sao?"
Tô Dương, "Ừ, không về chứ đi đâu?"
"Em tưởng anh của em sẽ đến thăm chị trước khi thi."
"Đừng tới hay hơn, mấy nay toàn ba mẹ chị đưa đón, sao có cơ hội gặp anh em
được, anh của em nói chờ chị thi xong đại học sẽ dẫn chị đi New York
chơi, mà đi nhiều ngày quá, không biết nói dối với ba mẹ thế nào đây."
Nói xong, Tô Dương thở dài.
Điện thoại của Tưởng Tiểu Mễ báo rung, cô lấy ra nhìn, là Quý Vân Phi gửi tới: [Tớ ngồi đợi cậu ở gốc cây ở bãi tập phía nam, cậu tới là thấy mình liền.]
"Em gan thật đấy, dám mang cả di động vào trường." Tô Dương trong lúc vô
tình nhìn thấy nội dung tin nhắn, "Quý Vân Phi đến rồi hả?"
Tưởng Tiểu Mễ trả lời tin nhắn cho cậu trước: [Mình qua ngay]. Sau đó mới đáp lời Tô Dương, "Chiều nay cậu ấy không phải đi học, em có kêu cậu ấy đừng tới rồi, mà cậu ấy nói muốn đến để động viên em."
Tưởng Tiểu Mễ và Tô Dương đều có chung một mối lo lắng, "Em cũng muốn đến
Thượng Hải thăm Quý Vân Phi, chẳng biết phải kiếm cớ thế nào nữa, ba của em nghe Thượng Hải thôi đã cấm ngay."
Tô Dương hỏi, "Hai đứa định đi đâu chơi? Hay là đi nước ngoài với chị."
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, "Thôi, nếu đi nước ngoài, ba em nhất định cho người theo em cả ngày, sao hẹn hò với Quý Vân Phi được?"
"Cũng đúng."
Phiền muộn trong chốc lát, Tô Dương nghĩ ra một cách, "Hay mình đi tìm chú
Năm thử đi? Nhờ chú Năm giúp chúng ta nghĩ cách, chú nhất định biết cách đối phó chú Tưởng, ba chị cũng tin lời chú ấy lắm."
Tưởng Tiểu Mễ vui vẻ, "Sao em lại béng chú Năm thân yêu của mình nhỉ, quyết định vậy đi, tối về em sẽ gọi cho chú Năm."
"Được, em mau đi gặp Quý Vân Phi đi." Tô Dương vẫy tay chào cô.
Quý Vân Phi ngồi xếp bằng dưới bóng cây trên bãi cỏ, tay phe phẩy chiếc quạt nhỏ.
Tưởng Tiểu Mễ chạy tới, cũng ngồi xếp bằng xuống đối diện cậu, "Mình tưởng tí nữa cậu mới đến."
Quý Vân Phi đưa tay lau mồ hôi trên trán cô, rồi quạt cho cô, "Đáng lẽ
không đến sớm vậy đâu, nhờ có ba chở mình đến thẳng trường luôn."
"Ủa? Chú cũng đến Bắc Kinh sao?"
"Ừ, có cuộc họp ở tổng công ty, chiều nay mình với ba cùng về Thượng Hải."
Tưởng Tiểu Mễ duỗi bàn tay ra, "Tay mình cũng nóng, cậu quạt cho mình đi." Cô trách yêu cậu, "Đã kêu cậu đừng đến rồi mà, hai ngày này phải ở nhà
nghỉ ngơi, lỡ đến lúc thi có chuyện gì thì sao?"
"Quen rồi,
trước khi thi tớ không bao giờ ôn lại bài, cái nào cần ôn cũng ôn hết
rồi, phải thư giãn trước khi thi chứ, tớ nói đến gặp để động viên cậu,
ba mẹ tớ cũng đồng ý." Quý Vân Phi ngừng quạt tay cho cô, cậu cầm tay
lên thổi, rồi lại hôn lên mu bàn tay của cô.
Quý Vân Phi để quạt trên đùi, "Nhắm mắt lại đi, cho cậu ăn đồ ngon."
Tưởng Tiểu Mễ lập tức nhắm mắt lại, nhoẻn miệng cười, "Món gì thế? Mang từ Thượng Hải đến hả?"
"Không phải, mua tại tiệm tạp hoá trước cổng trường cậu đó." Quý Vân Phi lấy
đồ ăn từ trong túi ra, xé bao, rồi bẻ làm hai, cậu lấy giấy quấn kỹ một
nửa rồi đưa cho cô, "Ăn đi."
Tưởng Tiểu Mễ không mở mắt nhìn
cũng biết là món gì, bởi cầm vào tay đã thấy lạnh rồi, cô cười nói, "Cậu lớn già đầu còn ăn cái này, tớ không ăn mấy năm rồi."
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, cô bỗng ỉu xìu, nhìn cậu đáp, "Quý Vân Phi, dù mình có cố gắng thi cỡ nào cũng không thể đậu vào trường cậu ghi nguyện vọng
được."
Quý Vân Phi, "Thi không đậu cũng được mà."
"Ghét thật." Tưởng Tiểu Mễ đạp cậu một cái.
Quý Vân Phi đưa thanh kem đá của mình đến bên miệng của cô, "Cắn miếng đi, chia cho cậu chút may mắn."
Tưởng Tiểu Mễ cắn thanh kem đá của Quý Vân Phi thật, "Cầu vận may tới."
Quý Vân Phi muốn giúp cô giảm bớt áp lực, "Học chung một trường không phải
rất chán à? Giống như hai vợ chồng làm chung một công ty vậy, ngày nào
gặp mặt cũng chán đúng không? Ở chung một thành phố là được rồi, đại học đâu phải ngày nào cũng có tiết như ở cấp ba, tớ không có giờ học thì sẽ đến gặp cậu, cậu cũng có thể đến trường gặp tớ, chúng mình cùng ăn cơm ở căn tin, vậy mới hạnh phúc."
Tưởng Tiểu Mễ "ừ" một tiếng như an ủi bản thân, với học lực của Quý Vân Phi, cậu nhất định đậu vào trường
đại học tốt nhất Bắc Kinh, "Vậy để tớ tìm chỗ trọ gần đại học của cậu,
vậy không cần đi qua lại làm gì."
Quý Vân Phi, "Tuỳ cậu thôi, ở xa chút cũng được, dù sao cũng gần Bắc Kinh hơn so với Thượng Hải."
Mấy năm qua, mọi cuộc gặp gỡ của họ không hề dễ dàng, không thể gặp nhau
khi đi học, cũng chẳng thể gặp nhau khi nghỉ hè. Mỗi lần đến thăm cô,
cậu đều đứng ngay siêu thị đợi, cậu cũng không dám cùng vào siêu thị với cô, chỉ dám mua đồ ăn rồi gửi vào tủ đựng đồ, rồi lén đưa mật mã của tủ cho cô khi hai người đi sượt qua nhau. Thế đấy, chưa kịp tâm sự gì
nhiều đã vội vàng từ biệt. Họ đã trải qua những điều này suốt thời gian
qua.
Ăn hết phần kem đá của mình, Quý Vân Phi hỏi cô, "Cậu nói với chú tài xế thế nào? Về trễ nhất là mấy giờ?"
Tưởng Tiểu Mễ, "Mình nói với chú ấy là tan học xong sẽ gặp thầy cô trò chuyện để giảm căng thẳng, chú ấy nghe thì nói mình cứ đi đi, 6:30 sẽ đến đón
mình."
Quý Vân Phi nhìn điện thoại, giờ là 5:40, còn bên nhau được chút nữa.
Thấy cô ăn xong, cậu dùng khăn tay lau miệng cho cô, "Mấy bữa nay nhớ lúc ôn bài thì phải ôn những bài trọng điểm, cậu giỏi môn Văn với Anh nên
không cần dành nhiều thời gian cho hai môn đó quá, còn mấy môn khoa học
xã hội tổng hợp thì tớ không biết thế nào nên không cho góp ý cậu được,
còn môn Toán thì nhớ phải coi lại những bài quan trọng mà tớ đã sửa cho
cậu, không cần coi mấy cái khác."
Tưởng Tiểu Mễ chăm chú nghe, "Mình nhớ rồi."
Quý Vân Phi lại hỏi, "Cô chú sẽ ở nhà với cậu trong suốt kỳ thi sao?"
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, "Họ không rảnh đâu, mấy bữa nữa là bay ra nước ngoài rồi."
Đến từng tuổi này, hầu như ba mẹ chưa từng tham gia vào mọi chuyện lớn nhỏ
của cô. Lúc bé, cô cảm thấy rất lạc lõng, sau khi lớn lên, chắc hẳn đã
quen rồi, thất vọng quá nhiều rồi nên không còn ôm hi vọng nữa. Điển
hình như khi chân cô bị thương phải nằm viện, đổi lại là ba mẹ người
khác, dù bận cỡ nào cũng sẽ đến thăm con, nhưng ba mẹ cô lại không thể.
Quý Vân Phi thấy cô buồn bã, vội an ủi, "Ừ, vậy cũng tốt, thi đại học cũng
như kỳ thi bình thường thôi, có ba mẹ ở cạnh lại tạo áp lực cho bản
thân, ba mẹ tớ cũng không đưa đón trong kỳ thi này, tớ tự mình đạp xe đi thi."
Tưởng Tiểu Mễ ngạc nhiên, "Kỳ thi quan trọng vậy mà chú không đưa đón cậu hả?"
Quý Vân Phi nói dối, "Không, ba tớ đúng lúc phải lên Bắc Kinh công tác."
Cậu đánh trống lảng, "Nếu cô chú đều không ở nhà, mấy bữa tới chúng ta
phá lệ, buổi tối tớ sẽ gọi điện thoại trò chuyện giúp cậu bớt căng
thẳng."
Tưởng Tiểu Mễ thò tay, "Hứa nhé, ngoéo tay đi."
Quý Vân Phi nhẹ nhàng ngoéo tay với cô, "Thi xong sẽ cho cậu một niềm vui bất ngờ."
"Bất ngờ gì?" Tưởng Tiểu Mễ nôn nao.
"Không nói trước đâu, cậu chắc chắn sẽ thích."
Tưởng Tiểu Mễ đong đưa cánh tay, làm nũng với cậu, "Nói mình nghe trước đi,
giờ mình muốn nghe liền, nghe xong thì tâm trạng vui vẻ, thi cũng tốt
hơn."
Quý Vân Phi chắc chắn sẽ không trước nói cho cô biết, bèn nói sang chuyện khác, "Cho cậu làm bạn gái tớ."
Tưởng Tiểu Mễ, "..." Trời gì nóng quá, làm hai tai nóng rần à.
Cô vội vàng lấp liếm, "Thi xong cậu định làm gì?"
Quý Vân Phi suy nghĩ, "Nếu cậu ra ngoài được thì chúng ta đi chơi, còn
không được thì khỏi đi, ở nhà cùng chơi game, hoặc chờ chúng ta vào đại
học rồi gặp."
Tưởng Tiểu Mễ nghĩ thầm, cô không muốn chờ đến khai giảng ở đại học, cô muốn tạo bất ngờ cho cậu.
Cô hỏi cậu, "Ngày 9 cậu thi xong hả?"
Quý Vân Phi trả lời không đắn đo, "Ừ, thi sau cậu một ngày."
"Đúng rồi, dạo này Tằng Kha thế nào?" Tưởng Tiểu Mễ hỏi.
"Cũng bình thường, bữa trước cậu ấy nói thi xong sẽ đến Bắc Kinh tìm cậu."
"Thật không?"
"Cậu ấy nói vậy đó."
"Chẳng phải bạn ấy sợ gặp ba mình à?" Tưởng Tiểu Mễ vừa cười vừa nói, từ
chuyện nói dối mấy năm trước, Tằng Kha đã không đến nhà cô, lễ Tết cũng
không dám đến.
Quý Vân Phi, "Chắc chờ lúc ba mẹ cậu không có ở nhà sẽ đến."
Tưởng Tiểu Mễ tò mò hỏi, "Hoắc Dương thì sao? Bữa cậu nói Hoắc Dương chia tay bạn gái rồi mà, không biết Tằng Kha có để thi xong đại học rồi tỏ tình
với Hoắc Dương không nhỉ."
Quý Vân Phi kéo cô đứng dậy, "Đi thôi, đừng để muộn."
Sau đó, thừa dịp cô không chú ý, cậu hôn lên trán cô, "Chúc may mắn, Tiểu Mễ."
Tưởng Tiểu Mễ cấu nhẹ vào lưng cậu, rồi bẽn lẽn nhìn xung quanh, thấy có bóng người ở bãi tập đằng kia, quanh chỗ hai người không ai qua lại, cô bèn
nhón chân, hôn lên mặt cậu một cái, "Chúc may mắn."
Rồi cô cười chạy đi.
Đợi trái tim thôi đập nhanh, cô hít sâu, lúc này mới dám xoay lại nhìn cậu.
Quý Vân Phi đứng sững sờ tại chỗ, ngây ngốc cười với cô.
Tưởng Tiểu Mễ giơ tay lên tạo hình trái tim, "Cố gắng lên." Ngập ngừng nói,
"Cám ơn." Lúc nói ra hai chữ này, giọng nói cô như muốn khóc.
Cám ơn cậu đã không ngừng cổ vũ cô suốt ba năm qua.