Tuy phòng bao không nhỏ nhưng mười mấy người chen chúc trong đấy cũng đã ngồi kín bàn, Quách Kỳ cầm menu đặt chính giữa bàn ăn lên, cách vài
người, cực kì lấy lòng(*) đưa cho Hứa Hành Niên.
(*) Lấy lòng: chân chó(狗腿)
Hứa Hành Niên nói một câu cảm ơn đơn giản, thuận tay đưa cho Tráng Hán ngồi bên trái mình: "Mọi người truyền nhau đi, mỗi người chọn một món."
"Úi chà," cơ bản là ngàn năm mới được hội trưởng ưu ái một lần, Tráng Hán
có vẻ cực kì không tin nổi, dùng ngón trỏ chỉ vào bản thân, nói, "Cậu
chắc là cho tớ gọi trước chứ?"
"Không thì sao?"
Tráng Hán
ngẫm lại, không đúng, em Đường-người duy nhất Hứa Hành Niên luôn bảo vệ
đang ngồi ngay cạnh, sao lại không cho cô ấy gọi món trước? Chẳng lẽ
trong này còn có âm mưu gì khác?
Hình như nhìn ra được nghi ngờ
của anh ta, Hứa Hành Niên liếc nhẹ qua, nhàn nhạt bảo: "Ngoại nhân(người ngoài) trước nội nhân sau, có chỗ nào không đúng à?"
"......Chỗ nào cũng đúng."
Tráng Hán nghĩ xong lại bực, sao mình lại thành người ngoài mất rồi, nhưng
cũng không dám hạch họe gì, đành phải cúi đầu tủi hờn lật xem menu.
Còn Đường Ôn lại chỉ nghe được ý ngoài lời của Hứa Hành Niên.
Nội nhân...
Đây không phải từ để gọi thê tử người xưa hay dùng sao.
Menu chuyển đi một vòng, lúc đưa đến chỗ cô thì mọi người cũng đã chọn được
hòm hòm rồi, cô giở qua cũng không thấy gì đặc sắc cả, bèn duỗi tay túm
tay áo Hứa Hành Niên.
"Anh muốn ăn gì?" Tất cả mọi người đang trò chuyện rôm rả nên xung quanh rất ồn, cô bất giác nghiêng người sang,
hỏi ngay bên tai anh.
"Gì cũng được."
"Mực kho trông có vẻ ngon... nhưng mà mực sốt cũng hấp dẫn nữa...... Hay chọn xương sườn anh thích nhé?"
"Em tự quyết đi," Anh chống tay nhìn cô, trong mắt ánh lên ý cười nhàn
nhạt, "Dù sao trên phương diện ăn uống thì trình độ của anh cũng không
bằng em."
"......"
Nói thẳng là cô ăn nhiều đi, lòng vòng gì chứ.
Cuối cùng tổng cộng chọn được 18 món, người phục vụ vào phòng lấy đơn đặt đi nhân tiện bưng một ấm trà đến. Hứa Hành Niên giúp Đường Ôn tráng bộ
dụng cụ ăn rồi rót cho cô chén trà.
Cô đang lướt Weibo đọc tin
tức thì thấy hơi khát, duỗi tay ra trước, Hứa Hành Niên đưa ngay chén
cho cô, còn nói: "Cẩn thận bỏng."
Mấy nam sinh đang ngồi chém gió ngút trời, chỉ có anh luôn để ý từng cử động của Đường Ôn, câu được câu chăng với cô về tin bát quái trong showbiz trên hot search.
Bình thường cô cũng chẳng hứng thú với mấy tin tức kiểu này lắm, giờ đương
lúc nhàm chán mới đi hóng, lại còn hóng đến mức hăng say, khuôn mặt nhỏ
tiu nghỉu bảo: "Anh nói xem người này đẹp trai như vậy sao lại đi ngoại
tình cơ chứ?"
Hứa Hành Niên: "......"
Miệng nhỏ của cô y
như cái súng máy: "Anh xem, vợ đẹp như này mà còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đùa đâu, em mà cưới được cô vợ xinh vậy chắc chỉ hận không thể
chiều người ta mỗi ngày thôi."
"......"
"À ——" cô nghĩ
vậy, tư duy đột nhiên nhảy cóc, ghé mắt nhìn chằm chằm người trước mặt,
"Hứa Hành Niên, có phải anh cũng giống họ không, ở nhà nuôi hoa hồng
trắng hiền dịu nhưng vẫn muốn ra ngoài tán tỉnh hoa hồng đỏ quyến rũ gợi cảm?"
"......"
Biết ngay, mỗi khi nhắc đến loại đề tài
này là cô lại ném cho anh mấy vấn đề không thể hiểu nổi, óc tưởng tượng
phải gọi là bay đến tận chân trời.
Anh nhíu mày, ra vẻ thờ ơ gõ bàn: "Nếu anh nói phải thì sao?"
Tiểu cô nương nhấp môi nghiêm túc suy nghĩ chặp lâu rồi từ từ nói: "Thế thì
em sẽ lập tức đưa anh đến ngôi miếu vừa đi qua hồi nãy xuống tóc quy y
cửa Phật luôn."
Ngày xửa ngày xưa có một ngọn núi, trên ngọn núi
có một tòa miếu, trong miếu có một tiểu ni cô và một tiểu hòa thượng,
tiểu ni cô ngày ngày dạy dỗ tiểu hòa thượng: Cho ngươi ngoại tình này
cho ngươi ngoại tình này cho ngươi ngoại tình này ——
*
Trà đủ cơm no xong, Đường Ôn lau khô tay đi toilet, lúc đi ra thì trùng hợp gặp phải cô bạn gái nóng bỏng của Trần Ngang đang đứng trước gương dặm
lại son, thấy cô ra, cô ta nhìn vào gương liếc xéo Đường Ôn một cái.
Cô nàng mặt mũi khoan này không phải người của ban kỉ luật nên Đường Ôn
chẳng hề biết cô ta, hơn nữa từ lúc lên núi đến giờ vẫn chưa nói với
nhau câu nào, tuy bất ngờ đụng mặt cảm thấy hơi xấu hổ nhưng cô vẫn hảo
hữu cười với đối phương.
Trong khi đó mặt mũi khoan lại lạnh tanh dời mắt đi, không có thiện ý với cô chút nào.
Đã thấy qua đủ loại người rồi nên Đường Ôn cũng không để ý, thong thả đến bồn rửa để rửa tay.
Vừa rồi lúc ăn cơm Hứa Hành Niên không ngừng gắp thức ăn vào bát cô, ăn đến nỗi cô có cảm giác mình tăng một phát 10 cân vậy, cũng không biết lát
nữa có kiên trì bò lên đỉnh núi được không.
Người kia chưa gì đã
dặm son xong, bặm môi tự thưởng thức nhan sắc của mình trong gương, bất
thình lình hé răng: "Cô tên Đường Ôn?"
Tiểu cô nương khựng lại,
thực sự cảm thấy kiểu bắt chuyện này hình như gặp qua ở đâu đó rồi,
nhưng cũng không nghĩ nhiều, thoải mái đáp: "Đúng vậy."
"Mới học lớp 10 thôi hả?" Cô ta cất son vào túi, nhấc mi, dáng vẻ khoanh tay trước ngực trông hơi kênh kiệu.
"Vâng." Cô gật đầu, đóng vòi nước lại, nhấn nước rửa tay để trên bồn.
Mặt mũi khoan nghiêng người đi lướt qua cô, hừ lạnh: "Chả hiểu sao lại thích kiểu này được, trông như học sinh lớp 7."
Tuy lời này cũng không có gì sai cả, nhưng giọng điệu khinh khỉnh kia nghe thôi cũng khiến người ta không thoải mái.
Đường Ôn đứng yên, liếc nhìn cô ta từ trong gương, trong lòng yên lặng chửi
thầm: Cha sinh mẹ đẻ đã nhỏ nhắn thế rồi, trách ai chứ?
Thấy cô
im lặng, mặt mũi khoan lại được đà: "Tôi với Hứa Hành Niên quen nhau lâu lắm rồi, không biết loại người tầm thường như cô làm sao lọt được vào
mắt cậu ấy, chẳng lẽ là chán ăn sơn hào hải vị rồi nên muốn đổi gió?"
Quen lâu lắm rồi?
Nghe đến đây, Đường Ôn cuối cùng cũng biết tại sao mình lại thấy quen đến
vậy, mấy ả nữ phụ trong phim thần tượng toàn dùng cái giọng này để chất
vấn nữ chính, nào là "Người như cô mà cũng muốn ở bên anh ấy sao", rồi
cả "Tôi khuyên cô tốt nhất là nên tránh xa anh ấy ra", "Tôi mới là tình
yêu đích thực của anh ấy".
Mỗi lần Hứa Hành Niên xem đến mấy cảnh này đều nằm trên sô pha ngáp ngắn ngáp dài, nhàm chán cuốn tóc cô chơi.
Mà phản ứng của nữ chính, hoặc là tủi thân khóc sướt mướt, hoặc là mạnh mẽ đáp trả.
Đường Ôn khá thích cách sau.
Nghĩ vậy, tự nhiên cô lại thấy hơi hưng phấn.
Thấy cô chẳng ừ chẳng hử gì, mặt mũi khoan dựa lên bồn rửa tay, bắt đầu ngắm nghía bộ móng diêm dúa của mình: "Vốn tôi còn đang hứng thú muốn xem
bạn gái của Hứa Hành Niên thế nào, giờ xem ra chuyến này đến công cốc
rồi."
"......"
Nghe cô ta nói đến đây vì mình, sao cảm xúc đầu tiên của cô lại là cảm động vậy nhỉ?
Đường Ôn chớp mắt, nhìn cô ta bằng vẻ vô tội.
Biểu cảm này cô thường dùng những lúc giả ngu với Hứa Hành Niên, khổ nỗi lần nào cũng bị anh lật tẩy.
"Nghe không hiểu à?"
Mặt mũi khoan đi một đôi giày thể thao độn cao, sơ sơ thì cũng cao hơn
Đường Ôn 10cm, cô ta cong eo xuống, nhẹ nhàng túm dải lụa trước cổ áo
Đường Ôn, thái độ ngạo mạn: "Chả biết cô dùng thủ đoạn gì mê hoặc cậu ấy nữa, chỉ giỏi diễn cái vẻ thanh thuần thơ ngây, sau lưng thì buông thả
vô độ suốt ngày đi chăn trai chứ gì?"
Đường Ôn nghe không nổi nữa... Cô mới buông thả(1) vô độ đấy, tôi là phiêu lãng(2) bay bổng được không!?
(1),(2): cả hai đều là từ 浪.
Nghĩ xong, cô quyết định phải "chơi" lại mới được.
Vì mặt mũi khoan đứng rất gần Đường Ôn, đến nỗi cô có thể thấy rõ lớp phấn lót dày cộp đắp trên mặt cô ta, khẽ liếm môi dưới, giọng nói mềm mại
mang theo ý tốt, nhắc nhở: "Đàn chị, son chị bị lem kìa."
Nhân lúc cô ta đang giật mình, Đường Ôn nhanh chóng động thủ, chùi bàn tay dính đầy xà phòng của mình lên khóe miệng cô ta.
Mặt mũi khoan: "???"
Tiểu cô nương dùng sức không lớn, nhưng diện tích tiếp xúc lại rất lớn, bị
chùi một cái, nửa bên mặt của mũi khoan cô nương đã dính đầy xà phòng,
son môi cũng bị nhem ra, lấm tấm dính trên cằm.
Chất son cũng chả ra sao...
Chờ đến khi mặt mũi khoan phản ứng kịp, trên mặt đã dinh dính nhơm nhớp, cô ta biến sắc trong vòng một nốt nhạc, hấp tấp đứng thẳng dậy vội vàng ra trước gương kiểm tra lớp trang điểm của mình.
Không hề ngoài ý muốn, phấn nửa bên mặt đã lem luốc.
Vì lớp makeup thần thánh này, cô ra đã rời giường từ sáng sớm, thiếu chút
nữa là làm Tráng Hán với Trần Ngang vì đợi mình mà đến muộn, vậy mà lại
bị bàn tay của một con nhóc lớp 10 phá hết??
Mặt mũi khoan tức ngứa răng, hung tợn lườm cô, vội vàng lấy đồ trang điểm trong túi ra.
Đường Ôn khoanh tay như kiểu bản thân không hề liên quan đến việc này, ánh
mắt vừa ngây thơ vừa vô hại: "Đàn chị, em thấy mắt chị hình như cũng
dính cái gì bẩn bẩn ý, em lau giúp chị nha?"
Mặt mũi khoan nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng có tưởng giờ Hứa Hành Niên đối tốt với cô,
chờ cậu ấy chơi chán rồi sớm muộn cô cũng bị đá sang một bên."
"Vậy á hả." Cô bày ra dáng vẻ dửng dưng rồi lại đến gần bồn rửa, ung dung
rửa sạch xà phòng trên tay, không định lằng nhằng với cô ả nữa.
Mặt mũi khoan soi mói cô một lát, hừ lạnh: "Nhìn cái kiểu dửng dưng này của cô, chắc là không chỉ "gạ" một anh thôi đâu nhỉ?"
"Tôi biết ngay, Hứa Hành Niên bình thường nhìn thì thanh cao, vậy mà cũng chỉ lén lút thích loại như cô là hiểu rồi."
"......"
Người này có bệnh à?
Từ đầu Đường Ôn đã không định so đo với cô ta, không chấp việc cô ta châm
chọc mình, nhưng không ngờ cô ta lại dám xúc phạm Hứa Hành Niên, chuyện
này Đường Ôn tuyệt đối không thể khoan nhượng.
Bất cứ kẻ nào cũng không được phép nói Hứa Hành Niên có nửa điểm không tốt.
Cô như cây pháo bị châm ngòi, tức giận mở nước đến mức mạnh nhất, một tay hơi nghiêng, một tay nắm lấy vòi.
Trong chốc ấy, vô số bọt nước phun vào mặt làm cô ta sợ tới mức không còn
huyết sắc, vội vàng dùng tay chắn nước đang phun về phía mình, nhắm chặt mắt thét chói tai.
Cho dù có giãy giụa, trước ngực cô ta vẫn ướt sũng, lớp trang điểm trên mặt loang lổ, lộ hết cả áo lót bên trong.
Độn dày thế mà không thấy nóng à.
Đường Ôn buông tay, vẩy bọt nước trên ngón tay, nhìn chằm chằm cô ta, giọng trầm xuống.
Dù chất giọng mềm mại nhưng không làm mất đi ý cảnh cáo trong đó: "Tôi với Hứa Hành Niên quen nhau mười mấy năm, anh ấy là người thế nào, không
cần loại người nhàm chán như chị dạy tôi..."
Dáng vẻ ngang ngược này, lại có vài phần giống Hứa Hành Niên.
Chính là gần mực thì đen gần đèn thì rạng trong truyền thuyết đó...