Vụ bắt cóc kết thúc đã một tuần, mấy ngày qua Sơ Ngữ đều yên lặng đợi
trong tiệm, không ra ngoài. Giản Diệc Thừa gọi điện thoại nói cho cô
biết người trong cục đã chú ý tới Nhị Lang Thần, có thể họ sẽ hành động.
Liên tiếp là các vụ báo án, lại còn trợ giúp bọn họ tìm tên bắt cóc, trinh
sát trong đội không phải mù, họ đã sớm chú ý tới con chó thông minh dị
thường này.
Giản Diệc Thừa cũng nói cô không cần lo lắng quá mức, đồn cảnh sát cũng sẽ không làm chuyện gì quá mức, huống chi là đối với
đại công thần nhiều lần trợ giúp bọn họ. Cho dù làm gì, họ cũng sẽ hỏi ý kiến cô trước.
Tuy là nói như vậy nhưng Sơ Ngữ vẫn bận tâm, đối
với việc có thể nghe hiểu động vật nói chuyện chính cô còn cảm thấy
không tin được, không có biện pháp giải thích với người khác. Hơn nữa
ban đầu khi vừa biết mình có năng lực này, cô đã nghĩ quá phức tạp, băn
khoăn quá nhiều, đưa chuyện này trở thành bí mật sâu kín, không dám để
cho người khác biết.
Khoảng thời gian này Sơ Ngữ lên mạng có tra
cứu tài liệu, thật ra cô cũng không cần cẩn thận quá mức. Trên cái thế
giới này có nhiều người nghiên cứu ngôn ngữ của động vật, không tính
những nghệ nhân dân gian giấu mình cũng có nhiều người hiểu ngôn ngữ
động vật. Nhân viên sẽ nghiên cứu động vật thông qua bước sóng, tần số
để biết bọn chúng muốn nói gì.
Tuy nói những cái này không giống tình huống của cô lắm nhưng lấy nó làm bia đỡ đạn còn tốt hơn so với lý lẽ bịa đại đầy sơ hở.
Một lời nói dối khi nói ra cần dùng nhiều lời nói dối hơn để bảo vệ. Nếu
như lúc đầu Sơ Ngữ thẳng thắn nói cho bọn họ chuyện cô có thể nghe động
vật nói chuyện, có lẽ bây giờ không khó khăn che giấu như vậy!
Sơ Ngữ nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mình nên thừa sự thật bản thân "hiểu sơ" tiếng động vật thì sẽ khá hơn một chút. Như vậy sau này có chuyện
gì thì có thể nói thẳng, không cần vòng vo phí hết tâm tư nghĩ cớ, cũng
không cần lo lắng lỡ sau này bại lộ thì phải làm như thế nào. Có một số
việc, càng thản nhiên thì người khác càng không thể nghi ngờ. Che giấu
ngược lại còn khiến người khác sinh lòng hiếu kỳ.
Vừa nghĩ vậy,
trong lòng Sơ Ngữ giống như tháo xuống một tảng đá lớn, dễ thở hơn. Cô
quyết định lần sau khi gặp Giản Diệc Thừa, mình nên tiết lộ một chút.
Lúc xế chiều, trong tiệm có hai người tới, chính là đứa trẻ lần trước bị bắt cóc Trần Sơ Dương và mẹ Hạ Xảo.
"Dương Dương biết cô cứu nó nên nó vẫn đòi muốn tới cảm ơn cô, có thể xuống
giường được là đòi đi liền." Hạ Xảo cười giải thích mục đích hai người
tới đây.
Trần Sơ Dương bệnh nặng mới khỏi, trên mặt còn có chút
tái nhợt, giờ phút này đứa nhỏ đang ngước đầu, trợn mắt lanh lợi nhìn
cô, "Chị, cám ơn chị đã cứu em và Mao Mao."
Dương Dương có chút xấu hổ nhưng vẫn không tránh, ngoan ngoãn cho cô sờ đầu.
Khi nhìn thấy hai con chó sau lưng Sơ Ngữ thì ánh mắt lập tức sáng lên,
"Chị thật là lợi hại, chị có tận hai con chó!"
Một con là Nhị
Lang Thần, một con là A Bố, sau khi dưỡng thương xong thì chủ của nó
cũng đã ở tù, không có nhà để về, được Sơ Ngữ thu nuôi.
Sơ Ngữ ngồi chồm hổm xuống, "A Bố của chị cũng là giống chó labrador, giống Mao Mao của em đó, tụi nó có thể kết giao bằng hữu."
"Thật không ạ? Vậy lần sau em dẫn Mao Mao đến chơi với nó."
"Được."
Hạ Xảo ở bên cạnh nhìn Dương Dương, mỉm cười, "Lần này cũng may là gặp
được cô, nếu không Dương Dương xảy ra chuyện gì chúng tôi cũng không
biết phải sống sao. Hên một cái là lúc bị bắt cóc Dương Dương đang hôn
mê, không để lại bóng đen trong đời thằng bé." Ở nhà dưỡng sức mấy ngày
lại vui vẻ như trước.
"Còn có chuyện của Mao Mao nữa, cũng phải cám ơn cô đã đưa nó đi bệnh viện."
"Chị đừng khách sáo, Mao Mao là một con chó rất dũng cảm, em cũng rất thích nó." Sơ Ngữ cười nói.
"Đúng vậy, bọn chị cũng không biết Mao Mao dũng cảm trung thành như vậy. Năm
chị sinh Dương Dương đã mang nó về nuôi, lớn lên cùng thằng bé, Dương
Dương rất thích nó, ăn cơm đi ngủ cũng không rời, Dương Dương có một
miếng bánh quy thì chia nó một nửa. Nó còn mỗi ngày đưa thằng bé đi học, về nhà... Lần này cũng may lúc ra ngoài hai đứa đi cùng nhau, nếu không thì..."
Nếu không thì Sơ Ngữ cũng không thể phát hiện chuyện
Dương Dương bị bắt cóc, cô càng không thể kịp thời báo cảnh sát để cứu
đứa nhỏ.
"Một nhà bọn chị đặc biệt cảm ơn Mao Mao, sau này nó
chính là con trai thứ hai của chị, nhất định phải đối xử với nó thật tốt mới được."
Nghe vậy, Sơ Ngữ cũng vui mừng thay Mao Mao, chó là
động vật trung thành nhất, nó liều chết để cứu chủ nhân, không nghĩ tới
việc muốn được báo đáp. Bây giờ được chủ nhân coi trọng cũng là nhờ nó ở hiền gặp lành, hy vọng sau này nó có thể sống thật hạnh phúc.
Đối với sự trả ơn bằng vật chất của Trần gia cô kiên quyết từ chối, Sơ Ngữ
cũng giống như Mao Mao vậy, lúc cứu người không nghĩ tới chuyện báo đáp, chỉ làm theo tâm ý của mình thôi.
Trần gia cũng không kiên trì,
mạng của con trai nhà họ không phải sử dụng tiền là trả hết được, đối
với ân nhân cứu mạng đương nhiên muốn khắc trong tim. Sau này có gì cần
giúp thì cứ tới tìm bọn họ.
Sơ Ngữ cũng không nghiêm túc suy nghĩ tới vấn đề này, cô chỉ nghe sơ qua, không nghĩ mình sẽ thật sự tới tìm họ.
Hạ Xảo và Dương Dương ra về, nửa ngày sau Đại Miêu mới bước vào cửa.
"Em đi đâu đấy? Cả ngày không chịu về nhà."
Đại Miêu chột dạ nhìn cô, thấy Sơ Ngữ không tức giận mới ưỡn mặt sáp lại
gần, "Em có đi đâu đâu, em chỉ ở cửa tiểu khu khoác lác thôi." Ngôn Ngôn nhà nó lại lập công lớn, có câu chuyện rõ ràng còn không thể phóng đại
lên sao?
Sơ Ngữ không nói nổi, khoác lác mà còn nói lý dễ sợ.
"Được rồi, sau này đừng có ra ngoài bịa chuyện nữa."
Dưới miệng lưỡi cao thâm của Đại Miêu, Sơ Ngữ bây giờ đã là idol của giới
động vật ở Giang Thành, rất nhiều mèo hoang chó hoang tò mò tới vây xem
cảnh cô nói chuyện cùng bọn chúng, mỗi ngày ngoài cửa tiệm đều đông như
trong Thế giới động vật. Sơ Ngữ vừa ra khỏi cửa thì có một đám động vật
lưu lạc tới hỏi, "Chị có thể nghe hiểu chúng em nói chuyện thật à?"
Dưới tình cảnh kia người khác không biết còn tưởng rằng đây là nơi cái bang họp. Mà cô chính là bang chủ cái bang.
Mệt mỏi vô cùng!
Nhưng Sơ Ngữ cũng sẽ không xua đuổi bọn chúng, có động vật tới cô sẽ cầm thức ăn chó mèo ra. Đa số tụi nó không ăn, cho dù ăn thì cũng chỉ ăn một bữa rồi đi.
Động vật hoang cũng có lòng tự trọng, nó không muốn bị
nghĩ là tới để xin ăn. Bọn nó chỉ tò mò, không muốn ỷ lại hay kiếm lợi
từ cô, chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi.
Một buổi chiều ánh nắng
chói chang, Sơ Ngữ đang vùi mình trên ghế lướt Weibo, xem bát quái, thức ăn cho thú cưng cô đều nhìn qua, không chú ý tới việc cửa tiệm bỗng
nhiên bị đẩy ra.
Một con mèo garfield nhảy lên trên cửa sổ, ưu
nhã tự nhiên hất cằm, cao ngạo lạnh lùng mở miệng, "Chị chính là người
có thể nghe hiểu meo nói chuyện?"
Con garfield này giá trị nhan
sắc cực cao, toàn thân trắng như tuyết, không lẫn tạp sắc, chỉ có trên
chóp đuôi có một đốm màu vàng quýt. Mắt to, mũi nhỏ, con ngươi một màu
xanh sẫm, một màu xanh lam, màu mắt vô cùng đậm, một số gần như với màu
đen. Rõ ràng là kiêu ngạo ngẩng đầu nhưng tròng mắt ướt nhẹp, lộ ra mấy
phần ủy khuất, dễ thương đến tận tim.
Sơ Ngữ không nhịn được đưa tay sờ một cái.
Mặt garfield khinh bỉ nhưng thân thể rất thành thực, nó lại gần để được... vuốt ve.
Sơ Ngữ cười khẽ một tiếng, từ khi cô có khả năng kì lạ dường như sự tương
tác với động vật cũng tăng lên. Mấy con mèo con chó hung hãn khi đến
trước mặt cô đều ngoan ngoãn cho sờ.
Sơ Ngữ sờ thêm mấy cái rồi
dừng. Con garfield này lông trắng như tuyết, mềm mại tỏa sáng, nhìn một
cái là biết nó rất được chủ nhân quan tâm. Có chủ, không thể sờ nhiều.
Garfield đang híp mắt hưởng thụ ai ngờ cô lại ngừng. Nó bất mãn nhìn Sơ Ngữ một cái —— tiếp tục đi, đừng có ngừng!
Không thể nhịn được nữa, Đại Miêu dùng móng vuốt kéo nó xuống, "Ở đâu lòi ra
tên yêu tinh này vậy? Tự tưởng mình là đại gia cần được hầu hạ à! Ngôn
Ngôn thích nhất là Đại Miêu ta! Là ta!"
Garfield liếc nó một cái rồi lại khôi phục vẻ cao ngạo lúc đầu, khinh thường không thèm cạnh tranh với Đại Miêu.
Sơ Ngữ nhịn cười, ho khan một tiếng, hỏi garfield, "Em đến tìm chị có chuyện gì?"
Garfield rốt cuộc nhớ nó tới là có chuyện quan trọng.
Con ngươi xinh đẹp nhìn cô, nói, "Chị thật cái gì cũng có thể làm?"
Nó nghe nói con người này rất lợi hại, cái gì cũng có thể làm được, giang
sơn một khối này do cô cai trị, có khó khăn gì cứ đến tìm cô là được.
Sơ Ngữ: "?"
Đại Miêu chột dạ đi ra sau ghế salon né tránh, nó không có nói vậy đâu, đều là những tiểu đệ bên ngoài truyền đi đó! Lúc này Sơ Ngữ cũng chưa nghĩ
tới chuyện do Đại Miêu gây ra. Cô hỏi garfield, "Em nói trước là chuyện
gì đi, nếu có thể thì chị sẽ giúp, không làm được thì nghĩ cách."
Vì vậy garfield nói, "Xẻng xúc phân nhà em bỏ trốn rồi, ảnh yêu người
khác, không thèm meo nữa! Chuyện này chị có giúp được không?"