Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 42


trướctiếp

Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Beta: Cò Lười

Tục ngữ nói đúng tiểu biệt thắng tân hôn*, lúc này An Diệc Tĩnh đang nhàm chán ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nghịch điều khiển tivi, lại có chút không yên lòng.

*tiểu biệt thắng tân hôn: gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn hơn cả đêm tân hôn

Rõ ràng ban nãy còn thiên lôi câu địa hỏa* trong phòng bếp, chỉ một lát sau Lâm Nhiên đã buông An Diệc Tĩnh ra rồi bảo cô ra ngoài chờ, cô buông điều khiển ti vi trên tay xuống, đứng dậy đi đến cửa nghiêng người dựa sát vào, nghe những âm thanh bận rộn truyền đến từ phòng bếp, giống như triền miên với cô ban nãy chỉ là ảo giác, tự chủ của người đàn ông này có phải tốt quá hay không?

*thiên lôi câu địa hỏa: ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân

"Đến ăn cơm." Lâm Nhiên bưng bát đi ra từ phòng bếp, đặt đồ trên tay lên bàn trong sân, sau đó xoay người vào lại phòng bếp.

An Diệc Tĩnh chắp tay sau lưng lảo đảo đến cửa phòng bếp, ló đầu nhìn vào trong, vừa nhìn vừa hỏi: "Có cần giúp không?"

Lâm Nhiên nghe thấy, cũng không quay đầu lại chỉ phân phó: "Bưng cháo ra ngoài đi."

"Được." An Diệc Tĩnh cười hì hì vào bưng cháo rồi ra khỏi phòng bếp.

Hai người một phụ trách nấu, một phụ trách bưng, nhìn qua tựa như cuộc sống hằng ngày của vợ chồng son, tuy nhạt nhẽo nhưng rất ấm áp.

An Diệc Tĩnh ngồi trên ghế, một tay chống cằm nghiêng đầu nhìn Lâm Nhiên đang bưng chén đĩa đi ra, cũng không nói chuyện.

Lâm Nhiên đặt chén đĩa xuống sau đó cũng ngồi xuống, thấy An Diệc Tĩnh vẫn nhìn anh chằm chằm, cầm đũa gõ nhẹ lên đầu cô, nói: "Ăn cháo."

"Được." An Diệc Tĩnh nhận lấy chén cháo từ Lâm Nhiên, nhu thuận trả lời.

"Những món này đều bồi bổ dạ dày, nhưng cũng không nên ăn nhiều." Lâm Nhiên cũng múc cho mình một chén, vừa múc vừa nói: "May mà tủ lạnh của em có đủ đồ để anh nấu mấy món này."

"Dĩ nhiên, anh tưởng em không nấu cơm à?" An Diệc Tĩnh nói xong thì ăn một ngụm, mắt bỗng dưng trợn to, lập tức cầm lấy đũa, mỗi món ăn đều ăn một miếng, mắt lại càng trợn tròn, không thể tưởng tượng nhìn Lâm Nhiên: "Sao anh nấu ăn ngon quá vậy?"

Nhìn bộ dạng lúc này của An Diệc Tĩnh, Lâm Nhiên bật cười, nhẹ giọng nói An Diệc Tĩnh: "Em ăn chậm một chút, cũng không có ai giành ăn với em, dạ dày lại đau thì sao?"

"Hả?" An Diệc Tĩnh đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, để đũa xuống nhìn Lâm Nhiên, hỏi: "Anh còn chưa nói cho em biết là sao anh lại biết em đang ở đây? Còn sao lại biết em bị đau dạ dày nữa?"

"Anh có tai mắt." Lâm Nhiên chậm rãi ăn, cười nhạt trả lời câu hỏi của An Diệc Tĩnh.

An Diệc Tĩnh suy nghĩ một chút, dường như nhớ tới ai đó, cô nhìn Lâm Nhiên hỏi: "Tang Diệp?"

Lâm Nhiên gật đầu một cái, im lặng thừa nhận .

"Cô ấy là trợ lý của em, sao ngay cả em cũng không biết?" An Diệc Tĩnh dùng chiếc đũa chỉ vào Lâm Nhiên, nghiễm nhiên là bộ dáng anh thành thực khai báo cho em.

"Ban đầu là vì muốn cho em một ngạc nhiên, cho nên gọi điện thoại hỏi Tang Diệp, nghe cô ấy ấp úng trả lời thì anh biết là có chuyện, hỏi ra mới biết bệnh đau dạ dày của em lại tái phát, đang tịnh dưỡng ở đây." Lâm Nhiên nói đầu đuôi mọi chuyện cho An Diệc Tĩnh.

An Diệc Tĩnh nghĩ thôi cũng đã biết là Tang Diệp, dù sao Lâm Nhiên cũng không thể nào đi hỏi Thẩm Thanh đúng không? Nhưng mà, không đúng, trước giờ Tang Diệp vẫn luôn nơm nớp lo sợ chuyện của cô và Lâm Nhiên lộ ra, sao lần này lại lấy việc giúp người làm niềm vui?

"Nói, anh dùng chuyện gì uy hiếp Tang Diệp?" An Diệc Tĩnh cẩn thận nhìn gương mặt tuấn tú của Lâm Nhiên, muốn từ trên mặt anh nhìn ra chút đầu mối.

Lâm Nhiên đặt chén đũa xuống, cười cười nhìn An Diệc Tĩnh, từ từ mở miệng: "Cũng không có gì, anh chỉ cho cô ấy hai sự lựa chọn, hoặc là cô ấy nói, hoặc là anh đi hỏi người đại diện của em."

An Diệc Tĩnh nâng trán, Lâm Nhiên đã sớm nhận ra Tang Diệp sợ Thẩm Thanh! Hỏi Tang Diệp là chuyện hoàn toàn được dự tính trước,d.d(lê-quý_đôn Tang Diệp làm sao có lựa chọn khác, Thẩm Thanh mà biết cô ấy sẽ chết thảm, còn không bằng nói ra ngộ nhỡ bị Thẩm Thanh biết còn có cô giúp cô ấy nói chuyện.

"Thầy Lâm, anh tính toán thật tốt."

"Vừa khéo, từ nhỏ anh học toán cũng không tệ."

An Diệc Tĩnh đơn giản liếc mắt nhìn Lâm Nhiên, đúng lúc nhìn thấy hành lý cách đó không xa, vì thế mở miệng hỏi thăm: "Vậy là anh lập tức chạy đến luôn à?"

"Ừ." Lâm Nhiên tiếp tục ăn cơm, vừa nghe An Diệc Tĩnh bị đau dạ dày, lập tức gọi xe đến, một mạch chạy đến đây.

"Ngay cả nhà anh cũng chưa về à?"

"Em thấy sao?" Lâm Nhiên ngẩng đầu lên nhìn An Diệc Tĩnh, chỉ là trong mắt ý tứ lại rất rõ ràng, còn không phải bởi vì em mà nhà anh cũng chưa được về à.

An Diệc Tĩnh cười không nói gì nữa, vẻ mặt hoàn toàn như vừa nhặt được một bảo vật.

Hai người ăn cơm xong, An Diệc Tĩnh chủ động muốn dọn dẹp, vừa lúc điện thoại Lâm Nhiên vang lên, cũng tùy ý An Diệc Tĩnh thay mình dọn dẹp.

Lâm Nhiên nói chuyện điện thoại xong, kéo hành lý vào phòng khách, sau đó đi lòng vòng khắp nơi, tuy chỉ là một Tứ Hợp Viện nhỏ, nhưng mà cũng đã được cải tạo lại, bên ngoài nhìn qua mang màu sắc cổ xưa, bên trong lại khác biệt, từ phòng bếp đã có thể nhìn ra, là trang hoàng theo phong cách Châu Âu, từ giấy lót tường tới sàn nhà rồi đến nội thất đều là tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng.

Cũng giống như chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ cả.

Phía sau phòng khách chính là phòng ngủ, diện tích rất lớn, chia thành hai tầng, tầng dưới là một bể bơi lớn, bên cạnh là phòng tắm, tận cùng là cửa thủy tinh, nhìn qua là đã có thể thấy được vườn hoa nhỏ tỉ mỉ ở bên ngoài, mà trên lầu là phòng ngủ, trên giường vẫn còn đặt chiếc cốc, vừa nhìn đã biết vừa rời giường.

Lâm Nhiên đi ra phòng khách, nhìn căn phòng ở đối diện phòng bếp, là phòng sách, phong cách Trung Quốc hiếm thấy, mùi thơm của mực tỏa


trướctiếp