Editor: Cò lười
Beta: lily58
Lâm Nhiên bị An Diệc Tĩnh hôn bất ngờ, nhẹ nhàng cười một tiếng, An Diệc Tĩnh nghe thấy vậy buông ra nhìn chằm chằm Lâm Nhiên hỏi: "Cười cái
gì?"
Lâm Nhiên nắm thật chặt cánh tay để cho hai người dựa gần nhau hơn, lúc
này mới không nhanh không chậm cười nói: "Rốt cuộc là ai nói muốn tạm
thời giữ khoảng cách?"
An Diệc Tĩnh vừa nghe vậy cố ý dùng ngực cọ xát vào ngực đối phương,
cười khẽ một tiếng, cố ý trêu nói: "Sắc đẹp trước mặt, anh bảo em nhịn
thế nào?"
"Hả? Thì ra nữ thần quốc dân là người như vậy?" Lâm Nhiên trừng phạt An Diệc Tĩnh bằng cách lấy một tay búng nhẹ vào mũi cô.
"Nữ thần quốc dân cũng là người bình thường, cũng là con người có nhu
cầu sinh lý không phải sao?" Lời nói này khiến ngay cả An Diệc Tĩnh nghe thấy cũng cảm thấy có đạo lý.
"Thật sao?"
"Dĩ nhiên."
Lời này vừa nói ra, Lâm Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh thật sâu không nói lời
nào, đôi mắt kia quá mức sâu thẳm khiến cho cả người An Diệc Tĩnh dựng
lông mao, cuối cùng từ bỏ nhìn qua chỗ khác.
Nhìn thấy dáng vẻ của An Diệc Tĩnh vào lúc này, bỗng nhiên Lâm Nhiên
cười, trong lời nói mang theo vẻ cưng chiều, "Em đó, lúc yêu rất mạnh mẽ không hề chịu thua."
"Em mới không cần thiết cậy mạnh, em là nhà bác học thật sự." An Diệc Tĩnh hơi híp mắt nở nụ cười xấu xa.
"Vậy sau này có cơ hội thì sẽ để cho em thực hành thật sự." Lời này Lâm
Nhiên nói nghe có vẻ bình thường nhưng trên thực tế lại có một tầng ý
nghĩa sâu hơn mà hai người đều biết.
An Diệc Tĩnh khẽ gật đầu cười một tiếng, nhìn về phía Lâm Nhiên: "Được, tìm một ngày khác."
"Ngàn vạn lần đừng cầu xin tha." Lâm Nhiên cười.
"Lời này là em nói cho anh nghe mới đúng." An Diệc Tĩnh cau mày.
Cho đến không lâu về sau An Diệc Tĩnh hối hận vô cùng vì lúc đó đã mạnh
miệng, nói về chuyện giở trò lưu manh thì cô cũng là vui vẻ nhất thời
nên lỡ miệng, mà Lâm Nhiên tuyệt đối là loại người nói được làm được,
lúc khi cô nằm lì ở trên giường không thể động đậy lại nghĩ lại khoảnh
khắc đứng ở bên hồ nói những lời này, thật là vả mặt, biết vậy chẳng
làm.
Đây là nói sau.
Mà còn một người nói được làm được đó chính là Tần Tử Việt, lời nói ngày hôm nay thì sau này anh ta cũng thực hiện được, một màn trước mắt cũng
khiến cho hiệu trưởng Ngũ Tát cũng cảm thấy bất đắc dĩ và im lặng, cũng
không có cách nào.
An Diệc Tĩnh cũng không để ý tới màn tìm người của anh ta, trêu đùa Lâm
Nhiên xong thì phải lên lớp liên tục hai tiết, mới vừa tan lớp chuẩn bị
đưa bọn trẻ đi ăn cơm chiều thì Tang Diệp vội vã chạy vào kéo ra ngoài.
"Chị Tĩnh, tự chị nhìn đi."
An Diệc Tĩnh đứng trên hành lang ở lầu hai nhìn về nơi xa, không thể nín được cười, vừa nhìn bãi tập vừa hỏi: "Kia là lấy lều vải để nấu cơm dã
ngoại hay là du lịch mùa thu?"
"Chị Tĩnh, chị vẫn chưa hiểu sao, đó là Tần tiên sinh." Tang Diệp cũng không nghĩ tới Tần Tử Việt lại làm theo kiểu Pháp.
"Xem ra Tần Tử Việt đã chuẩn bị trước."
Hai tay An Diệc Tĩnh ôm ngực liếc nhìn sân thể dục, trên sân thể dục có
một cái ô lớn, phía dưới ô là một chiếc ghế, Tần Tử Việt ngồi trên ghế
đưa lưng về phía bọn họ, nhàn nhã uống trà, cảm giác giống như đang đi
du lịch.
Tang Diệp nói với An Diệc Tĩnh: "Tần tiên sinh luôn luôn nói chuyện cởi
mở vui đùa, nhưng lần này anh ta thật sự làm như vậy sao?"
"Thích làm sao thì xử lý thế ấy?" An Diệc Tĩnh nhìn cũng lười nhìn, xoay người đi về phía phòng học, thấy Tang Diệp vẫn còn theo bên cạnh muốn
nói: "Diệp Tử, em là người của chị, đừng tính toán nói những lời không
nên nói."
"Tại sao em lại nói những lời không nên nói? Em cảm thấy nhóm chị Thanh
và Tần tiên sinh khua chiêng gióng trống như vậy có ảnh hưởng rất lớn
tới trường học." Tang Diệp lại nói thêm: "Ít nhất chiếm sân thể dục là
rõ ràng, vậy còn tiết thể dục, tập luyện như thế nào, còn hoạt động
ngoài trời nữa."
An Diệc Tĩnh dừng bước xoay người vỗ vai Tang Diệp, nói với cô: "Yên
tâm, với tính tình của đại thiếu gia Tần Tử Việt này thì ngày mai anh ta sẽ cuốn gói đi, nếu anh ta còn tiếp tục ở lại thì ba chữ An Diệc Tĩnh
sẽ bị đọc ngược."
Tang Diệp nửa tin nửa ngờ liếc nhìn An Diệc Tĩnh, hỏi: "Có thật không?"
"Tin tưởng chị." An Diệc Tĩnh vỗ ngực bảo đảm.
Nhưng sự thật