Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 37


trướctiếp

Edit: Cò lười

Beta: Lily58

An Diệc Tĩnh xoay người liếc nhìn Lương Thiển hét còn to hơn cô, hắng giọng hét một tiếng về phía đối phương: "Này. . . . . ."

Lương Thiển vẫn còn đang kêu to đến quên mình.

"Câm miệng." An Diệc Tĩnh cũng không có tâm trạng để ý đến cô gái nhỏ đang chảy máu, cô sắp bị Lương Thiển làm cho tức chết rồi.

Cuối cùng Lương Thiển cũng nghe được tiếng của An Diệc Tĩnh, ngậm miệng, liếc mắt một cái cô gái nhỏ theo bản năng lùi về phía sau hai bước.

An Diệc Tĩnh thấy thế thật sự là dở khóc dở cười, cô nhìn Lương Thiển đang im lặng liền nói: "Làm cái gì? Bản thân cô là ma lại còn sợ ma?"

"Ai nói ma thì không thể sợ ma vậy, cô có logic thần tiên gì vậy?" Lương Thiển cảm thấy rất có lý, bản thân là ma thì không được sợ ma sao? Thật buồn cười.

"Tôi cũng lười nói chuyện với cô."

An Diệc Tĩnh nói xong câu đó thì đã có vài người đi vào cửa.

Đầu tiên là Lâm Nhiên, tiến lên liền vội vàng hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Tang Diệp cũng nghe được tiếng kêu nên chạy tới, theo sát hỏi: "Đúng vậy đúng vậy, làm em sợ muốn chết, kêu lớn tiếng như vậy, còn tưởng rằng chị Tĩnh xảy ra chuyện gì."

Cô giáo Mục cũng đi theo hỏi: "Cô giáo An xảy ra chuyện gì với cô vậy?"

Hiệu trưởng Ngũ Tát vừa mới chạy tới cũng đi vào, nhìn An Diệc Tĩnh hỏi: "Cô giáo An làm sao mà cô kêu lớn tiếng như vậy?"

An Diệc Tĩnh nhìn Lương Thiển một chút rồi lại nhìn cô gái nhỏ đang chảy máu một chút, bất đắc dĩ ở đây chỉ có mình cô có thể nhìn thấy hai con ma kia, những người khác không thể nhìn thấy được.

Cô chỉ đành nói cho có lệ: "A, mới vừa rồi nhìn thấy một con chuột lớn làm tôi giật mình."

"Ở chỗ nào?" Lâm Nhiên hỏi.

An Diệc Tĩnh tùy tiện chỉ một nơi, nói: "Chạy từ phía này, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi."

Vừa nói xong tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tang Diệp nói: "Chị Tĩnh, một lát nữa em tìm bẫy chuột cho chị."

An Diệc Tĩnh gật đầu một cái: "Được."

Hiệu trưởng Ngũ Tát thấy đã không có việc gì cũng nói với mọi người: "Được rồi, nếu cô giáo An không có việc gì thì tất cả mọi người cũng trở về thôi."

Một nhóm người nối đuôi nhau đi ra còn Lâm Nhiên đi cuối cùng, khi nhìn thấy tất cả mọi người đi ra ngoài, lúc này mới xoay người nhìn An Diệc Tĩnh hỏi thăm: "Thật sự không có việc gì?"

"Không có việc gì." An Diệc Tĩnh âm thầm liếc mắt nhìn cô gái nhỏ chảy máu, không có việc gì mới là lạ.

Lâm Nhiên thấy mặt mũi An Diệc Tĩnh trắng bệch lại mở miệng lần nữa: "Vốn dĩ em không hề sợ chuột, rốt cuộc là thế nào?"

"Làm sao anh biết em không sợ chuột?" An Diệc Tĩnh có vẻ hơi kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nhiên.

"Lần trước ở trên đường xuống núi nhìn thấy con chuột, tất cả giáo viên nữ đều kinh sợ nhảy dựng lên, mà em nhìn thấy lại không sợ hãi, hoàn toàn là dáng vẻ không để ý."

An Diệc Tĩnh nghe xong nhớ lại, hình như có chuyện như vậy.

Trong nháy mắt An Diệc Tĩnh quyết định rồi nhìn về phía Lâm Nhiên, ngay sau đó đưa tay ra dắt anh đi, sau đó nói anh: "Anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, có ma."

Khi tay An Diệc Tĩnh lạnh như băng chạm vào bàn tay dài rộng ấm áp của Lâm Nhiên thì Lương Thiển và cô gái nhỏ từ từ xuất hiện trước mặt Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên nhìn một cái thì cảm thấy giật cả mình nhưng ngay sau đó lập tức khôi phục vẻ mặt, trở tay nắm thật chặt tay An Diệc Tĩnh để cho cô sức mạnh.

"Các người là ai?" Lâm Nhiên hỏi.

Bởi vì cuối cùng Lâm Nhiên cũng có thể nhìn thấy cô ta nên Lương Thiển cảm thấy có chút mơ hồ, sững sờ cuối cùng là buồn bã rồi ảm đạm, bởi vì cô ta phát hiện trong ánh mắt của Lâm Nhiên nhìn cô ta chỉ có sự xa lạ và vô cùng cảnh giác.

"Anh trai, chị gái, em cầu xin hai người giúp em một chút." Cô gái nhỏ chảy máu nói chuyện.

Trên mặt bé gái có vết máu nên không thấy rõ dung mạo nhưng trên người lại có nhiều máu hơn, ngực và bụng cũng đang chảy máu nhưng thật thần kỳ là lại không dính trên mặt, cũng không biết là máu chảy đến chỗ nào, bây giờ là ban ngày cũng vẫn rất dọa người, nếu như là buổi tối nhìn thấy bé gái thì đặc biệt kinh khủng.

Giờ phút này An Diệc Tĩnh thấy Lâm Nhiên ở bên cạnh cho cô sức mạnh nên thể hiện ra là mình không sợ hãi như vậy, cô lấy dũng khí mở miệng hỏi cô gái nhỏ: "Em. . . . . . Em bảo chúng tôi phải giúp em như thế nào?"

Bỗng nhiên cô gái nhỏ khóc, bởi vì cô ấy xúc động nên khiến cho máu lưu thông nhanh hơn, cô ấy run rẩy nói: "Em rất đau, cả người cũng


trướctiếp