Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 35


trướctiếp

Editor: Lily58

Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử

An Diệc Tĩnh một đêm không ngủ, trong một đêm lượng thông tin quá lớn, vừa thổ lộ, vừa gặp ma, có thể ngủ được mới lạ.

Cô soi gương, quả nhiên quầng thâm mắt rõ ràng, cả người uể oải, sau đó cất gương nhìn quanh phòng một lần nữa, hồn ma Lương Thiển thật sự không có ở đây, lúc này cô mới đứng dậy đi mở cửa.

Mở cửa ra vừa đi vừa duỗi người vận động, nghe thấy cửa sát bên mở ra, cô xoay người nhìn sang, Lâm Nhiên từ trong phòng đi ra nhìn thấy cô tươi cười nhìn anh, liền đi về phía cô.

"Chào buổi sáng." Giọng Lâm Nhiên dịu dàng còn mang theo cảm giác trầm thấp vừa mới rời giường.

An Diệc Tĩnh cười nhìn Lâm Nhiên, đang định nói thì nhìn thấy Lương Thiển ở phía sau, từ phòng anh đi ra, nụ cười trên mặt cứng đờ lại, bật thốt lên: "Tại sao cô lại từ trong phòng kia đi ra?"

Lâm Nhiên thấy vẻ mặt An Diệc Tĩnh không đúng, hơn nữa mắt còn nhìn phía sau anh, theo bản năng quay đầu lại, sau lưng không có một bóng người, vì vậy chuyển ánh nhìn về phía An Diệc Tĩnh, hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì?" An Diệc Tĩnh lúc này mới ý thức được sự lỗ mãn của mình, vì vậy nhàn nhạt lắc đầu, cười với Lâm Nhiên một tiếng.

"Tối hôm qua ngủ có ngon không?" Lâm Nhiên vừa hỏi vừa đưa tay nắm lấy bàn tay An Diệc Tĩnh.

An Diệc Tĩnh cả kinh, vội vàng đưa tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhiên, gật đầu: "Ngủ được cũng không tệ lắm, anh thì sao?"

Mặc dù Lâm Nhiên cảm thấy An Diệc Tĩnh sáng nay có chút kỳ quái, có thể là chưa quen với mối quan hệ hiện tại của hai người, nghĩ tới đó anh bất đắc dĩ cười cười: "Anh cũng vậy, ngủ rất ngon."

"A, vậy thì tốt." An Diệc Tĩnh vừa ứng phó với Lâm Nhiên, vừa phải giám sát bộ dạng dựa vào tường xem kịch vui phía lưng anh của Lương Thiển.

"Nóng lắm à? Sao trên trán toát nhiều mồ hôi vậy?" Lâm Nhiên vừa quan tâm hỏi , lại vừa muốn đưa tay lên trán lau mồ hôi cho An Diệc Tĩnh.

An Diệc Tĩnh thấy thế nghiêng đầu tránh thoát tay Lâm Nhiên, bỗng dưng lui về sau một bước, lớn tiếng vẫy tay chào Lâm Nhiên: "Thầy Lâm, chào buổi sáng!"

Tang Diệp và cô giáo Mục bưng chậu rửa mặt từ trên tầng đi xuống đúng lúc chỉ nghe thấy giọng cao vút của An Diệc Tĩnh, ngược lại thấy lạ liền hiếu kì bước tới.

"Tâm trạng cô giáo An hôm nay không tệ nha, mới sáng sớm thanh âm đã lớn như vậy." Cô giáo Mục cười ha ha.

Tang Diệp cũng là lần đầu thấy An Diệc Tĩnh nhiệt tình như vậy, có chút khó hiểu tiến tới hỏi: "Chị Tĩnh, chị không sao chứ?"

"Không có việc gì!" An Diệc Tĩnh cười cười với Tang Diệp.

Nụ cười này, Tang Diệp cảm thấy có chuyện lớn rồi, bình thường buổi sáng cảm xúc của chị Tĩnh đều không tốt, lúc cô rời giường không ai dám trêu chọc, mặc dù tới đây tính tình có tốt hơn, nhưng vẫn nên nhớ không chọc nổi nguyên tắc này của chị ấy.

Nhưng mà mới sáng sớm, Tang Diệp nhìn vẻ mặt tươi cười của An Diệc Tĩnh, lại nhìn thầy Lâm, Emma, núi băng tan chảy, một nụ cười rất đẹp mắt, tình huống nơi này có vẻ không ổn.

"Chị Tĩnh, có cần em giúp chị thu dọn đồ đạc không?" Tang Diệp nghĩ nên rèn sắt khi còn nóng, khẩn trương rời đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Không ngờ An Diệc Tĩnh lại nói với Tang Diệp: "Tang Diệp, chị đang định nói với em, tạm thời chưa đi."

"Cái gì?" Tang Diệp nhìn An Diệc Tĩnh, lại nhìn Lâm Nhiên, người trước lạnh nhạt, người sau cũng lạnh nhạt, nhưng lại ăn ý cong khoé miệng, xong rồi, tình huống này, hơn phân nửa là đã xảy ra chuyện.

Cô giáo Mục ngược lại vừa nghe xong đã vui vẻ ra mặt, tiến đến hỏi thăm Diệc Tĩnh: "Có thật không? Cô giáo An thật sự không đi sao?"

An Diệc Tĩnh đối với sự kích động của cô giáo Mục chỉ cười nhẹ, nói: "Tạm thời không đi."

"Vậy cũng tốt." Cô giáo Mục vui vẻ huơ tay múa chân, đột nhiên nhìn Lâm Nhiên, nói tiếp: "Thầy Lâm, anh nghe chưa? Cô giáo An nói tạm thời không đi."

Lâm Nhiên cũng cười cười nhàn nhạt, nhìn cô giáo Mục: "Tôi nghe rồi."

Giờ phút Tang Diệp nhìn thấy hai người, anh nhìn em, em nhìn anh, trong đầu lại ngổn ngang sóng gió, tối hôm qua cô mới thông báo tin tức chuẩn bị trở về với Thẩm Thanh, bây giờ không về nữa Thẩm Thanh sẽ xé xác cô mất, còn trở


trướctiếp