Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 26


trướctiếp

Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Beta: Cò Lười

Con người là giống loài rất khó hiểu, bọn họ luôn có rất nhiều kỳ vọng, lý tưởng, nguyện vọng, tiếc nuối, nhưng dường như những thứ này lại rất xa vời, không thể chạm tới cũng không thể đụng vào.

Thế mà, khi cuối cùng tất cả cũng được thực hiện, sự lo lắng thấp thõm luôn treo trong lòng suốt một thời gian dài thoáng cái lại trống rỗng, không vui vẻ cũng chẳng hài lòng, lại nhiều thêm sự bĩnh tĩnh và băn khoăn.

Giống như chuyện của Nhĩ Giáp, trong lòng Lâm Nhiên vẫn luôn có một sự tiếc nuối, thậm chí anh còn cho rằng anh sẽ mang theo sự tiếc nuối này đến hết cả cuộc đời, bây giờ có thể chấm dứt được những tiếc nuối này, d.đ+l!q@đ vốn cho rằng bản thân sẽ rất vui vẻ, nhưng khi thực sự đến thời điểm này, trong lòng lại không có được sự vui vẻ như trong tưởng tượng, ngược lại lại có một cảm giác nặng nề không thể nói rõ được.

Lúc này, Lâm Nhiên đang đứng bên cạnh sân thể dục nhìn những học sinh đang chạy bộ, Nhĩ Dã cũng ở trong đó, mà Nhĩ Giáp mang theo nụ cười tươi đứng cạnh cậu bé, chạy cùng cậu, nhưng Nhĩ Dã lại không biết anh trai mà bản thân luôn chờ đợi lại ở ngay bên cạnh, vẫn làm bạn bên cạnh cậu.

An Diệc Tĩnh nhìn thấy bóng lưng cao lớn như một cây tùng đứng sừng sững của Lâm Nhiên, cô đi đến, theo ánh mắt anh nhìn những đứa trẻ đang chạy trên đường.

"Có lẽ biết bản thân sắp phải rời đi nên muốn trong những ngày cuối cùng này được ở bên cạnh Nhĩ Dã." An Diệc Tĩnh nhàn nhạt nói.

Hồi lâu, Lâm Nhiên mới lên tiếng: "Nhĩ Giáp cũng hi vọng bản thân có thể được đi học, có thể làm những chuyện mà những đứa trẻ bình thưỡng vẫn làm, thế này cũng coi như gián tiếp hoàn thành tâm nguyện của cậu bé."

An Diệc Tĩnh nhìn sang, quả thật như lời Lâm Nhiên nói, mấy ngày nay Nhĩ Dã làm chuyện gì Nhĩ Giáp cũng làm theo như vậy, rời giường, ăn sáng, đọc sách buổi sáng, đi học, tập thể dục, chạy bộ, vui đùa, chơi bóng rỗ vân vân…, Nhĩ Giáp đều theo bên cạnh Nhĩ Dã, dù bây giờ cậu chỉ là một Quỷ Hồn, nhưng cũng có thể cười, chăm chỉ học tập, thỏa sức vui chơi.

"Hi vọng kiếp sau cậu bé có thể được sống trong một gia đình hạnh phúc vui vẻ, không buồn không lo, vui vẻ học tập làm việc kết hôn sinh con, trải qua sinh lão bệnh tử như người bình thường." An Diệc Tĩnh âm thầm thở dài, từ tận đáy lòng hi vọng như thế.

Lâm Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh một cái, sau đó lại chuyển ánh mắt về đường chạy, bây giờ vấn đề khó khăn nhất của anh chính là phải làm thế nào để nói với Nhĩ Dã chuyện anh trai cậu đã sớm không còn trên thế gian này.

Nhưng mà, có đôi khi sự thật chính là tạo hóa trêu người như thế, khi bạn đã chuẩn bị tốt những lời muốn nói lại không tìm được cơ hội để nói ra, nhưng khi bạn không có ý định này thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến bạn trở tay cũng không kịp.

Ngày hai mươi tháng chín, Lâm Nhiên rốt cuộc cũng nhận được tin tức về hài cốt của Nhĩ Giáp, khi anh gọi cuộc điện thoại này thì An Diệc Tĩnh và Nhĩ Giáp đều ở bên cạnh, lúc này tất cả dường như đều có chút kích động.

Nhưng vấn đề bây giờ chính là, làm thế nào để nói với Nhĩ Dã?

"Nếu không cứ để tôi đi nói." An Diệc Tĩnh đi bên cạnh Lâm Nhiên, thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, xung phong nhận việc.

Lâm Nhiên chuyển ánh mắt về phía An Diệc Tĩnh: "Cô định nói thế nào?"

An Diệc Tĩnh suy nghĩ một chút, dừng bước chân nhìn Lâm Nhiên, nói: "Nói thật."

"Nói thật như thế nào?"

"Thì cứ nói với Nhĩ Dã. Thật ra anh trai của nó đã chết từ năm năm trước." An Diệc Tĩnh ngược lại nói rất thẳng.

Lâm Nhiên lắc đầu một cái: "Nhĩ Dã rất thông minh, nó nhất định sẽ hỏi tại sao bây giờ mới nói cho nó biết, nhất định sẽ hỏi anh trai nó chết như thế nào, cô muốn tôi trả lời thế nào, nói anh trai của nó vì nó mà đi buôn lậu thuốc phiện, bởi vì tôi nên làm nằm vùng, cuối cùng chết dưới họng súng của bọn buôn lậu. . . . . ."

Đằng sau cây đại thụ ở phía sau hai người đột nhiên rơi xuống hai cái bánh bao, đứa bé đi chân đất thân thể từ từ lộ ra, sau đó gương mặt cũng lộ ra, đôi mắt đen láy đẫm lệ, trên gương mặt đều là nước mắt.

"Nhĩ Dã?" Lâm Nhiên và An Diệc Tĩnh trông thấy Nhĩ Dã cũng lắp bắp kinh hãi.

"Thầy Lâm thầy lừa em, ngay cả cô giáo An cô cũng lừa em." Nhĩ Dã dùng tay áo lau mặt, chỉ tay vào hai người: "Hai người đều nói anh trai đang ở một nơi rất đẹp nhưng rất xa, thì ra đó là Thiên Đường, anh trai đã sớm chết rồi, tại sao hai người lại muốn lừa em, tại sao?"

"Nhĩ Dã." An Diệc Tĩnh đi lên trước mấy bước.

Nhĩ Dã lui về sau mấy bước, không ngừng lắc đầu: "Hai người đều là kẻ lừa đảo, em ghét hai người, ghét hai người."

Nói xong, Nhĩ Dã xoay người lau nước mắt rồi chạy đi, An Diệc Tĩnh muốn đuổi theo lại bị Lâm Nhiên kéo lại.

"Để nó tự suy nghĩ, nó sẽ hiểu ra thôi." Lâm Nhiên đi đến nhặt hai cái bánh bao rơi trên mặt đất.

An Diệc Tĩnh cũng theo sang, nhìn thấy dưới đất còn có


trướctiếp