Từ Nữ Phụ Trở Thành Nữ Chính
chương 12
ngày 1/9/2016
"alo... chờ chút tôi đang tới " An Nhiên cầm điện thoại trả lời, chỉ còn vài
chục mét nhưng đường đã kẹt cứng không thể tiến lên. chán nản nhìn đồng
hồ chỉ còn lại hai mươi phút. " xuống đi bộ đi '' An Nhiên quay lại nói
với Ngọc Diệp và Thiên Ngôn khiến hai người và quản lí hốt hoảng.
ngay lập tức ông ta lên tiếng ngăn lại " không được nếu bị phát hiện hai
người sẽ bị ngăn chết". An Nhiên chỉ cười " tôi sẽ gọi xe đợi sẵn trong
sân lúc đến, tôi biết đường tắt không lo có người thấy đâu. Anh chỉ cần chụp một vài bức ảnh tung lên sẽ thấy điều đặcbiệt ''
Chiếc xe cố gắng lắm mới có thể đi sát vào một bên đường , An Nhiên đưa mắt
nhìn xung quanh một lượt xong vẫy tay gọi hai người đi xuống. lúc hai
người đi một đoạn để đi đến ngõ nhỏ thì quản lí đã chụp xong một số ảnh. đây là một ngõ nhỏ dẫn đến cửa sau của rạp chiếu phim. có rất ít người
biết đường này. đi bộ khoảng năm phút đã đến cổng sau xe đã đợi sẵn ở
đấy, đợi chiếc xe chở hai người và xe đi xa An Nhiên một mình bước vào
rạp trước.Mua ột ít bỏng ngô và nước ngọt AN Nhiên đi vào hàng ghế V.I.P của phòng chiếu và đợi phim. vừa ăn bỏng ngô An Nhiên vừa xem điện
thoại, đúng như dự đoán những bức hình lúc nãy quản lí chụp đã bắt đầu
tràn lan lên mạng. những bức hình này bắt đầu từ tài khoản nặc danh của
quản lí.
[ ccjk88] đã cập nhật 3 ảnh mới
" hôm nay đang ngồi trong quán nước bỗng thấy một chiếc xe hộp có biển số rất quen lại gần xem thì thấy Thiên Ngôn và Ngọc Diệp đi bộ về rạp
chiếu phim. thật tội nghệp bọn họ, đường tắc quá " ( biểu tượng cảm xúc
buồn )
chỉ mới đăng tải năm phút những
bức ảnh này đã đạt hơn trăm nghìn lượt thích và hàng chục nghìn bình
luận. Các bình luận liên tục chạy khiến an Nhiên vô cùng khó khăn để
đọc được trọn vẹn một bình luận nhưng cơ bản đều là những bình luận
khen, yêu quý dành cho hai người. có người còn đăng tải hình ảnh xe của
hai người vẫn dừng ở trong công viên. cũng không ít người đang gào thét
vì mãi vẫn không mua được vé vào xem.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
về phía Thiên Ngôn và Ngọc Diệp sau khi lên xe đã kịp giờ đến thảm đỏ.
hiện tại hi người đang rất bận rộn chụp ảnh để quảng bá phim cùng các
diễn viên và đồng nghiệp khác. chụp ảnh kỉ niệm và kí tặng fan. hết giờ
mọi người lần lượt đi vào phòng chiếu để bắt đầu xem. ai cũng hồ hởi vui vẻ mong chờ phim. mệt mỏi ngồi trong phòng chờ cả hai người và các diễn viên khác đều mệt phờ người, tay kí tặng cũng vượt ra ngoài. nhìn những bài báo viết về bộ phim anh hết sức ngạc nhiên. ngoài những hình ảnh
lộng lẫy trên thảm đỏ những bức ảnh hai người phải đi bộ đến cũng tràn
lan trên mạng. tạo nên một hiệu ứng hết sức đẹp trong mắt người xem.
chỉ sau một ngày đầu tiên tổng doanh thu trên toàn thế giới mà bộ phim thu
về đã là 26,5 triệu USD một con số khủng so với các bộ phim của quốc gia trong 6 năm qua. đọc xong những bài báo này tất cả đều hết sức bất ngờ. một bộ phim chuyển thể thực sự có thể đem về doanh thu lớn thế sao.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
phần quảng cáo đầu phim đã bắt đầu,mọi người đều ngồi nhanh chóng ổn định
chỗ ngồi, chỉ còn lại một chỗ bên cạnh n Nhiên là vẫn còn để trống. cô
chợt thấy tiếc cho người này bỏ một số tiền lớn để mua vé thế mà lại bỏ
phí thế này. Mặc dù cô đã xem đi xem lại nhiều lần nhưng An Nhien luôn
đến rạp xem vào ngày đầu tiên để hiểu cảm giác của người xem, lâu dần
cũng trở thành một thói quen.
thời gian
cứ thế trôi đi bộ phim đã đi hơn một nửa thời gian, hiện giờ cửa chính
của phòng chiếu đã đóng lại không cho thêm người vào để tránh ảnh hưởng
đến quá trình xem phim. nhưng cánh cửa lại mở ra nhưng An Nhiên vẫn tiếp tục xem phim không chú ý kể cả lúc người đó ngồi xuống bên cạnh cô. An
Nhien cầm cốc nước lên định uống nhưng nhận ra nó đã hết, chép miệng An
Nhiên bỏ cốc xuống tiếp tục xem. " em có thể uống của tôi " người đó
đặt chiếc cốc lên chỗ để nước của cô khiến cô hết sức ngạc nhiên quay
sang nhìn nhưng khi nhìn thấy người bên cạnh thì thoải mái cầm nước lên
uống " hóa ra chỗ này là của anh, còn tưởng người này không đến"
Mạnh Khôi vĩ chỉnh lại chỗ ngồi rồ nhỏ tiếng nói với cô" Tôi bận đến một
chỗ, phim đến chỗ nào rồi" . " chỗ bắt đầu bi kịch" An Nhiên có chút
ngại khi anh ghé lại gần nói chuyện, nghe xong Mạnh Khôi Vĩ cười nhạt
chất giọng có một chút đắng" tôi luôn luôn xem từ lúc bắt đầu bi kịch,
nhiều khi cũng không thể xem kết thúc" điểm này của mạnh Khôi Vĩ khá
giống cô, anh luôn dành thời gian để đến xem phim của công ty nhưng chưa bao giờ có thể đến đúng giờ và ngồi xem hết bộ phim
An Nhiên quay sang nhìn anh đang tập trung xem sau đó nói nhỏ nhưng vẫn
khiến Mạnh Khôi Vĩ nghe được '' Mong anh sẽ thấy được kết thúc tốt đẹp
của nó ". cô hiểu được câu nói của anh là muốn nói về phim và cả cuộc
đời mình câu trả lời của An Nhiên cũng vậy
Nụ cười trên môi Mạnh Khôi Vĩ càng đậm anh bấm tắt điện thoại đang rung lên " tôi cũng muốn xem kết thúc như thế nào "
thời gian vẫn trôi hai người ngồi bên nhau không nói thêm với nhau tiếng
nào, trong rạp rất nhiều cô gái bắt đầu rơi nước mắt nhất là đoạn nữ
chính bị tai nạn và và hai nhân vật chính bắt đầu cuộc sống khi cách xa
nhau. Mạnh Khôi vĩ nhìn sang An Nhiên, đúng như anh nghĩ cô không hề
khóc " rất nhiều người cảm động có vẻ khiến cô rất hài lòng "
An Nhiên lắc đầu " càng nhiều người xem khóc đến đau lòng càng khiến tôi
sợ... sợ dù kết thúc thế nào cũng không thể làm thỏa mãn họ"
'' vậy theo cô kết thúc thế nào là tốt "
" bọn họ sẽ có cuộc sống mới tốt hơn kể cả khi hai người không còn ở bên
cạnh nhau. Thay vì mong chờ hai người có thể trở về bên nhau thì nên tìm một cuộc sống tốt đẹp hơn cho mình" An Nhiên quay sang nhìn vào anh nói
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
xong phim chờ mọi người gần như ra ngoài hết Khôi Vĩ và An Nhiên mới đi ra
nơi gửi xe đúng lúc định mở cửa xe thì nghe thấy tiếng chó sủa. An Nhiên nhìn quanh nhưng không thấy mãi đến lúc chú chó sủa đến tiếng thứ ba cô mới phát hiện nó ở dưới gầm xe bên cạnh xe cô. chú chó nằm ở tận sâu
bên trong khiến An Nhiên không thể đưa tay vào đưa nó ra.
" đừng có động vào nó, lỡ nó bị bệnh gì '' - anh đi .về phía cô nhìn chú
chó bên dưới. tuy nghe vậy nhưng An Nhiên vẫn rất muốn cứu nó ra " nhưng trông nó rất khỏe mạnh mà không thể đển nó nằm mãi ở đó được, không
biết xe ai đây."
"xe tôi" nghe câu trả
lời của anh An nhiên có chút ... " vậy cảm phiền anh đi xe ra để tôi
giúp nó ra ". An Nhiên rất thích những vật nhỏ như vậy nên khi anh nói
đến chuyện nên bỏ mặc nó khiến cô có chút không vừa lòng
một lúc sau An Nhiên mới có thể giúp nó đi ra, là một chú chó alaska nhỏ
trông có vẻ khá bẩn nhưng trông rất lanh lợi đôi mắt thực sự rất sáng.
có vẻ như chú chó bị lạc đường hoặc bị bỏ rơi. An Nhiên gọi điện nói
quản lí đưa hai Ngọc diệp và Thiên Ngôn về rồi một mình bắt taxi đến thú y, không để ý gì đến Mạnh Khôi Vĩ
taxi
đi đến một thú y tư nhân gần đấy để kiểm tra cho chú chó nhỏ nhưng
không biết túi xách đã bỏ quên trên đất, mãi đến khi dừng xe mới nhớ ra
đang loay hoay không biết nên làm thế nào thì thấy mạnh Khôi Vĩ trả tiền cho tài xế rồi mở cửa cho cô đi ra.
nhận lấy túi xách của mình An Nhiên vẫn không chịu nói lời gì với anh. " sao vậy " Mạnh Khôi Vĩ khó hiểu nhìn cô
" sao anh không thèm quan tâm gì đến nó vậy, nó có làm gì sai đâu " An Nhiên lộ rõ sự giận dỗi trong lòng.
'' tôi chỉ sợ nó cắn rồi lây bệnh cho cô thôi '' như hiểu ra vấn đề anh
chỉ biết cười rồi mở cửa cho nhau, đưa chú chó cho một y tá ở trong đó
đem đi kiểm tra.
rất nhanh nó được tắm
rửa và kiểm tra xong, sau khi tắm xong An Nhiên hết sức ngạc nhiên nó
thực sự rất đẹp, là một chú chó hoàn toàn mạnh khỏe. " có cần đi mua
thức ăn giường nằm và lồng cho nó không " thấy cô định ra ngoài Mạnh
Khôi Vĩ lên tiếng trước. Lúc đầu An Nhiên định từ chối để đi một mình
nhưng ở đây không có chiếc xe nào khác nên đành đồng ý.
nhưng đáng tiếc siêu thị đã đóng cửa, hiện tại đã hơn 10 giờ " để lần sau đi
mua, hôm nay về trước đi " Mạnh Khôi Vĩ vòng xe đi về nhà. chú chó nằm
trong tay An Nhiên ngủ rất ngon lành mặc kệ mọi người xung quanh. từ
thành phố về nhà cô mất hơn 20 phút nhưng không hiểu tại sao hôm nay An Nhiên rất mệt ngủ quên lúc nào không hay.
về đến nhà Mạnh Khôi Vĩ định quay sang gọi cô dậy nhưng thấy cô đã ngủ nên không biết làm gì nên đành để cô ngủ một chút nữa, cứ ngồi như vậy mười phút anh quyết định gọi cô dậy lúc định gọi cô dậy thì chú chó nhỏ sủa
một tiếng như thể không muốn anh động vào khiến An Nhiên giật mình tỉnh
giấc.
'' về đến nhà rồi sao? xin lỗi tôi
ngủ quên mất" bế chú chó nhỏ lên An Nhiên mở cửa bước xuống xe rồi vẫy
tay tạ biệt anh. Mạnh Khôi Vĩ không nói gì thêm lái xe đi nhìn cô đã đi
vào trong qua kính chiếu hậu anh mới phóng nhanh đi.
nhìn chiếc ghế cô vừa ngồi đã trống không anh có chút hụt hẫng thoáng chốc
trong lòng muốn cô vẫn còn ngồi bên cạnh anh, chiếc xe chầm chậm chạy đi trong đêm tối, nhìn hai bên đường không có một bóng người mạnh khôi Vĩ
lại thấy trống trải vô cùng. đã nhiều năm trôi qua vốn dĩ ah đã quen
việc mỗi đêm đều đi về một mình nhưng tối hôm nay lại thật khó thích
ứng. hôm nay là ngày giỗ của cô gái mà 7 năm trước là người anh yêu
nhất, cô bị tai nạn khi tham gia một chuyến thực tập ở ngoài đảo. chuyến tàu đó bất ngờ gặp bão. sau hơn một năm không có tung tích gì gia đình
cô đã lập bia mộ. về phần mạnh Khôi Vĩ những năm đầu hết sức khó khăn
nhưng bản thân cũng dần dần thích ứng.
dừng xe trong gara công ty Mạnh Khôi Vĩ đi vào thang máy đi lên tầng cao
nhất là phòng làm việc của mình. Hôm nay anh có rất nhiều công việc phải giải quyết nhưng vì đưa cô về nên đã chậm trễ không ít. Nhìn những tập
hồ sơ ở trên bàn Mạnh Khôi Vĩ mệt mỏi bắt đầu đọc.
Tinh... căn phòng đang hết sức yên tĩnh thì bị tiếng chuông báo tin nhắn phá
vỡ. đặt bút xuống anh cầm điện thoại lên , là tin của An Nhiên
" cảm ơn đã đưa tôi về. anh ngủ ngon "
Mạnh Khôi Vĩ nở một nụ cười rồi nhắn lại " ừ, cô cũng ngủ ngon" rồi tắt máy
tiếp tục công việc của mình. nhưng thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại xem
có ai nhắn lại không đáng tiếc người ta đang lo cho cún nhà người ta rồi
- hết chương 12-