Châu Khả Ly tỉnh giấc trong một căn phòng trắng lạnh toát, ngoài cái
giường inox, một bàn ăn hai ghế, tủ đầu giường thì bốn góc hoàn toàn
trống trơn. Chị nằm trên giường, tay chân bị khóa chặt vào bốn góc, mái
tóc dài bị kéo căng, cột thẳng vào thành giường.
"Cứu tôi với!"
Chị hoàn toàn sợ hãi. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, chỉ biết
mọi thứ thật không ổn. Và chắc chắn kẻ bắt Châu Khả Ly là một tên biến
thái. Tên biến thái ấy đã lột sạch quần áo chị, rải đầy hoa hồng lên
người Châu Khả Ly, nỗi sợ hãi thấm vào da thịt, tràn ngập khí quản của
chị. Châu Khả Ly muốn thét lên thật lớn, nhưng không hiểu sao cơ miệng
cứng đờ, dường như có cục xương rất to mắc ở cổ họng.
"Em vẫn xinh đẹp như ngày nào!"
Lời cảm thán quen thuộc, một khúc ca êm tai vẫn luôn vang lên trong những
đêm kích tình, nụ hôn triền miên nóng bỏng như bóng ma ám lấy từng ngày
qua của Châu Khả Ly.
Chị không tin bản thân đã từng yêu một kẻ điên loạn, biến thái như thế này!
"Đồ tâm thần! Thả tôi ra!"
Khuôn mặt chị đỏ bừng, gào thét rát cả họng, vùng vẫy muốn thoát khỏi nơi
đây. Việc chị hoảng loạn khiến da đầu đau nhói, Châu Khả Ly nhăn mặt,
thét lên từng tiếng. Nước mắt tuôn dài bên má, tại sao bọn họ luôn thích dằn xé chị như một con búp bê hư? Tại sao luôn biến chị thành ra bộ
dạng này? Người không ra người, quỷ không ra quỷ. Thử hỏi bản thân Châu
Khả Ly đã làm gì sai?
"Suỵt!" Lưu Khang Kiện đặt nhẹ ngón trỏ lên bờ môi mỏng bị cắn đến rướm máu của Châu Khả Ly, anh cúi đầu nút lấy
cánh hai cánh hoa tươi, nuốt trọn vị ngọt lẫn tanh tưởi. "Sao em lại
hoảng sợ khi gặp anh chứ?"
Lưu Khang Kiện sờ soạng, lòng bàn tay
ấm áp đặt lên vùng ngực mềm mại của Khả Ly, sau đó xoa nắn nhẹ nhàng một lúc. Tay anh lại di chuyển xuống chiếc bụng bằng phẳng, rồi đến bờ eo
thon gọn, cuối cùng dừng lại trước tuyệt mỹ nhân gian, hai ngón tay anh
điêu luyện tách rời tấm màn còn thẹn thùng. Nụ cười bán nguyệt dần trở
nên dâm đãng, yêu mị.
"Thả... tôi... tôi... anh... đồ tâm... thần!!!"
Thân thể chị căng cứng, bờ vai run rẩy theo từng cái vuốt ve nơi Lưu Khang
Kiện. Cái ngày ấy lại trôi về trong ký ức như dòng lũ tràn bờ đê. Anh đã từng chơi đùa thân thể Châu Khả Ly, khiến nó đau đớn, rồi bỏ mặc như
tấm giẻ rách bị anh nhàu nát.
"Đừng... mà... xin anh... dừng lại
đi!" Châu Khả Ly bật khóc nức nở, chị cố gắng khép chân lại, nhưng càng
cố cổ chân lại dâng lên nỗi đau khôn xiết.
Châu Khả Ly càng
chống cự bao nhiêu, Lưu Khang Kiện lại càng thích thú chơi đùa bấy
nhiêu. Anh tách mạnh hai chân chị ra, tì gối lên bụng chị. Một tay dùng
hết lực đạo để bóp lấy chiếc cổ trắng nõn thon thả, tay còn lại bóp
miệng chị thật mạnh. Lưu Khang Kiện như muốn một khắc giết chết người
phụ nữ đáng hận dưới thân. Đôi mắt ánh lên vẻ tàn độc, anh bật cười điên loạn, trào phúng trả lời chị: "Dừng? Vậy tại sao em không dừng chạy
trốn khỏi tôi? Vậy tại sao em không dừng yêu tên Hứa Nhất Chính chết
tiệt đó?"
Đầu óc chị choáng váng vì thiếu oxi, lỗ tai lùng bùng
nghe được từ có chữ không. Châu Khả Ly lắc đầu phủ nhận tất cả dù không
nghe được gì. Chị vẫn chưa muốn chết, chị muốn sống...
Tay chân
chị co giật, cả người thiếu không khí mà ưỡn lên, khuôn mặt đỏ chót, đôi môi dần khô nứt, gân cổ nổi đầy dưới lòng bàn tay Lưu Khang Kiện. Châu
Khả Ly bán sống bán chết nằm la liệt sau khi anh buông tay trả lại sự
sống cho chị.
Thần sắc ảm đạm, Lưu Khang Kiện rời khỏi giường,
tránh xa Châu Khả Ly nằm thoi thóp trên giường, nước mắt chị cứ tuôn rơi mãi. Da thịt trắng nõn đã trở nên đỏ ửng, cổ tay, cổ chân còn bị rách
ra chảy máu.
"Tại sao lại ra nông nỗi này?" Lưu Khang Kiện cười
cợt tự nói với bản thân. Anh như phát điên lên, đưa chân đạp bung cánh
cửa phòng, giận dữ bỏ ra ngoài, để lại Châu Khả Ly oán hận van nài:
"Tha... cho... tôi..."
Không khí lạnh lẽo ùa về trên da thịt trần trụi, Châu Khả Ly run bần bật từng cơn, cái thế giới này thật đáng sợ. Đám đàn ông mà chị yêu đều là ác ma hiện hình, họ khoác lên người lớp da bóng nhẵn, xinh đẹp để che đi
những vết bệnh hoạn, thối rữa và muốn hiểm độc chiếm hữu.