Cáo Già Trong Vỏ Bọc Cừu Non
Tình huống nhiệm
vụ lần này nói như thể đơn giản, nhưng đối với những nghệ sĩ đã quen xa
xỉ thì với số tiền hai triệu còn không bằng một cái túi sách họ mua nữa
thì nói chi là. Huống hồ, hai triệu đó bao gồm tiền ăn ở đi lại của bảy
người trong năm ngày. Vị chi ra, mỗi người còn chưa tới bă trăm ngàn.
Kia… làm sao mọi người sống được? Trong đó còn phải tính tiền ở khách
sạn, còn tiền đi lại tới các điểm tham quan. Tình huống lần này đúng
thật là ép người.
Anh Lưu Thiếu lại là người phản ứng đầu tiên.
Sau khi sửng sốt qua đi, anh liền hùng hổ trừng mắt lên phản kháng.
“Không được, quá không được! Cái này là bắt ép chúng tôi. Chỉ có hai triệu mà
dùng cho bảy người, dùng tận năm ngày, còn phải tự chi tiền đi lại xe cộ tiền khách sạn. Cái này cũng quá không được rồi đi. Chẳng lẽ các anh
muốn chúng tôi nhịn đói đi tham quan sao?”
Mễ Hào điềm tĩnh nói:
“Trước khi ra tình huống này, chúng tôi đã đi khảo sát qua. Với số tiền
hai triệu mà chương trình cho các bạn là hoàn toàn có thể đủ chi cho bảy người các bạn trong năm ngày!”
Chị Vương Hàn là người ít nói,
nhưng hiện tại vẫn nhịn không được mà mở miệng. “Nhưng chúng tôi chỉ vừa tới nơi này, đi đứng còn không biết đường, lại không có phương tiện.
Chúng tôi là khách vãng lai, ở đây muốn mua gì muốn làm gì thế nào cũng
bị chặt đẹp. Còn nữa… tôi coi trên web, tiền khách sạn cũng cả năm trăm
ngàn một đêm đi. Các anh đưa hai triệu, kia còn chưa đủ trả tiền khách
sạn trong bốn đêm nữa thì nói chi là tính luôn ăn ở!”
Mễ Hào vẫn
một biểu tình như cũ mà đáp: “Tôi đã vừa nói rồi. Trước khi ra tình
huống này, chương trình của chúng tôi đã đi khảo sát qua. Chúng tôi tin
tưởng, chỉ cần các bạn biết gói ghém và tính toán, thì hoàn toàn có thể.
Báo giá và gợi ý cho các bạn, chúng tôi đã xem qua, một số nhà trọ bình dân ở đây cho thuê một phòng lớn chỉ với một trăm ngàn một ngày một đêm.
Các bạn có thể thuê một phòng rồi ở cùng nhau. Năm ngày cũng chỉ tốn năm trăm ngàn. Số tiền còn lại cũng khoảng một triệu rưỡi!”
“Làm gì có khách sạn rẻ tiền như vậy chứ!?” Bạch Mạch như không tin mà thì
thào. Chẳng qua anh Mễ Hào lại không thèm đếm xỉa tới.
Mễ Hào lấy trong túi áo ra một cọc tiền, sau đó đưa cho chị Chương Nghiên. Nói:
“Được rồi, quy định và nhiệm vụ chúng tôi đã thông báo cho các bạn rồi. Đây
là số tiền hai triệu mà chương trình giao cho các bạn dùng trong năm
ngày, các bạn tự giữ lấy. Hiện tại các bạn có thể bắt đầu đi tìm khách
sạn để ở.
Chắc các bạn cũng biết, trong lúc ghi hình, tổ đạo diễn chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay giúp đỡ mọi người. Cho nên có
bất cứ tình huốn gì các bạn cũng phải tự mình khắc phục. Các bạn hiểu
chứ?”
“Hừ, không cần nhắc!” Lưu Thiếu lầm bầm.
Mễ Hào nói xong, nhanh chóng xoay người đi trở về chỗ nhóm người của tổ
đạo diễn đứng. Còn lại nơi này là bảy người nghệ sĩ cùng với bảy anh
quay phim, mỗi người đều cầm cái máy quay quay người nghệ sĩ của mình.
Đời trước vào lúc này, Miên Miên chỉ có một cảm giác, đó là mệt mỏi và mờ mịt. Còn hiện tại…
Trong lúc mọi người còn buồn bực chưa bình tĩnh, Miên Miên đã mở miệng đầu tiên.
“Em có thể nói ra suy nghĩ của mình không?”
Mọi người đồng loạt chuyển mắt nhìn Miên Miên, nhìn bộ dạng xanh xao vì mệt vì nôn nhiều của cô, nhìn cái trán vẫn còn dán miếng giảm sốt màu xanh, nhìn cả người cô dù mệt chết đi nhưng vẫn cố gắng tự cường. Trong lòng
mọi người phút chốc vơi đi ít nhiều buồn bực, không khí nhất thời cũng
hòa hoãn xuống. Tất nhiên là trừ một người nào đó ra rồi.
Mà lúc này, Miên Miên tuy rằng là mệt thật, nhưng so sánh với đời trước, cô hiện tại tốt hơn nhiều nhiều nhiều lắm.
Thấy mọi người đưa mắt nhìn mình, ánh mắt như đồng ý để mình phát biểu, Miên Miên liền nghiêm túc nói:
“Em nghĩ chương trình này rất là hành xác người tham gia, nhưng mà… những
tình huống họ đưa ra đều là tình huống có thể làm theo được. Vả lại…
Chương trình này được nhiều người yêu thích nhiều người xem còn không
phải là do các tình huống khó khăn thực sự mà chương trình đưa ra sao?
Chứ nếu dễ dàng quá, thì nó cũng quá bình thường so với những chương
trình giải trí phổ thông khác. Cho nên, em nghĩ thay vì chúng ta buồn
bực, thì chúng ta nên chọn cách chấp nhận. Cùng với đó, chúng ta sẽ cố
gắng làm thật tốt. Mục tiêu của chúng ta là đánh bại tổ đạo diễn, còn
có, phải chơi thật vui, thật đẹp, thật hingh! Để họ biết chúng ta không
phải dễ bị ức hiếp!”
Miên Miên vừa nói vừa nắm chặt nắm tay, còn
híp mắt giương cao đầu ra vẻ cường quật như gà chọi. Cùng với câu nói
kia và bộ dạng này, một số người ở bên tổ đạo diễn đứng bên kia nghe
được, không khỏi co giật khóe miệng, ánh mắt nhìn về Miên Miên nhiều hơn một tia buồn cười cùng tìm tòi. Đều tự nhủ, đúng là tuổi trẻ, nhiệt
huyết cao hơn hẳn người trưởng thành bọn họ.
Mà ở bên này, nhóm
nghệ sĩ nghe được lời này của Miên Miên cũng là biểu tình buồn cười vì
độ ngây ngô của cô. Bất quá, họ cũng bị cô truyền cho nhiệt huyết, đồng
thời ánh mắt khi nhìn cô lại nhiều thêm một chút thân thiện cùng sủng
nịch.
Còn Hà Tiểu Lan, vừa rồi ả đúng là kinh ngạc quá mức mà
không chú ý tới con mồi mà ả nhận định là Miên Miên. Mà hiện tại, Miên
Miên mở miệng nói chuyện, nhìn bộ dáng và khí chất của Miên Miên lúc
này, Hà Tiểu Lan đột nhiên có một cảm giác bị uy hiếp. Cảm giác như có
thứ gì đó đã vuột khỏi bàn tay của cô.
Trong một phút hoảng loạn, Hà Tiểu Lan đã bật thốt ra câu nói mà chưa kịp đắn đo suy nghĩ.
“Mày nói cứ như mày giỏi lắm vậy. Có giỏi thì chỉ cho mọi người làm thế nào
vượt qua tình hình hiện tại đi, đừng có mà chỉ biết nói thôi. Làm màu!”