Nàng vung tay,đám dây leo cuốn vào nhau tụ thành một thân cây ba người ôm đẩy hắn bay ra cửa sổ,từ tầng thượng cao cả ngàn mét rơi xuống.
…………………..
- A di đà phật,các cô nương ca vũ đã mệt rồi.Làm chén trà,ăn miếng bánh,chúng ta quây quần lại nghe một câu chuyện nhỏ về Phật Tổ Đại Năng.
Khi mà bên trên vũ nữ ca múa,bên dưới khách làng chơi đang say sưa uống rượu xem hát thì Tam Tạng đột ngột đi vào.Gã cảm thấy lời nói không đủ trọng lượng gã còn xua tay thúc giục Ngộ Không:
- Con khỉ cứng đầu mau đi xếp ghế cho các cô nương ngồi.Thời gian là vàng bạc,mà vàng bạc thì không nên bỏ phí,người xuất gia cũng phải biết tiêu tiền!
Đây không chỉ là suy nghĩ của mình nhện tinh mà còn là thắc mắc của chúng yêu,vì sao một nhân loại lại có sức mạnh vượt trội đến vậy,ngay cả Dương Dương là yêu quái mạnh nhất ở đây muốn một đòn đánh bay tú bà cũng là điều không thể.
- Đừng nhìn tao,tao cũng không biết lão Tam Tạng này ăn cái gì mà khoẻ thế. – Ngộ Không nhún vai,nói.
- TAM TẠNG!
Ai đó la lên:
- Có phải Tam Tạng ăn một miếng thịt,trả một cục vàng,may túi ba gang mang đi mà đựng không!?
- Con mẹ nó ngươi múa đến điên rồi à.Là Tam Tạng ăn một miếng thịt trường sinh bất lão.
- Đúng,chính là trường sinh bất lão!
Nghe được những lời đó chúng yêu như được thổi một luồng sinh khí,ánh mắt con nào cũng sáng rực lên như ngọn nến trong đêm không trăng không sao,vừa dữ dội lại vừa chứa một loại say mê không thể từ bỏ.Lúc này chỉ chờ một kẻ hi sinh lao lên trước thì chắc chắn toàn bộ gần một trăm yêu vật tại đây sẽ đồng thời nhào tới cố sống cố chết gặm được một miếng trên người Tam Tạng,đang tại thời điểm nhạy cảm thì một thanh âm dõng dạc vang lên:
- Bần tăng có lời muốn nói!
Tam Tạng chắp tay trước ngực,đứng giữa vô số yêu quái mà có cảm giác sừng sững như một ngọn núi không thể xâm phạm:
- Ở đây toàn bộ đều là yêu quái đã có thể hoá hình,nghĩa là cũng đã có chút đạo hạnh,mà nếu đã có thể tu luyện đến mức này hẳn không phải loại đần độn ngu si.Trên đời này phàm những người bẩm sinh nhược trí tàn tật không nói,còn lại ai cũng có chân tay,khối óc,ai cũng có thể lao động.Các ngươi đã tu luyện rất nhiều năm,ta hiểu.Các ngươi đã gian khổ thế nào,ta hiểu.Nhưng chính sự gian khổ đó mới khiến thành quả của các ngươi có ý nghĩa.Có lao động thì mới có ăn,thì miếng ăn mới có giá trị,nay các ngươi chực ăn thịt ta để trường sinh bất lão chẳng phải là ham ăn lười làm,bỗng dưng chẳng làm mà được các người không thấy hổ thẹn sao?Chi bằng tu luyện tám mười năm nữa,cho dù hiệu quả nhiều ít ngươi cũng sẽ không hổ thẹn với lòng.
- T…Thật hả!?Nếu vậy phải giết các ngươi nhanh rồi trở về phương Tây mua nhà thôi.
Hắn cười nhạt:
- Giờ thì đã không còn cơ hội nữa.
………………………
- Ngộ Không,con có chắc là chỗ này chứ?Đường núi gập ghềnh khó đi quá hay con cứ xuống trước đi,ta sẽ ngồi trên này niệm kinh cầu cho con được bình an.
- Cái con người lười biếng này!
Bỏ mặc thanh âm đau đớn của Tam Tạng,Ngộ Không xách tai gã lôi xềnh xệch xuống hang động vừa hay bắt gặp cảnh tượng hắn đang nhảy nhót lung tung trong phòng.
- Thằng con hoang,có giỏi thì đứng yên một chỗ coi.
- Thấy được lão tử là thằng con hoang mà lại không nhìn thấu được bước di chuyển,con mắt ngươi cũng kì lạ thật.
Đuổi đánh hắn mãi không được khiến tên Ngự Yêu Sư như sắp hoá điên,đến mức không thể điều khiển tay chân múa may nữa mà mặc chúng phóng ra tuỳ ý bất chấp cấu tạo sinh học của cơ thể,không ít lần tay phải của gã cố gắng bẻ gãy xương bả vai để đấm trúng hắn ở sau lưng.
Crốp~
Thanh âm khẩn cầu của cột sống gã sau một pha xoay người bất tử vang khắp hang động,cơn đau chạy dọc sống lưng khiến tên Ngự Miêu Sư thanh tỉnh hơn một chút.Gã sực nhớ ra vì mục đích gì mà tới đây.
- Con mẹ nó lão tử tới đây để bắt mèo cơ mà!
Theo cái vung tay của gã hai đầu linh miêu lao theo hai hướng phân biệt,một nhào vào hắn như mắc bệnh dại,một thì nhe nanh múa vuốt lao tới Dương Dương.
- Xin lỗi vì đã dùng tới vũ khí mạnh nhất,nhưng vì bọn mày quá hỗn xược nên không nghiền nát bọn mày là không thể!
Không thèm tránh né,hắn một quyền đấm tanh bành linh thể của con mèo dại trước ánh mắt “Đừng one hit khi tao vừa gọi nó là vũ khí mạnh nhất chứ” của tên Ngự Miêu Sư đáng thương.
- Công việc của cô,trả lại cho cô.
Dương Dương cùng vừa đánh tan linh miêu của gã,mang theo đầy đủ yêu lực phiêu phiêu bay tới trong bộ váy lụa đỏ vừa kiều diễm lại vừa nguy hiểm chết người.
- Thì ra ngươi giả trư…
ẦM~
Một khối vàng khổng lồ đánh xuống chôn vùi cả âm thanh lẫn sinh mệnh của tên Ngự Miêu Sư xuống lòng đất,trong khi gã còn đang mong chờ được lĩnh giáo cao chiêu của Cửu Vĩ Yêu Miêu.Kim Cô Bổng mạnh mẽ rạch đôi mặt đất ra làm đôi trước vẻ mặt cứng đờ của mọi người.
Vậy là bao cố gắng để tăng phần kịch tính và lôi kéo bạn đọc của hắn đã bị con khỉ ngu này đập nát bét cùng gã nhân vật phản diện “trên lý thuyết sẽ trở thành trùm cuối trong tập truyện này”.
- Xong việc,đi lấy Chân Hoả tiếp thôi.
Ngộ Không nhét Kim Cô Bổng lại vào tai rồi đủng đỉnh bước lên thì bất ngờ bị Tam Tạng giữ lại
Hắn dang rộng hai tay,lập tức cả hang động bị bao trùm trong một tầng khí đen,nội bất xuất ngoại bất nhập.
- Không khí trong này chỉ duy trì được trong bốn phút thôi,trong thời gian đó cô mà cứ lầy lội thì ta không đảm bảo được gì đâu.
-…
[Ta vốn là sủng vật của tiên đế,ngày ngày được nâng như nâng trứng,hứng như hứng hoa,hôm nào cũng có cá lớn để ăn,sáng được vua mang theo thượng triều,tối được vua đặt lên long sàng ngủ cùng,đổi lại ta giúp tiên đế phân loại mấy con bánh bèo suốt ngày chỉ biết khoe mông,ngực,giúp người tìm được một hoàng hậu tốt.Những ngày tháng đó thật dễ chịu biết bao.
Cho tới một ngày tên khốn khiếp Trần Vân Tiều làm binh biến,chúng như lũ chó điên xông vào cung giết người cướp của vơ vét cho đầy túi.Lúc ngủ trưa dậy thì ta chỉ thấy một mảnh hoang tàn,hoàng hậu đã bị chúng cưỡng gian tới chết còn ta thì bị chúng dùng đá đập vỡ đầu,cơ mà thằng thái giám vô dụng đập kiểu gì mà lòi cả xương sọ nhưng ta vẫn chưa chết.Chúng tưởng ta là yêu quái nên ném xuống giếng rồi gọi một tên thầy pháp dỏm phong ấn lại.Con mẹ nó nếu lúc đó ta thực sự là yêu quái thì ta đã vặt đầu từng thằng xuống ăn thay cá rồi!
Trớ trêu thay,sau khi bị ném xuống giếng một thời gian thì ta thành yêu quái thật.Linh hồn ta oán hận quá sâu,không thể siêu thoát vậy nên tụ tập những oan hồn chết trong trận binh biến lại quậy phá hoàng cung,cũng gây được tiếng vang lớn.]
( Con mẹ nó các ngươi là ban nhạc hay sao mà gây được tiếng vang lớn.) – Hắn rụt cổ lại,thầm nghĩ.
[Đến một ngày ta nhận ra không thể cứ mãi vất vưởng trong khi Trần Vân Tiều và bè lũ khốn nạn của hắn thì cứ sống nhởn nhơ như vậy.Ta bắt đầu tu luyện trở lại,nhưng không tu đạo mà tu ma,không cầu thành thần tiên mà chỉ để hái đầu tên khốn Trần Vân Tiều xuống.Thế nhưng càng lấn sâu thì ta càng nhận ra thế giới này bất công,khi mà những tên cướp cạn như Trần Vân Tiều lại được coi như là hoàng đế,được thần linh bảo vệ...]
[Vì vậy ta cứa cổ ba ngàn phi tần của gã,nhấn chìm cái đầu đầy phân của gã trong ác mộng suốt từng ấy năm,xem chừng cũng sắp phát điên rồi.Nhưng đấy chỉ là ta đang vờn lão thôi,mục đích thực sự của ta là dựng một trận pháp ngay bên dưới Thiên Quốc,giữ lại long mạch của tiên đế.Chỉ cần long mạch còn thì thiên hạ này còn là của tiên đế,một ngày không xa ngài sẽ quay trở về lấy lại giang sơn.Nhất định ngài sẽ thế nọ,nhất định ngài sẽ thế chai...]
- …
Hắn chăm chú lắng nghe toàn bộ câu chuyện của nàng với khuôn mặt lạnh lẽo không chút biểu tình,câu chuyện đảo chính cướp ngôi có lẽ đã là quen thuộc tới nhàm chán ngay cả khi được kể bằng lời của một con yêu quái đi chăng nữa.Tuy nhiên bộ dáng say mê và quyết tâm đó lại khiến hắn vô tình liên tưởng tới một người,một người làm cho con tim chết lặng của hắn phải nhói đau.
Chưa dứt lời thì một cơn gió mạnh đã ập tới làm Ngộ Không tối tăm mặt mũi.Một lực rất mạnh truyền tới như ai đó đang cố bứt Vòng Kim Cô trên đầu gã rồi bất ngờ chiếc vòng nới rộng ra sau đó bị gió cuốn đi mất.
- Trời đụ…
- A di đà phật,người xuất gia không nên nói tục!
Hắn di chuyển cánh tay,Vòng Kim Cô cũng theo đó mà bay tới hoà thành một thể với trận pháp,toả ra ánh hào quang rực rỡ chói mắt.
- Thôi bỏ mẹ rồi. – Hắn lẩm bẩm.
- Có gì không ổn?
Thoáng nghe thấy thanh âm của nàng trong tiếng gió rít,hắn cũng gào lên đáp trả:
- Hệ thống lưu trữ không ổn định,nếu không khởi động ngay sẽ không duy trì được quá năm phút đâu.
Hay chúng nghĩ nàng căn bản không đủ khả năng?
Dương Dương cắn chặt răng ngọc,đến cả ông trời cũng coi thường nàng sao?Nếu vậy thì nàng sẽ banh mắt chúng ra để chúng thấy rằng…
- Không có ý chen ngang nhưng nếu không có cái gì nhét đầy tám cái ô rỗng này thì ta cũng không giúp gì được đâu.Mà suốt từng đấy năm cô chỉ thu thập đủ một ô thôi à?