Viên Duy vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh. Cô híp mắt nhìn qua thấy trong
tay anh cầm chính là một quyển sách màu đỏ, cùng với quyển sách Địa Lý
màu xanh lam đậm trong tay mình không giống nhau.
Tô Hữu Điềm lật xem trong đống sách giáo khoa, chỉ tìm được có đúng một quyển sách màu đỏ —— Lịch Sử.
Tô Hữu Điềm: "..."
Anh có tật xấu thì phải?
Tô Hữu Điềm đến quỳ luôn, lại từ gương nhìn qua, thấy một mảnh trắng.
Cô sửng sốt, hơi hơi ngả về phía sau, liền nhìn thấy Viên Duy tay trái cầm một quyển vở, dựng ở phía gương của mình hướng tới.
Tô Hữu Điềm: "..."
Cô có phải là biến thái đâu mà phải đề phòng như thế !
Cô hầm hừ mà đem gương cất vào trong ngăn bàn.
Ngồi một lúc, cô liền cảm thấy không được ổn, giọng của giáo viên Địa Lý này quá thôi miên. Cô híp mắt, đong đưa lúc lắc. Chỉ chốc lát liền cảm
thấy trước mắt mông lung, phòng học hết thảy dần dần mờ ảo. Trong nháy
mắt cô, không khỏi nghiêng về phía trước.
Bang!
Tô Hữu Điềm đột nhiên bừng tỉnh, trước mắt không phải bảng đen, mà lại
là bàn học của chính mình. Cô che lại cái trán bị đụng, do đau mà kêu
lên một tiếng.
Trên bục giảng, giáo viên Địa Lý kéo dài giọng hỏi:
"Bạn Thịnh Hạ à, khi ngủ thì phải cẩn thận một chút chứ, đập hỏng đầu thì làm sao bây giờ?"
Xung quanh vang lên cười.
Tô Hữu Điềm ai thán một tiếng, cảm thấy chính mình quá mất mặt, cũng không biết Viên Duy có cho rằng cô ngu ngốc hay không.
Tô Hữu Điềm xoa xoa cái trán, khóe mắt lơ đãng mà nhìn thấy khóe miệng
cong lên của Viên Duy. Cô quay đầu, cũng nhịn không được cười lên một
tiếng. Cô đem mặt dán ở trên bàn học lạnh lẽo một lát thì mặt mới bớt đi nhiệt độ ở trên mặt.
Giữa trưa, Tô Hữu Điềm và Mã Tuệ cùng đi căng tin ăn cơm. Tô Hữu Điềm
gọi cơm với hai suất thịt hun khói, một suất gà. Lúc tìm chỗ ngồi, nhìn
đến đồ ăn của Viên Duy toàn tư liệu sống, tức khắc không muốn ăn nữa.
Cô biết điều kiện lúc này của Viên Duy không tốt, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn là cảm thấy đau lòng.
Kể cả về sau khi Viên Duy đã thành tổng tài, cô cũng chưa từng nhìn thấy anh lãng phí đồ ăn bao giờ. Mọi ngày, đồ ăn mà cô ăn không hết, Viên
Duy đều sẽ ăn nốt.
Hiện tại ngẫm lại, một bên là vì yêu cô, một bên cũng là vì trước đây khổ cực, làm anh rèn được thói quen tiết kiệm.
Mã Tuệ nói: "Cậu sao lại không ăn? Đây là lần đầu tớ nhìn thấy cậu gọi nhiều đồ ăn như vậy đấy."
Tô Hữu Điềm thở dài, cô nghĩ nghĩ, hỏi: "Cậu nói xem, nếu muốn đối xử
tốt với một người, trực tiếp cho hắn tiền có hay không.....quá vũ nhục
người ta?"
Mã Tuệ dùng đũa gẩy gẩy hành thái trong bát, nói: "Đương nhiên là thế rồi..... Cậu định đưa Viên Duy tiền?"
Tô Hữu Điềm nhíu mày: "Rõ ràng như vậy à?"
Mã Tuệ nói: "Thứ sáu tuần trước hành động lớn mật của cậu cả lớp đều
thấy được. Hiện tại tất cả mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra
là cậu thích hắn. Tớ lại không hiểu, cậu rõ ràng là chướng mắt hắn,
trước kia còn nói với tớ rằng hắn nghèo kiết xác còn làm bộ thanh
cao..... Bây giờ thì như thế nào, nghĩ thông suốt rồi lại coi trọng phẩm chất bên trong của người ta à?"
Tô Hữu Điềm nói: "Hắn một chút cũng không nghèo..... Kệ đi, dù sao cái
này không quan trọng. Tớ cảm thấy hiện tại đến gần hắn thì hắn ngược lại sẽ đem tớ đẩy xa hơn."
Mã Tuệ nói: "Lâu ngày sinh tình, cậu phải biết nỗ lực nỗ lực chứ?"
"Ngày —— lâu sinh tình? Nghe có vẻ không được lắm, chúng ta vẫn chưa có thành niên đâu......"
Mã Tuệ buông đũa, khinh bỉ nhìn cô.
Tô Hữu Điềm bừng tỉnh đại ngộ. Sau đó cô tự kiểm điểm chính mình: "Là tớ sai rồi, trẻ vị thành niên nào có suy nghĩ dơ bẩn như tớ....."
Mã Tuệ thở dài, nói: "Chuyện theo đuổi một người tớ không thành thạo.
Cậu thử hỏi một chút Cam Văn Văn đi, nó mấy ngày nay không phải đang
theo đuổi lớp trưởng sao? Hình như rất am hiểu đối với phương diện này."
Lớp trưởng?
Tô Hữu Điềm nghĩ, hình như là một nam sinh an tĩnh mang mắt kính, nhìn
qua thì chính là bộ dáng học tập tốt. Mà không nhầm thì trước khi Cam
Văn Văn ở bên Tiền Lợi Viễn về sau ở, cũng đã từng theo đuổi một người
khác.....
Tô Hữu Điềm nhìn thoáng qua Viên Duy, anh hình như ăn xong rồi, sau khi dọn gọn đồ trên bàn, liền đi ra khỏi nhà ăn.