Sáng sớm hôm nay, Viên Duy vừa đến trường học, liền nhìn thấy Tô Hữu
Điềm đang ngồi, nhắm mắt lại học thuộc từ đơn, anh buông cặp sách xuống, nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh cô.
Nắng sớm chiếu vào, mặt của Tô Hữu Điềm lại gầy thêm một vòng, đáy mắt
còn có dấu vết xanh đen, môi khô nứt, mặt không có chút máu.
Viên Duy nhấp môi, không chớp mắt mà nhìn cô.
Sau một lúc lâu, Tô Hữu Điềm nói sai một từ đơn, cô bực bội mở mắt ra,
nhìn những từ đơn rậm rạp trên trang sách tiếng Anh, đột nhiên đập bàn
một cái, đập xong, cô lại đau đến mức chịu không được, ôm tay kêu 'A a'
nửa ngày.
Viên Duy nói: "Không vội."
Ngực của Tô Hữu Điềm phập phồng thật mạnh, đột nhiên lớn tiếng nói: "Cậu không vội, nhưng tớ vội!"
Vừa dứt lời, sắc mặt của Tô Hữu Điềm trắng bệch.
Nhất thời trầm mặc, bên tai cô tựa như xuất hiện âm thanh vù vù.
Môi Tô Hữu Điềm run rẩy, trên mặt hiện lên một chút ảo não, cô nhìn gương mặt không biểu tình của Viên Duy, áy náy vô cùng.
Viên Duy giúp cô nhiều như vậy, cô còn giận chó đánh mèo.....
Sau một lúc lâu, Viên Duy ngực phập phồng một chút, anh giơ tay, nhẹ nhàng búng cái trán của Tô Hữu Điềm.
Toàn bộ đại não của Tô Hữu Điềm giống như bị phần lực nho nhỏ này kích
động, cả người cô chấn động, hốc mắt không khỏi đỏ lên: "Thật xin
lỗi......"
Viên Duy rũ lông mi xuống, tựa như không để ý chút nào.
"Nóng vội thì không thành công, hiện tại điều cậu thiếu không phải thực lực, là tự tin."
Tô Hữu Điềm cúi đầu không nói lời nào.
Thật ra mà nói, hiện tại cái gì cô cũng thiếu.
Viên Duy lắc lắc đầu, từ trong ngăn bàn móc ra hai cái "tiểu tâm can" của cô đặt ở trước mặt cô.
Tô Hữu Điềm nhìn, là hai kho lương thực tinh thần bị Viên Duy thu đi
kia. Cô hơi hơi thẳng lưng, có chút kinh ngạc hỏi: "Cậu đây là đang an
ủi tớ sao?"
Viên Duy không nói lời nào.
Tô Hữu Điềm vuốt bìa của một cuốn tiểu thuyết, trên mặt lại không có
chút vui mừng nào. Cô nói: "Cảm ơn, tớ đã khá hơn nhiều rồi."
Viên Duy mím môi, anh lấy lại một cuốn tiểu thuyết: "Muốn tôi đọc cho không?"
Tập Nhất Phi hỏi: "Thật ra tôi rất tò mò, làm cách nào mà cậu biết cô
ấy? Cậu không phải học sinh, chẳng lẽ trước kia học cùng trường, sau đó
bỏ học?"
Viên Duy nói: "Không liên quan đến anh."
Nói xong, anh liền cất bước.
Tập Nhất Phi không định buông tha anh, từ trước cho tới nay, hắn coi
thường chính là loại người này, mỗi ngày trưng mặt ra, đều là giả vờ
lãnh khốc, so với hắn còn trêu hoa ghẹo bướm hơn, hắn muốn khiến anh tức giận, nhưng đối phương lại không hề phản ứng, hắn giống như là một cú
đánh vào trên bông, mười phần vô lực.
Hắn xoay người đứng ở phía trước mặt Viên Duy, nói: "Cứ gấp gáp như vậy
làm cái gì. Thời gian dài như vậy tôi vẫn luôn muốn được cậu chỉ
bảo, làm thế nào mà cậu biết được một nữ sinh đáng......"
Chưa nói xong, hắn đã cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó trên má
truyền đến đau nhức, Tập Nhất Phi không khỏi đau kêu ra tiếng, đột nhiên ngã quỵ trên mặt đất.
Viên Duy rũ mắt, môi mỏng khẽ mở: "Cút."
Nói xong, anh xoay người đi.
Tập Nhất Phi tức giận đến mức gân xanh trên trán nổi lên, hắn ra sức
đứng lên, lại cảm thấy từng đợt choáng váng, đành phải cắn răng nói:
"Mày đừng hòng đi!"
Bóng dáng thon dài của Viên Duy dừng ở trước mặt hắn, móc ra một cái
khăn từ trong túi, lau lau tay, giống như là vừa chạm phải đồ vật bẩn
thỉu nào đó, rồi tùy tiện ném vào thùng rác.
Tập Nhất Phi nhìn đến bực mình, nhưng trước khi hắn kịp đứng dậy, Viên Duy đã sớm bước lên xe buýt.
Hắn huơ một cú đối với không khí, giận dữ hét: "Viên Duy! Tao sẽ không bỏ qua cho mày!"
Thời điểm Tô Hữu Điềm đang ngồi ở nhà học , "Tiểu Duy" đột nhiên nhắn tin cho cô: "Nếu Tập Nhất Phi tìm cậu, đừng để ý."