Viên Duy bỏ hết đống đồ ăn vặt của cô ra, sau đó lấy ra một quyển tiểu thuyết, mặt không biểu tình mà quơ quơ trước mắt cô.
——《 Giáo thảo mặt lạnh: Bị đè, những năm đó ở trên bàn học 》
(#thgnao: Giáo thảo - từ ngữ dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trường)
Sắc mặt của Tô Hữu Điềm đỏ bừng, cô nhanh chóng cướp lại cuốn tiểu thuyết đó.
"Cậu không hiểu, đây đều là lương thực tinh thần của tớ!"
Viên Duy lại rút ra một quyển:
——《 Học muội mềm mại đáng yêu: Học trưởng đại nhân đừng nghĩ là sẽ trốn được 》
Cơ mặt Tô Hữu Điềm lại giật giật: "Cậu lấy chúng nó làm gì! Tất cả những cái này đều là động lực học tập của tớ! Cậu không thể động vào!"
Nhưng Viên Duy vẫn tìm tòi, sau đó đem hai cuốn tiểu thuyết đó của cô
rút ra: "Tịch thu, sau khi kiểm tra xong thì trả lại cho cậu."
Tô Hữu Điềm đáng thương vô cùng mà nhìn anh.
Viên Duy không dao động, anh cầm hai quyển sách vỗ vỗ ở trong lòng bàn tay, sau đó lại tiện tay ném lên bàn của mình.
Anh liếc mắt nhìn Tô Hữu Điềm một cái, đột nhiên hỏi: "Chưa đủ sao?"
Tô Hữu Điềm sửng sốt: "Há?"
Viên Duy mím môi một cái, ngồi xuống không nói.
Tô Hữu Điềm suy nghĩ cẩn thận nửa ngày cũng không nghĩ ra rốt cuộc anh hỏi cái gì.
Thẳng đến khi có một ngày về nhà, xem một bộ phim truyền hình,
"nam chính" nắm lấy vai "nữ chính", vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ mà hô
to: "Vì cái gì, vì cái gì em còn muốn thích cả hắn nữa? Chẳng lẽ em có
anh còn chưa đủ sao?!"
Cô giống như thể hồ quán đỉnh, trúng một đòn ngay tim.
(#thgnao: Thể Hồ Quán Đính - một thành ngữ Trung Quốc; thể hồ: mỡ sữa đông đặc nhất, dùng để ví với chính pháp của Phật, tinh hoa của Đạo
Phật; quán đỉnh: nghi thức xối nước lên đầu. Gộp cả câu nghĩa đen là
dùng bơ sữa tinh khiết rưới lên đầu. Nghĩa bóng là Phật Giáo truyền thụ
trí tuệ, khiến người ta hoàn toàn giác ngộ, ví von như nghe xong ý kiến
uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn. Cũng có ý hình
dung sự tươi mát dễ chịu.)
Sau một lúc lâu, giống như là được giải huyệt, cô nằm ở trên sô pha mà quay cuồng.
"Đủ rồi đủ rồi! Anh cái tiểu yêu tinh này!"
Cách ngày kiểm tra giữa kỳ chỉ có hai tuần, sau khi ngồi cùng Viên Duy,
Tô Hữu Điềm hoàn toàn không được hưởng thụ "phúc lợi" của việc là bạn
ngồi cùng bàn. Đôi khi, cô hoài nghi Viên Duy là nằm vùng mà Trì Đức
Thiệu phái tới để giám thị cô, là Trì Đức Thiệu dùng "mỹ nam kế" làm cô
không có chút sức lực chống cự, đành phải ngoan ngoãn học tập.
Thời điểm đi học, Tô Hữu Điềm nhìn Viên Duy ngồi thẳng tắp trước mắt, như là một cây bạch dương xanh miết, vừa yêu lại vừa hận.
Nếu mà nói là anh có ý tứ đối với cô, thì gần đây anh càng ngày càng
nghiêm khắc, mà nói là anh chẳng có chút hứng thú nào với cô, thì anh
lăn lộn đi lăn lộn lại như vậy, cũng chỉ vì phụ đạo cô học thôi ư, đến
chính bản thân cô cũng còn không tin.
Tô Hữu Điềm thở dài, đầu cô nghiêng sang một bên, liền nhìn thấy Viên
Duy đang không chớp mắt mà đọc tiểu thuyết, nhìn một cách vô cùng nhập
thần, giống như đang nghiên cứu một tác phẩm tuyệt thế, mày hơi hơi
nhăn.
Tô Hữu Điềm ôm mặt, hỏi: "Cậu có thể đừng đọc hai quyển truyện kia không? Như vậy sẽ làm tớ cảm thấy rất thẹn."
Viên Duy lấy ra một tờ giấy, nói: "Đi học từ đơn đi."
Tô Hữu Điềm muốn hỏng mất mà nói: "Tớ không học được, đặc biệt là vào thời điểm cậu xem mấy thứ này."
Ngón tay mảnh dài của Viên Duy chạm một chút vào cái thước trên bàn.
Tô Hữu Điềm bĩu môi, vừa mới học trong chốc lát, đã không ngồi yên được, viết chữ vào vở, đẩy sang bàn của anh.
Viên Duy cũng không thèm nhìn đến mà đẩy đi.
Tô Hữu Điềm liền đem vở đặt ở trước mặt anh.
Viên Duy chau mày, vừa định đẩy đi, liền nhìn thấy trên tờ giấy trắng,
rành mạch mà viết mấy chữ to: "Hôm đấy cả lớp tổ chức tiệc, có phải cậu
đã đưa tớ về hay không?"
Viên Duy ngừng lại, anh đảo mắt nhìn về phía Tô Hữu Điềm.
Khuôn mặt của Tô Hữu Điềm đỏ bừng, đôi mắt tỏa ra ánh sáng mà nhìn anh.
Tô Hữu Điềm lại muốn hỏi, Viên Duy liền cầm đề ôn đập nhẹ vào trán cô: "Nói thêm câu nữa, phạt chép từ đơn."
Tô Hữu Điềm co rụt cổ lại, ngoan ngoãn mà không nói nữa.
Rốt cuộc, cô vẫn không nhịn xuống được, nhỏ giọng hỏi:
"Tớ muốn hỏi một câu cuối cùng, nếu kỳ thi kiểm tra giữa kỳ tớ đứng trong top 10, cậu sẽ khen thưởng cái gì cho tớ?"
Viên Duy không nói chuyện, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào sách, sau một
lúc lâu, vào thời điểm Tô Hữu Điềm muốn từ bỏ, chậm rãi đọc ra một câu
như này:
"Long Uyên nhéo cái cằm nhỏ nhắn tinh tế của Bạch Điềm, cười tà mị: 'Em
cái tiểu yêu tinh câu người này.' Bạch Điềm ngửa đầu nhìn anh, cánh môi
run nhè nhẹ. Ánh mắt Long Uyên tối sầm lại, sau đó đột nhiên dán môi
lên. Bầu trời đêm mùa hạ, trên sân thể dục có hai thân ảnh càng dính
càng chặt......"