Lặng lẽ hít một hơi thật sâu, Ân Thiên Thiên mới nói: "Vết thương này
tạm thời chưa nói đến chuyện không phải tự gây ra, cho dù là do tôi gây
ra, dựa vào công phu quấn lấy người khác của cô Hướng đây, cho dù chúng
tôi muốn đến bệnh viện cũng không hề dễ dàng."
Một câu nói, thẳng thắn vạch trần Hướng Linh chưa nắm rõ tình huống đã muốn dây dưa với người khác không ngớt rồi.
Gương mặt Hướng Linh giận đến mức phát đỏ, trợn mắt nhìn Ân Thiên Thiên.
Cảnh Liêm Uy vừa mới thất thần rốt cuộc cũng lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy bộ dạng Hướng Linh như vậy thì không nhịn được khẽ nhíu mày, anh rút ra
cánh tay vẫn luôn bị cô ta ôm lấy nãy giờ nhẹ giọng nói, giống như đang
an ủi em gái mình vậy: "Được rồi Linh Linh, bọn anh bây giờ còn có việc, có chuyện gì nói sau, anh đi trước."
Dứt lời, Cảnh Liêm Uy kéo tay Ân Thiên Thiên rời đi, hoàn toàn bỏ mặc Hướng Linh đứng lại đó.
Ân Thiên Thiên cau mày, cúi đầu không nói gì.
Đây là tình huống gì vậy?
Nhìn hành động vừa rồi của Cảnh Liêm Uy, cô vốn cho rằng giữa Cảnh Liêm Uy
và Hướng Linh thật sự có gì đó, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không
phải vậy. Đột nhiên, trong đầu Ân Thiên Thiên liền lóe lên hai chữ, hai
chữ Hướng Linh vừa nói - Chị Sa.
Trước lúc lên xe, Ân Thiên Thiên hồ nghi quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy.
Đối với quá khứ của anh, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Lúc này, Ân Thiên Thiên dường như mới bừng tỉnh. Cô chỉ biết anh là người
nhà họ Cảnh tiếng tăm lừng lẫy, là cậu ba tính tình khiêm tốn, biết anh
là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng ở bệnh viện Nam Tự, có một “đôi tay Thiên tài”, biết anh sắp trở thành chồng mình, hai người sắp sửa bước vào lễ
đường thành hôn... Thế nhưng, đối với quá khứ của Cảnh Liêm Uy cùng con
đường tình cảm của anh, cô lại hoàn toàn chẳng biết gì cả...
Anh thích gì, không thích gì, hết thảy Ân Thiên Thiên cô đều không biết.
Yên lặng ngồi trên xe, Ân Thiên Thiên một câu cũng không nói, chỉ cúi thấp
đầu không biết đang nghĩ gì. Đột nhiên cô nhớ lại, lần trước khi hỏi anh tại sao muốn cưới mình, rõ ràng câu trả lời ở ngay trước mắt cô lại
chẳng có dũng khí nghe. Mà bây giờ cô muốn biết câu trả lời là gì đến
vậy, lại mất đi dũng khí hỏi anh rồi.
Có phải cô vẫn luôn nhát gan như vậy hay không?
Dọc đường đi, Cảnh Liêm Uy dường như cũng không chú ý tới vẻ bất thường của Ân Thiên Thiên. Sau khi đưa cô về liền lái xe trở lại nhà họ Cảnh, để
lại Ân Thiên Thiên một mình đứng trước cửa nhà họ Ân nhìn theo, anh cũng hoàn toàn không hay biết.
Ban đêm, Ân Thiên Thiên ngồi trong
bồn tắm, không khí ngập tràn mùi thơm. Hai cánh tay trắng nõn đan vào
nhau gác trên thành bồn tắm, suy nghĩ không biết đã bay đi đâu.
Chị Sa?
Chị Sa mà Hướng Linh nói tới là ai? Bạn gái trước kia của Cảnh Liêm Uy hay sao?
Cảnh Liêm Uy lớn hơn cô gần bốn tuổi, năm nay cũng hai mươi bảy rồi, nói
trước kia không có bạn gái Ân Thiên Thiên mới không tin. Nhưng chị Sa
này là ai? Mà Cảnh Liêm Uy nhìn thấy hành động lúc đó của Hướng Linh kia là có ý gì?
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Chân mày nhíu thật chặt, đôi đồng tử trắng đen rõ ràng dường như cũng bao
phủ bởi một tầng sương mù, Ân Thiên Thiên cứ nằm trong bồn tắm như vậy
mà suy tư, cho đến khi nghe thấy điện thoại di động reo, Ân Thiên Thiên
mới từ trong phòng tắm bước ra.
Màn hình hiển thị tên Đổng Khánh.
Lúc này, Ân Thiên Thiên mới sực nhớ ra, khi đó cô nổi giận đùng đùng một
trận liền quên mất Đổng Khánh và Đào Ninh, Đào Ninh dù sao cũng quen
thói thần kinh của cô rồi, nhưng Đổng Khánh hẳn vẫn còn chưa tiếp nhận
được. Ân Thiên Thiên có chút ảo não, cẩn thận nhấc điện thoại: "A lô?"
Đổng Khánh bên kia giống như đang ở trong KTV*, có chút ồn ào nhưng cũng
không đến nỗi hoàn toàn không nghe được: "Thiên Thiên, sao cậu còn chưa
tới? Bây giờ chỉ thiếu mỗi mình cậu, cả lớp đều đến đông đủ rồi. Có phải đang tắc đường hay không?"
Đổng Khánh vừa mở miệng, Ân Thiên
Thiên mới chợt nhớ ra, một tháng trước lớp bọn họ đã bàn xong, hẹn tối
nay đến KTV "Phong hoa tuyết nguyệt" làm nốt thủ tục cuối cùng của đời
sinh viên, nói thẳng ra chính là lần cuối cùng họp lớp của đời sinh
viên, một tháng trước Ân Thiên Thiên đã đồng ý, mà hôm nay lại quên béng mất.
Ân Thiên Thiên ảo não giơ tay lên vỗ đầu, mạnh tay quá cảm thấy có chút đau: "Tớ đang bị tắc đường, tới liền đây. Mọi người đừng
đợi tớ, cứ bắt đầu đi thôi, tớ sắp đến nơi rồi."
Đổng Khánh ở
đầu dây bên kia nghe Ân Thiên Thiên nói vậy mới tạm yên tâm, chỉ lo Ân
Thiên Thiên không tới. Hôm nay ở Nhà hàng Long Phượng huyên náo một trận cũng không nhỏ, cuối cùng, cả sắc mặt người nhà họ Hướng và người nhà
họ Ân đều đen thui đến mức có thể làm tối đi cả con phố. Đổng Khánh còn
tưởng rằng Ân Thiên Thiên bị người nhà họ Ân giữ lại không cho ra khỏi
cửa nữa kia.
"Ừ, vậy thì tốt, cậu mau đến nhanh đi, chúng tớ đều đang chờ cậu đó." Đổng Khánh mặc dù đã yên tâm song cũng không vào
trong phòng hát, mà dứt khoát đứng trước cửa KTV Phong hoa tuyết nguyệt, tựa lưng vào thân cây gần đó lẳng lặng nhìn phương hướng Ân Thiên Thiên sẽ tới.
Tối nay có mấy lời, anh ấy muốn trực tiếp nói với cô.
Ân Thiên Thiên sau khi cúp điện thoại liền nhanh chóng thay quần áo, xong
xuôi thậm chí cũng không kịp kiểm tra lại túi xách mà đi thẳng ra cửa,
hoàn toàn không để ý chiếc điện thoại ném chỏng chơ trên giường. Mà
người nhà họ Ân dường như cũng đang buồn phiền chuyện mất thể diện với
nhà họ Hướng, tối muộn cũng chưa ai về.
Bắt xe đến KTV Phong hoa tuyết nguyệt, Ân Thiên Thiên trả tiền rồi xuống xe, vừa tới nơi đã thấy Đổng Khánh đứng phía xa, Ân Thiên Thiên hơi sửng sốt một chút liền cười đi tới gần.
"Xin lỗi, đường hôm nay tắc quá." Sắc mặt Ân Thiên
Thiên có chút đỏ, cô không thích nói dối, ngẫu nhiên nói một hai câu
cũng sẽ đỏ mặt. Cũng may bây giờ là buổi tối, cho dù đứng trước cửa KTV
nhưng ánh đèn lấp lóe cũng phần nào giấu đi được sắc hồng trên đôi má:
"Sao cậu lại đứng đây? Uống nhiều rồi ra hóng gió à? Hay là cố ý đi
tránh rượu?"
Ân Thiên Thiên cười cười trêu Đổng Khánh, đối với
Đổng Khánh cô quả thực chưa từng động tâm nhưng ít nhất cô cũng cảm thấy Đổng Khánh là một người đáng để kết bạn. Dù sao trong bốn năm ở đại học T, chàng trai này chính là một trong số ít người tin rằng cô không
giống như lời đồn đại.
Đổng Khánh mỉm cười, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Cô bé trước mặt mà anh ấy thích suốt bốn năm, đã bước vào trái tim anh
ngay từ ngày đầu tiên cô bước vào cánh cổng đại học, nhưng cuối cùng anh vẫn chậm một bước. Nếu không, có lẽ người bên cô bốn năm qua không phải là Hướng Thực mà là anh, cũng có lẽ Ân Thiên Thiên bây giờ sẽ không kết hôn chớp nhoáng như trong tin đồn, mà cho dù cô có kết hôn đi nữa,
người cô gả cho cũng nên là anh ấy mới phải?
Hết thảy những chuyện này, đều vì chậm một bước.
Đôi khi, chậm một bước, chính là cả đời.
Ánh mắt Đổng Khánh khiến cho Ân Thiên Thiên bỗng cảm thấy hồi hộp, không
phải bởi vì cô động tâm, mà bởi vì cô không muốn giữa hai người sau này
sẽ xuất hiện loại tình cảm khiến người ta lúng túng. Dường như theo bản
năng, Ân Thiên Thiên nhấc chân muốn đi thẳng vào phòng hát, để hết thảy
những huyên náo kia che đi sự ngập ngừng của mình.
"Đào Ninh đã
tới chưa? Có phải đang ôm micro kiểu gì cũng không chịu buông ra hay
không?" Ân Thiên Thiên trêu chọc nói, trên gương mặt sáng bừng đều là
vui vẻ: "Chúng ta mau vào trong đi thôi, nếu không lát nữa bị bọn họ bắt được lại phạt rượu thì toi."
Vừa nói, Ân Thiên Thiên vừa nhanh
chân muốn rời khỏi nơi trống trải nhưng cũng khiến lòng cô cảm thấy nặng trĩu này, không nghĩ tới mới vừa xoay người, cổ tay liền bị người ta
nắm lấy, bằng một thái độ vô cùng dịu dàng, cũng vô cùng kiên định.
"Ân Thiên Thiên, tớ có lời muốn nói với cậu."
Một câu nói như vậy vang lên trong yên ắng, trong lòng Ân Thiên Thiên rơi lộp bộp một tiếng.
Hai người cũng không chú ý tới, trong khi bọn họ đang nói chuyện, chiếc xe Land Rover phía sau không tiếng động mà ngừng lại.
Đổng Khánh kéo Ân Thiên Thiên xoay người lại, lặng yên đứng đối diện cô, đôi đồng tử nhìn người con gái cho dù đã đi giày cao gót nhưng cũng chỉ
đứng tới cằm mình trước mặt, nói: "Ân Thiên Thiên, tớ thích cậu."
Không một chút dông dài, không một chút ngại ngùng làm bộ.
Một câu nói đã nên nói từ bốn năm trước, thế nhưng vào lúc này Đổng Khánh mới nói ra.
Ân Thiên Thiên cũng không nghĩ tới Đổng Khánh sẽ thẳng thắn như vậy, kinh
ngạc nhìn chàng trai soái khí ngời ngời trước mặt. Khách quan mà nói,
Đổng Khánh thật sự rất ưu tú, thậm chí lúc đầu bị người nhà ép cưới cô
đã có suy nghĩ nhờ Đổng Khánh giúp mình diễn một vở kịch, nhưng cuối
cùng vẫn là gặp được Cảnh Liêm Uy trước một bước...
Đổng Khánh
cho tới bây giờ cũng không biết, mình không phải là chậm một bước, đến
lúc này đã là chậm hai bước, mà hai bước này hoàn toàn đã khiến anh mất
đi Ân Thiên Thiên.
"Bốn năm trước, từ khi cậu kéo vali hành lí
lớn bước vào cổng trường học, tớ ở sân bóng rổ nhìn thấy cậu liền đã
thích cậu. Từ trước tới nay tớ cũng không biết cái gì gọi là vừa gặp đã
yêu, nhưng một khắc kia nhìn thấy cậu tớ đã biết..." Đổng Khánh đứng đó
nhẹ nhàng nói, nắm cổ tay Ân Thiên Thiên không buông, nói tiếp: "Tớ lúc
nào cũng chuẩn bị tinh thần, chờ thời điểm để tỏ tình với cậu, nhưng
thật sự không nghĩ tới một ngày trước khi tớ chuẩn bị tỏ tình với cậu,
toàn trường lại rộ lên tin tức cậu ở bên Hướng sư huynh, khi đó, tớ thật sự vô cùng khó chịu…”
Ân Thiên Thiên tới giờ cũng không biết,
thì ra tin đồn trong trường rằng Đổng Khánh làm người bảo vệ cho cô bốn
năm hoàn toàn là sự thật.
"Sau đó tớ liền bắt đầu chờ đợi, chờ
cậu và Hướng Thực chia tay, sau đó tớ sẽ bảo vệ cậu chu toàn." Đổng
Khánh hoàn toàn không biết rốt cuộc sai ở đâu, tại sao hai người họ luôn là để lỡ nhau như vậy? "Nhưng tớ thực sự không nghĩ tới, tin tức cậu và Hướng Thực chia tay vừa lộ ra, thậm chí Hướng Thực còn cùng em gái cậu, ngày hôm sau liền truyền ra tin đồn cậu kết hôn, vốn cũng vẫn chỉ là
tin đồn, nào ngờ cuối cùng chính miệng cậu thừa nhận chuyện này trước
truyền thông."
Chuyện này, anh ấy vẫn luôn không dám chứng thực, chỉ sợ kết quả là điều anh không thể tiếp nhận. Nhưng không thể tiếp
nhận không có nghĩa chuyện đó không hề tồn tại, có nhiều chuyện nhất
định phải có dũng khí mà chống đỡ.
"Thiên Thiên..." Đổng Khánh gần như có chút khẩn trương nhìn Ân Thiên Thiên, lần đầu tiên hỏi cô: "Tớ còn có cơ hội hay không?"
Anh ấy không hỏi Ân Thiên Thiên rốt cuộc có phải cô kết hôn rồi hay không,
anh ấy cho rằng có lẽ Ân Thiên Thiên là bị ép buộc, là bất đắc dĩ. Anh
chỉ muốn biết, mình có phải vẫn còn cơ hội hay không? Nếu bảo anh tiếp
tục chờ đợi như vậy mấy năm, anh cũng có thể chờ, chỉ cần một câu nói
của cô, anh liền có thể chờ...
Vậy nhưng, rất nhiều chuyện xảy ra không phải anh đồng ý bỏ ra liền có thể nhận được hồi đáp.
"Thiên Thiên." Một giọng nói êm ái vang lên, hoàn toàn đánh tan đi bầu không khí căng thẳng.