Cảnh Liêm Uy còn chưa lấy lại tinh thần, người cũng đã được Ân Thiên
Thiên kéo ra khỏi phòng, tiếng ồn ào huyên náo phía sau vang lên, thậm
chí có thể nghe thấy tiếng nói trong phòng.
“Các người ăn gan
hùm mật gấu rồi! Tôi là mẹ của Ân Thiên Tuấn, cậu cả nhà họ Cảnh thấy
tôi phải gọi một tiếng bác gái, các người dám đuổi tôi ra ngoài? Ngày
mai tôi sẽ khiến các người phải rời khỏi đây!”
“Buông tay ra cho tôi, tự tôi sẽ đi! Ân Bách Phú tôi không thèm chỗ này!”
“Anh, sao hôm nay lại như vậy? Sao chị lại nói chúng ta là “những người không liên quan”? Rõ ràng chúng ta đều là người một nhà mà không phải sao?”
“Ân Bách Phú, ông thật có bản lĩnh! Vốn dĩ còn tưởng rằng ông có bản lĩnh
thật sự gì, kết quả lại bị con gái của mình đuổi ra ngoài! Ông thực sự
quá mất mặt! Còn khiến nhà họ Hướng tôi mất mặt, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua!”
“Hừ, thì ra nhà họ Ân cũng chỉ có như vậy!”
...
Những âm thanh lộn xộn bên tai, nhưng Cảnh Liêm Uy chỉ nghe được một câu nói ấm áp...
“Cảnh Liêm Uy, nếu tay của anh bị tổn thương thì phải làm sao? Em thích nhìn
thấy dáng vẻ mặc áo blouse trắng của anh, nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ làm
việc của anh...”
Ân Thiên Thiên không biết, lần đầu tiên cô được phép đến gần Cảnh Liêm Uy, cũng vì một câu nói này, cũng không biết là
vì câu nói này đã hoàn toàn trói Cảnh Liêm Uy và cô lại với nhau, dù cho sau này bọn họ cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, Cảnh Liêm Uy vẫn
nhớ, cô gái này luôn đặt anh ở vị trí đầu tiên.
Thời khắc này Ân Thiên Thiên hoàn toàn không biết Cảnh Liêm Uy suy nghĩ gì, cũng không
kịp bận tâm sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, cô cũng chẳng phải là cô gái quá thông minh, rất nhiều chuyện rất nhiều thành công chẳng qua chỉ dựa vào nghị lực, nên lúc cô kéo Cảnh Liêm Uy đến bệnh viện cũng chỉ theo bản
năng của mình, động tác khó tránh khỏi luống cuống.
“Chúng ta
mau đến bệnh viện...” Ân Thiên Thiên nức nở nói, rất sợ chậm một phút
giây nào, động tác lo lắng mà hoảng loạn, ánh mắt mơ hồ, sơ ý đụng phải
một cô gái ở ngã rẽ, ôm đầu thốt lên: “Đau quá...”
Cảnh Liêm Uy
không muốn tiếp tục giả bộ nữa, thật ra tay anh cũng không bị thương
nghiêm trọng lắm, phải biết rằng anh là một bác sỹ khoa ngoại xuất sắc,
anh không quan tâm đến vết thương nhỏ như vậy, hai tay của anh quả thật
rất quý báu, nhưng cũng không đến mức kinh ngạc như vậy, anh biết rõ,
điều đáng quý trọng là con người anh, không phải đôi tay!
Trán
của Ân Thiên Thiên đụng vào cô gái trước mặt, hai người đều không nhịn
được ôm trán kêu đau, chỉ là đối phương còn lớn tiếng hơn cả cô.
“Cô đi đứng bị làm sao vậy? Không nhìn đường à?” Ân Thiên Thiên thậm chí
còn chưa nhìn rõ cô gái phía trước, trán đã bị va đau đến mức chảy nước
mắt, dù cho cô gái lấy lại tinh thần trách mắng cô thì cô vẫn chưa hoàn
hồn: “Hôm nay cô ra ngoài không mang theo mắt hả? Mắt mù thì đừng ra
ngoài gây họa cho người khác!”
Cảnh Liêm Uy thậm chí chưa kịp
liếc nhìn người đối diện là ai, theo bản năng kéo Ân Thiên Thiên vào
trong phạm vi bảo vệ của mình, nhíu mày, cánh tay kiên định đang chuẩn
bị ôm Ân Thiên Thiên vào lòng thì chợt dừng lại.
Ân Thiên Thiên
vẫn chưa hoàn hồn với lời chất vấn của cô gái xa lạ, nhưng không có
nghĩa cũng chưa hoàn hồn với người đàn ông không thể quen thuộc hơn nữa
Cảnh Liêm Uy, thậm chí vì động tác của anh, cơ thể cô còn chủ động muốn
tiến gần nhưng cũng vì động tác của anh mà dừng lại.
Trong giây phút đó, Ân Thiên Thiên nhìn rõ hơn, ngẩng cái trán đỏ nhìn người đàn ông trước mắt.
Đây là lần đầu tiên sau khi cô biết Cảnh Liêm Uy, khi cô bị người khác “ức hiếp” mà không bảo vệ cô...
Cô gái dường như cũng tỉnh táo lại, ngước mắt thấy đôi mắt phượng quen
thuộc, cả người không nhịn được hoan hô, trong nháy mắt như quên hết
chuyện vừa mới xảy ra, cười híp mắt tiến lên khoác tay Cảnh Liêm Uy, lập tức Ân Thiên Thiên nghe cô ta nói: “Anh Cảnh, sao anh lại ở đây? Có
phải anh biết hôm nay Linh Linh về nên đặc biệt đến?”
Anh Cảnh? Linh Linh?
Đầu óc của Ân Thiên Thiên cứng ngắc chuyển động mới nhìn thấy bóng dáng mơ
hồ, mới nhận ra đó là ai, bởi vì cô biết người trước mắt.
Em gái của Hướng Thực, viên ngọc quý trong tay nhà họ Hướng, công chúa nhỏ Hướng Linh của nhà họ Hướng học ballet ở Canada.
Hướng Linh buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, cái trán căng đầy hơi sung nhưng vẫn
xinh đẹp đoan trang, nụ cười nơi khóe miệng tăng thêm phần kiều diễm,
váy đen trắng, mang giày ballet, khí chất xuất trần xinh đẹp như đóa
hoa.
Cảnh Liêm Uy hơi thất thần nhìn Hướng Linh trước mặt, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, động tác vốn dĩ ngừng lại đột nhiên thêm
dịu dàng ôm Ân Thiên Thiên vào lòng, môi mỏng khẽ nhếch cười nói: “Hướng Linh, em trở về lúc nào? Sao anh không nghe nói?”
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện mỗi ngày!
Hướng Linh không ngốc, thấy Cảnh Liêm Uy ôm cô gái ấy vào lòng thì hơi sửng
sốt, ánh mắt nhìn Ân Thiên Thiên phát hiện đối phương quả thật xinh đẹp, chỉ là khí chất đó dù sao cũng không thể so với người nhảy múa thường
xuyên như cô ta hay người khác, cũng không để ý, vẫn kéo ta Cảnh Liêm
Uy.
“Anh Cảnh, đã lâu lắm rồi anh không đến Canada, cũng đã lâu
lắm rồi không đến thăm em, chẳng lẽ anh không thích Linh Linh nữa ư?”
Hướng Linh làm như không thấy Ân Thiên Thiên, không thèm để ý chút nào
nói tiếp: “Anh Cảnh, chắc không phải vì chị Sa đi Đức mà anh không thèm
để ý đến em nữa chứ?”
Nói rồi, biểu cảm trên gương mặt lại thêm phần nũng nịu.
Cảnh Liêm Uy khẽ cười trả lời: “Đâu có, nếu giờ em đã về thì sau này đương nhiên có thể gặp rồi.”
Ân Thiên Thiên vẫn yên lặng không lên tiếng, chỉ nhìn hai người trước mặt, hôm nay Cảnh Liêm Uy có lẽ vì muốn gặp Ân Thiên Tuấn nên ăn mặc khá
chỉn chu, Hướng Linh đứng bên cạnh anh nhìn hai người rất xứng, mà cô ăn mặc có vẻ hơi tùy tiện, mặc dù không phải là kiểu thoải mái điển hình,
nhưng lại kém hai người nhiều.
Rõ ràng eo vẫn cảm nhận được bàn
tay ấm áp của Cảnh Liêm Uy, nhưng sao Ân Thiên Thiên lại cảm thấy nhiệt
độ đôi tay này thay đổi? Không còn ấm áp như trước nữa?
Cô không thông minh, thậm chí làm việc rất bốc đồng, sự thông minh thỉnh thoảng
cũng là bị ép thể hiện ra, thế nhưng cô rất nhạy cảm, đặc biệt về mặt
tình cảm, cho dù là tình thân, tình yêu hay tình bạn, Ân Thiên Thiên
tuyệt đối là một người nhạy cảm có thể nhận ra chút thay đổi nhỏ của
người đó.
Cảnh Liêm Uy có chuyện giấu cô, hơn nữa còn có liên quan đến... tình cảm trong quá khứ.
Bỗng nhiên trong lúc đó, Ân Thiên Thiên chỉ thấy lòng mình như nghẹn lại?
Cơ thể Ân Thiên Thiên hơi nghiêng dựa vào cái ôm của Cảnh Liêm Uy, tay kia cũng đặt trên ngực mình, động tác theo bản năng của cô nếu nhìn kỹ sẽ
phát hiện hơi thở của Ân Thiên Thiên hơi gấp gáp.
“Anh Cảnh, lần này em về một tháng là quay lại rồi, em có thể đi tìm anh không?” Hướng Linh nói tiếp, biểu cảm kia như đã quen biết Cảnh Liêm Uy từ lâu: “Từ
sau khi chị Sa rời khỏi đoàn ballet L của Canada thì em không gặp được
anh nữa.”
Cảnh Liêm Uy vẫn cười, nhưng cũng không rút cánh tay
mà Hướng Linh nắm ra, cảm xúc trên gương mặt như đối với một cô em gái
không hiểu chuyển.
Nhưng, Ân Thiên Thiên lại cảm nhận rõ Hướng Linh thích Cảnh Liêm Uy!
Trực giác của phụ nữ đôi khi chính là như vậy, đến vừa mạnh vừa gấp, tuy không có căn cứ nhưng rất đáng tin.
Cảnh Liêm Uy gật đầu coi như đồng ý, vết thương trên tay đã ngừng chảy máu,
vết thương nho nhỏ hơi lộ ra, Ân Thiên Thiên cũng nhìn thấy vết thương
nhạt đó, mảnh mảnh như bình thường bị chảy máu mũi, ban đầu mạnh mà gấp, sau đó từ từ dừng lại, chỉ cần một miếng dán cá nhân...
“Anh Cảnh, anh và...” Hướng Linh đang định nói gì, đột nhiên bị Ân Thiên Thiên cắt lời.
“Cảnh Liêm Uy, có phải tay anh cần dán miếng dán cá nhân khử trùng không?” Ân Thiên Thiên như không thấy Hướng Linh, chỉ ngẩng đầu nhỏ nhìn Cảnh Liêm Uy, nếu lúc này Cảnh Liêm Uy nhìn, sẽ bắt gặp sự lo sợ và chờ mong
trong ánh mắt của Ân Thiên Thiên, đáng tiếc anh vẫn không quay lại...
Cúi đầu nhìn tay của mình, Cảnh Liêm Uy cười nói: “Không sao, vết thương nhỏ này không có vấn đề gì.”
Trong nháy mắt, Ân Thiên Thiên nghe thấy tim mình như rơi xuống đáy biển sâu.
Lúc này Hướng Linh mới nhìn thấy vết thương trên tay Cảnh Liêm Uy, lập tức
trợn mắt nhìn Ân Thiên Thiên nói: “Ân Thiên Thiên, cô là người không
biết xấu hổ, tại sao có thể làm tay của anh Cảnh bị thương, cô có biết
tay của anh ấy quý giá thế nào không?”
Đuôi lông mày của Cảnh
Liêm Uy hơi nhíu, nhìn thoáng qua Ân Thiên Thiên có vẻ hơi lạnh nhạt,
tựa như chưa hoàn hồn sau đợt đả kích của đám người Lý Mẫn, khuôn mặt
hơi trắng bệch, lúc này mới nhớ tới anh trai Hướng Linh chính là Hướng
Thực, mà Ân Thiên Thiên và Hướng Thực yêu nhau bốn năm, vậy hai bên chắc chắn biết nhau.
Chính xác, Ân Thiên Thiên và Hướng Linh quen
biết nhau, có điều cũng chỉ gặp một lần mà thôi, ba năm trước Hướng Linh về nghỉ ngơi lúc rời đi quên mang theo đồ, Hướng Thực bảo cô đưa giúp
nên mới quen.
Lần đầu tiên gặp, Hướng Linh không thích Ân Thiên Thiên, chỉ vì Ân Thiên Thiên quả thật rất đẹp.
Sự ghen ghét giữa các cô gái chỉ đơn giản như vậy, vì cô giỏi hơn tôi mà
thôi, trừ phi có một ngày cô giỏi đến mức người ta nhìn phải ngưỡng mộ,
bằng không tôi sẽ mãi mãi ghét cô!
Ân Thiên Thiên đợi một lúc không nghe thấy Cảnh Liêm Uy nói, bèn hơi hé môi.
Cô không biết Cảnh Liêm Uy xem Hướng Linh là gì, nhưng nếu nói Cảnh Liêm Uy không biết Hướng Linh có ý với anh, cô không tin.