Đây là nguyện ước của cô đã viết ra rồi tiện tay kẹp vào tập hồ sơ, nhất định là anh đã đọc
được tờ giấy trong đó rồi! Đôi môi cô thoáng run run, trong sự yên lặng, cô khẽ kể lại chuyện xưa: "Lúc tôi còn nhỏ, mẹ cũng không quan tâm gì
đến tôi, bà luôn bận rộn rất nhiều việc, luôn khóa cửa nhốt tôi ở trong
phòng. Mỗi khi đêm về, tôi đều cầm cuốn truyện cổ tích để đọc rồi dần
dần ngủ thiếp đi! Tôi rất mong mình có thể biến thành Bạch Tuyết, không
phải bởi vì Bạch Tuyết là một nàng công chúa xinh đẹp, mà vì công chúa
Bạch Tuyết luôn gặp rất nhiều may mắn. Mặc dù nàng có một bà mẹ kế ác
độc luôn muốn làm hại nàng, nhưng nàng vẫn có thể bình an vô sự, hóa
nguy thành an... "
Cô hít mũi một cái, nhưng do trong phòng không khí quá lạnh, cho dù cô có hít nữa, một dòng nước mũi lạnh lẽo vẫn chảy xuống.
Lý Sấm đau lòng đưa cho cô mấy chiếc khăn giấy! "Hơn nữa nàng còn có bảy bạn tốt và một vị vua rất yêu nàng!"
Cô nhận lấy khăn giấy lau nước mũi. Cô lau mãi lau mãi đến khi cái chóp mũi xinh xắn của mình đỏ bừng lên. "Đúng vậy, cho nên dù người bạn nhỏ
Bạch Tuyết kia lo lắng vì có một bà mẹ kế ác độc thì tôi vẫn cảm thấy
nàng thật may mắn!" Khi cô đã lau khô nước mắt, giọng của cô đã bình
tĩnh lại nhiều: "Khi ở vườn trẻ tôi không hiểu cái gì gọi là sinh nhật,
rốt cuộc chẳng qua chỉ là nghe thấy bạn bè nói, hôm nay là sinh nhật tớ, ngày hôm qua mẹ tớ mua cho tớ quần áo mới ... Khi tôi còn nhỏ, trong
nhận thức của mình, sinh nhật với tôi hoàn toàn rất xa lạ, chỉ biết là
sinh nhật hình như sẽ rất vui vẻ, nhưng tôi cũng biết là tôi không thể
có ngày sinh nhật! Cho đến khi lớn hơn một chút, thời gian ba bốn năm
học tiểu học, rốt cuộc tôi đã hiểu rõ, tôi bắt đầu khát vọng, nhưng tất
cả chỉ đổi được sự thất vọng ... "
Mặc dù Jerry đối xử với cô rất tốt, nhưng lại quên mất chuyện sinh nhật này!
Sau này khi đã đi làm, Vũ Nghê cũng tặng quà sinh nhật cho cô, hai
người cũng tụ tập một chút. Nhưng được tổ chức sinh nhật ở trong căn nhà gỗ nhỏ, ăn bánh gato, ăn đồ ăn vặt, vẫn là mơ ước trong lòng cô!
Lý Sấm thật sự là người rất quân tử, đối xử với Quan Tĩnh cũng cực kỳ
tốt! Anh không nhân lúc Quan Tĩnh đang cực kỳ xúc động để đưa ra yêu cầu muốn qua lại với cô! Bởi vì với anh, tình yêu chân chính không phải là
sự cảm động, mà phải là sự rung động!
Anh vỗ vỗ vào bả vai cô, dùng giọng điệu pha trò để che dấu sự thương
cảm: "Em đừng khóc nữa, nơi này lạnh như thế, em mà khóc nhất định mặt
sẽ bị đông cứng lại đấy! Còn nữa, tôi mang chiếc bánh gato này vào trong xe cho em ăn nhé, được không?"
Cô gật đầu một cái, cảm động đến rơi lệ!
Anh vừa buộc lại hộp bánh gato, vừa than phiền: "Thật đúng là... sinh
nhật của em nếu là vào mùa Hạ có phải là tốt hơn không, trời lạnh như
thế này... “Phù”, muốn lãng mạn cũng phải chịu, ông trời cũng không chịu phối hợp giùm nữa... "
"Ha ha ..." cô bị anh chọc cho bật cười thành tiếng!
Anh cong môi lên, kéo tay cô chạy ra ngoài! Lý Sấm còn chuẩn bị một quà tặng khác nữa, nhưng quả thật, anh không thích cách lợi dụng lúc cô
đang cảm động mà muốn cô đón nhận mình, vì vậy anh mạnh mẽ cương quyết
giữ lại món quà tặng ấy!
Trong lòng Quan Tĩnh lặng lẽ cảm ơn Lý Sấm, cám ơn anh đã giúp cô hoàn thành tâm nguyện này.
**************** phân chia tuyến **************
Sau ngày sinh nhật cũng vừa vặn đến lượt Quan Tĩnh nghỉ ngơi. Cô chấp
thuận cùng anh đi tham gia buổi gặp mặt với bạn bè. Anh bảo đảm tuyệt
đối sẽ không để cho người khác lầm tưởng cô là bạn gái của anh, anh chỉ
muốn để cho cô quen biết với lớp trẻ