Tôi chỉ cảm thấy một trận lạnh như băng, hồn phách tôi ngày càng trương lên, cũng càng ngày càng phân tán.
Đã là ở bên bờ thời khắc bị hồn phi phách tán.
Tô Mộc không có ở đây, mặc dù anh ấy không bị hồn phi phách tán nhưng chỉ
cần có Chung Quỳ ở đây thì Tô Mộc cũng chạy không thoát được. Chúng tôi
đã hoàn toàn bị đánh bại,
Tôi nửa có nửa không muốn cầu xin hắn, sống chết của tôi không là vấn đề, nhưng còn Đường Dũng…
Tôi đưa mắt nhìn tới người Đường Dũng, hồi tưởng lại từng ly từng tí một từ khi biết anh ta tới nay, trong lòng tôi cũng rất ấm áp.
Hóa ra
kiếp trước anh ta chính là con sóc nhỏ trên cây kia, chẳng trách anh ta
lần đầu tiên thấy tôi đã đối với tôi rất tốt, thậm chí còn từ bỏ cả thói trăng hoa kia chỉ vì tôi, luôn hi sinh mọi thứ cho tôi mà không cần tôi báo đáp.
Dù tôi yêu Tô Mộc muốn chết, anh ta cũng ghen tị muốn chết nhưng vẫn vì tôi mà hi sinh hết thảy.
Anh ta vì tôi làm quá nhiều, tôi có thể chết nhưng anh ta thì không thể.
Nghĩ đến đây tôi cười nhạt một tiếng, thu hồi lại ánh mắt từ trên người
Đường Dũng chuyển qua nhìn vào mặt Chung Quỳ, lạnh nhạt nói: “Việc đến
nước này ta còn lựa chọn khác sao? Được, ta đi với ngươi, từ đây muốn
giết hay muốn làm gì tùy ngươi, chỉ cần ngươi chắc chắn sẽ bỏ qua cho
anh ta.”
“Tất nhiên!” Chung Quỳ cười lạnh một tiếng, không cho
tôi cơ hội đổi ý liền vươn tay về phía tôi, hồn phách tôi bay về phía
hắn nhẹ bẫng.
“Hôn huynh.” Đến bên người hắn, Chung Quỳ ôm lấy eo tôi, ra lệnh: “Đem hồn phách muội giao cho huynh, từ nay về sau dù muội chỉ là một cái xác biết đi cũng phải luôn ở bên cạnh huynh.”
Tôi nhìn thật sâu vào gương mặt Tô Mộc trên mắt hắn, lại quay qua nhìn
Đường Dũng đang hôn mê bất tỉnh cách đó không xa, không nói gì, nhắm mắt chủ động tiến tới.
Môi của hắn thật lạnh, rất cứng rắn, tôi vừa
chạm vào liền thấy choáng váng giống như tất cả ý thức bị kéo đi, một
mùi tanh hôi tràn vào miệng tôi.
Hắn đem tích khí truyền vào cho tôi, muốn biến tôi thành một phần của hắn.
Tôi chán ghét trong lòng, nhưng là vì Đường Dũng nên tôi không còn lựa chọn nào khác. Ít nhất ở kết cục này cũng rất tốt, Tô Mộc cùng tôi hòa vào
thành một phần của Chung Quỳ, cũng coi như được ở bên nhau theo một cách khác.
Tôi không có bất kỳ chống cự, ý thức càng ngày càng mơ hồ. Trong cơn hoảng hốt tôi thấy Tô Mộc đang ngoắc tôi, anh ấy cười hết sức đẹp trai, mặt đầy cưng chiều nhìn tôi, nói: “Dương Dương, có thể yêu em lâu như vậy, kết cục này anh không hối hận.”
“Em cũng vậy.”
Trong lòng tôi đau xót, muốn rơi lệ nhưng không biết sẽ chảy về đâu,
không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng bay về phía anh ấy, muốn ném
tôi vào trong lòng anh ấy.
Nhưng không biết là tại sao, rõ ràng
anh ấy đứng trước mặt tôi nhưng tôi bay rất lâu cũng không đến gần được, thật giống như giữa chúng tôi còn cách một con sông rộng không nhìn
thấy, cho dù tôi cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể tới bên cạnh anh
ấy!
Trong thoáng chốc tôi sinh ra một tia ảo giác, giống như có người nói chuyện từ nơi xa xôi vọng đến.
Giọng nói kia rất giống Đường Dũng, nhưng không phải Đường Dũng đã không còn tỉnh táo sao?
Hay là trong lòng tôi còn nghĩ tới anh ta cho nên huyễn thính?
Tôi sửng sốt một chút, hỏi Tô Mộc có nghe thấy có người nói chuyện, có phải là Đường Dũng đang nói chuyện hay không?