Trong lúc đỡ anh ấy đi về phía Đường Dũng, tôi mở miệng gọi anh ấy một tiếng: “Tô Mộc!”
“Ừ?”
“Không phải anh đang ở cùng Lâm Yến Nhi sao, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa Đường Dũng cũng bị thương nặng như vậy, anh cứu anh ta kiểu gì?” Tôi hỏi.
Nghĩ đến việc anh ấy cùng Lâm Yến Nhi chung
một chỗ lâu như vậy trong lòng tôi liền nhói nhói, nhưng tôi biết nhất
định là anh ấy có nỗi khổ không thể nói cho tôi, cho nên mặc dù tôi khó
chịu trong lòng nhưng không biểu hiện ra trước mặt Tô Mộc.
“Gần đây anh đều ở chỗ này, yêu thử túc trực bên linh sàng là do anh làm bị thương.” Tô Mộc nói.
Lời của anh ấy giống như một tiếng sét trong yên tĩnh vậy, tôi bất chợt
dừng bước, khiếp sợ nhìn anh ấy, không dám tin nói: “Anh nói gì? Yêu thử túc trực bên linh sàng là do anh làm bị thương?”
“Ừ.” Tô Mộc nói.
Giọng anh ấy bằng phẳng không sợ hãi, thật giống như làm bị thương yêu thử
túc trực bên linh sàng không phải là chuyện gì ghê gớm, cũng giống như
anh ấy phạm lỗi lầm nhưng không hề chối bỏ trước mặt tôi, cũng không
giải thích gì cả, dứt khoát nhận sai.
Tôi không biết thái độ của
anh ấy lúc này là gì, nhưng khi biết anh ấy làm bị thương yêu thử túc
trực bên linh sàng thì tay tôi đang đỡ sau lưng anh ấy không tự chủ thu
lại, cách xa anh ấy một chút, mặt đầy không hiểu nhìn anh ấy chờ giải
thích.
“Anh vốn muốn giết yêu thử túc trực bên linh sàng, nhưng
thực lực của nó rất mạnh nên anh chỉ có thể đánh ngang tay. Anh cũng bị
thương một chút nên nó giữ được một cái mạng, ngay khi anh cùng nó giằng co thì bọn em đến, anh liền trốn đi trước.” Tô Mộc nhàn nhạt nói.
Anh ấy cũng không giải thích đang êm đẹp tại sao lại muốn tới giết yêu thử túc trực bên linh sàng.
Nói xong anh ấy lại nói: “Còn lão Long Phù, anh cứu anh ta chẳng qua là còn ân cứu mạng trước kia của anh ta đối với anh thôi, huống chi bây giờ
cứu anh ta cũng không cần làm gì nhiều, chỉ cần tim ra sâm tinh trước
kia anh ta thu phục là được.”
“Vậy anh…” Lần nữa mở miệng giọng
tôi đã không còn kìm được nghẹn ngào. Tô Mộc nói mấy câu ngắn ngủn đã
thật sự kéo tôi từ trên thiên đường xuống địa ngục, rõ ràng vừa rồi anh
ấy còn dịu dàng với tôi như vậy, chịu vì cứu Đường Dũng mà quỳ xuống
trước mặt tổ tiên Tô gia, bây giờ lại phủi sạch quan hệ chuyện cứu Đường Dũng, vậy đối với anh ấy tôi là gì?
“Vậy anh… sau khi cứu Đường Dũng… sẽ đi sao?” Tôi nức nở nói.
Nước mắt đã bắt đầu theo gò má lăn xuống, rất sợ anh ấy sẽ cho tôi một câu trả lời khiến cõi lòng tôi tan nát.
“Dương Dương…” Giọng Tô Mộc cũng căng thẳng, thật giống như anh ấy không chịu
được dáng vẻ khóc lóc của tôi, hơi nhíu mày, bỗng nhiên chủ động đưa tay ôm lấy eo tôi, cúi đầu hôn một cái.
Tôi nhắm mắt lại nghênh đón theo bản năng chờ đợi nụ hôn của anh ấy, nước mắt vẫn rơi đầy mặt.
Môi Tô Mộc thật giống như trong tưởng tượng của tôi, mềm mại mát lạnh như
băng mang theo hương thơm đặc biệt của anh ấy. Chẳng qua lúc này anh ấy
hôn tôi so với trước kia thì mãnh liệt hơn một ít, điên cuồng hôn tôi,
đầu lưỡi ở trong miệng quấn lấy lưỡi tôi hung hãn, thật giống như hai
cây tim đèn, hận không được vĩnh viễn quấn quanh chung một chỗ.
Giao tiên bên cạnh biết ý liền quay đầu, đi tới bên cạnh kiểm tra tình hình của Đường Dũng.
Còn lại tôi cùng Tô Mộc hai người hôn nhau say đắm, tựa như thế giới chỉ
còn hai chúng tôi, những chuyện khác đều bị tôi tạm thời ném ở sau lưng.