Tôi bị sự tương phản trước sau của Đường Dũng khiến cho kinh động, vừa
bị Đường Dũng vác chạy thoát thân vừa hỏi có phải vừa rồi anh ta cố ý
chọc giận Lâm Yến Nhi, anh ta đặc biệt chọn lời khó nghe chính là hy
vọng Lâm Yến Nhi không chịu nổi sẽ mở kết giới ra.
Đường Dũng
nghe tôi hỏi liền cười ha hả, mặt đầy âm hiểm xảo trá, nói: “Đó là đương nhiên, nếu không có ai muốn nói chuyện với mụ đàn bà chết bầm đó, lại
là mụ đàn bà chết bầm hơn trăm năm không tắm, nghĩ tới đã muốn nôn.”
“Anh thật…” Tôi im lặng một chút, tiếp tục nói: “Lâm Yến Nhi sẽ không đuổi
theo chứ? Tôi thấy cô ta xé kết giới rất dễ dàng, thứ đó có thể vây khốn cô ta sao?”
“Chắc chắn. Cô ra mở kết giới dễ dàng bởi vì đó
chính là kết giới cô ta bố trí, còn kết giới của anh không bị phá dễ
dàng như vậy, nếu không sau này anh làm sao còn có thể lăn lộn trong
giới Long Phù được nữa.” Đường Dũng nói.
Vừa dứt lời bỗng nhiên
tôi cảm giác được một trận âm phong từ phía sau ào tới, cùng theo đó là
giọng Lâm Yến Nhi lạnh như băng truyền đến: “A, phải không? Vậy sau này
ngươi cũng không cần lăn lộn.”