Bầu không khí bỗng nhiên có chút lúng túng, quan hệ giữa bọn họ quá không
thể tưởng tượng nội, khiến tôi có chút hoa mắt chóng mặt, hỏi Tô Mộc:
“Anh không phải cháu chắt ông ấy vậy tại sao anh lại phải gọi ông ấy là
cụ tổ?”
“Cái này sẽ nói với em sau.” Tô Mộc nói, vừa nói anh ấy vừa dùng ánh mắt truyền ý, để tôi hiểu không nên hỏi nữa.
Có thể nhận ra trước mặt người thư sinh này Tô Mộc tương đối lo lắng, có lẽ sợ nói ra câu gì khiến người này tức giận.
Cũng phải, con rồng đen kia vừa sinh ra đã khiến Lâm Yến Nhi không thể động
đậy được, bây giờ thư sinh này dễ dàng đánh gục rồng con chứng tỏ thực
lực của ông ta nếu so với Tô Mộc không biết hơn bao nhiêu lần, huống chi ông ta lại là hồn tích vốn đã khắc với Tô Mộc.
Tôi cũng không dám tìm rủi ro trước mặt ông ta, liền dựa theo ý của Tô Mộc, ngoan ngoãn
chào người thư sinh một cái, gọi ‘cụ tổ’ một tiếng, coi như là chào hỏi
với ông ta.
Sau khi tôi chào xong, Tô Mộc hỏi thư sinh kia có thể
cho tôi lui xuống được không, lần này phạm sai lầm là một mình anh ấy,
anh ấy không muốn lộ vẻ yếu ớt trước mặt tôi, chi bằng cho tôi lui
trước, có lời gì bọn họ nói riêng.
Thư sinh kia không lên tiếng,
trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt như cũ nhìn Tô Mộc, thật giống như Tô
Mộc thiếu nợ ông ta hai chục ngàn không trả.
Thấy thư sinh kia
không nói lời nào, Tô Mộc coi như thư sinh kia ngầm đồng ý với đề nghị
của anh ấy, vung tay lên một cái một đoàn âm khí liền đập ở trong không
khí, kết giới vừa rồi nháy mắt lại xuất hiện. Chờ đến khi tôi mở mắt lại thì tôi đã ở một nơi đầy gạch ngói vụn, cùng ở đó với tôi còn có Lâm
Yến Nhi và Đao Minh.
Tô Mộc này, rốt cuộc vẫn là không chịu để Lâm Yến Nhi ở lại trong long mạch đối mặt với hồn tích.
Trong lòng tôi có chút không vui, nhưng lúc này tôi căn bản không còn tâm tư
ghen, trong lòng đều đang lo lắng cho Tô Mộc. Thư sinh kia mặc dù cùng
Tô Mộc có chút giao tinh, đối với Tô Mộc cũng không có ác ý gì nhưng
hiển nhiên ông ta có ý khiển trách Tô Mộc, hơn nữa Tô Mộc cũng nhận sai
đối với ông ta, chờ sự trừng phạt của ông ta. Thư sinh kia lợi hại như
vậy, ông ta sẽ trừng phạt Tô Mộc thế nào?
Khi tôi còn đang lo lắng đầy bụng thì bên người đột nhiên truyền tới một giọng lạnh như băng,
hỏi tôi: “Nói, người vừa tới lai lịch thế nào? Làm sao khí thế trên
người lại kinh người như vậy? Khí tức trên người hắn chỉ tản mát ra thôi cũng đã khiến cho ta choáng đầu hoa mắt?”
Người nói chính là Lâm
Yến Nhi, sắc mặt cô ta vốn đã nhợt nhạt, lúc này bị tích khí chấn nhiếp
khiến mặt tái xanh, nhìn qua hồn phách có chút nhàn nhạt giống như tùy
lúc có thể bị tản mất.
Cũng may bản thân cô ta có tu vi quá mạnh mới có thể miễn cưỡng chống đỡ, tiếp tục nói chuyện với tôi.
Nhìn cô ta bây giờ hẳn không còn sức để đối phó với tôi nữa.
Tôi hơi thở phào nhẹ nhõm, cô ta không còn uy hiếp được tôi thì tôi cũng
không cần sợ cô ta, sự bẫn mãn trong lòng tôi đối với cô ta cũng bộc
phát, cười lạnh nói: “Cô không biết hồn tích? Ông ta chính là thiên địch của quỷ vậy, ngươi bây giờ chỉ đơn giản là váng đầu hoa mắt sao? Sợ
rằng hồn phách cũng sắp tan biến, nói thật cho cô, ở trước mặt hồn tích
thì quỷ vật lợi hại hơn cô cũng phải dập đầu cầu xin tha thứ, bây giờ cô còn có thể nói chuyện đã là nên cảm ơn trời đất.”
Nghe được hai
từ ‘hồn tích’, người Lâm Yến Nhi rùng mình một cái, sắc mặt nhợt nhạt
hơn mất phần. Nhưng hiển nhiên cô ta không quá tin tưởng tôi, ánh mắt
nhìn tôi đầy hồ nghi, nói: “Trên thế giới thật sự tồn tại hồn tích? Nếu
như ông ta thật sự là hồn tích thì tại sao Tô Mộc gần ông ta như vậy lại không có phản ứng gì?”
Quả thật tôi muốn cười, nói với Lâm Yến
Nhi cô ta hỏi vấn đề này liền giống như người còn sống chúng ta hỏi trên thế giới này có ma qury không vậy, nếu cô ta đã là quỷ vậy thì hồn tích chẳng lẽ còn không tồn tại sao?