"Cha nói cái gì, thằng cha đó dám xoạc không chùi mép.".
Chén trà bóp chặt tại tay nổ tung, Phi Dương đứng phắt dậy, miệng không tự
chủ được hô lớn. Khí tức Võ Tôn của hắn bắn ra ầm ầm, đè nén chúng
trưởng lão cả đám rụt mỏ vào trong.
Mẹ nó, trong mơ hắn cũng không nghĩ cái đại họa của gia tộc nhà hắn lại là một cái máu chó sự tình đến vậy.
11 năm trước, Cát Thanh, mẹ của hắn đi ra ngoài bị thái tử Thiên Xu quốc
bắt xoạc. Xoạc rồi thì cũng thôi đi, cha này thái tử dĩ nhiên để lộ
thông tin ra ngoài. Sợ ảnh hưởng đến hôn nhân quân sự của mình, thanh
niên mang quân đội đến nhà hắn chùi mép.
Cái này sự tình giang hồ không ai biết, bởi vì Thiên Xu là đại quốc. Bọn chúng có đầy đủ quyền lực để che đậy đi vụ này.
Theo hắn biết, Thiên Xu quốc diệt tộc nhà hắn thất bại. Cho nên từ đêm tới
ngày dùng pháp bảo trấn quốc, Thiên Nhãn để kiểm soát dấu ấn huyết mạnh
của gia tộc hắn.
Thứ gì đã bị thiên nhãn đánh dấu liền là nguy
hiểm, chỉ cần mỗi một công dân Thiên Xu quốc đeo một cái radar thiên
nhãn mini vào người, phát hiện gia tộc hắn rồi báo lên chính quyền nhận
thưởng là không khó.
Còn một điểm nữa, 11 năm nay gia tộc hắn
không bị phát hiện tung tích, hoàn toàn nhờ cái gì mà trận pháp trấn áp
huyết mạnh vào trong lòng mỗi người mà thôi. Một khi trận pháp tan vỡ,
nhà hắn liền xác định diệt tộc.
"Phi Dương à, ngươi cũng biết đấy. Trận pháp nếu không có lão tổ ở đây sửa chữa, chỉ một tháng nữa, lập tức sẽ tắt.".
Phi Chiến chán trường ôm đầu, trận pháp sắp sửa đổ vỡ, hắn không thể không
tập hợp gia tộc đến ứng chiến tình hình hiện tại bây giờ.
Nhận
thấy cha u sầu, Phi Long đi thẳng ra ngay khỏi đại sảnh, miệng để lại
một câu: "Đưa ta đến xem cái trận pháp đó đi. Mọi người yên tâm, ta thế
nhưng là trận pháp đại đại tổ sư.".
Đám người ngồi ở trong phòng
nghe thấy câu nói của Phi Long, vẻ mặt cũng không thay đổi mấy. Bọn họ
đây là không tin tưởng chút nào, trận pháp đại tổ sư ư, phốc phét vừa
vừa thôi.
Tuy rằng, bọn họ không có tin, nhưng cả đám vẫn nối
đuôi nhau đứng dậy dẫn đường cho Phi Dương. Hiện tại có một cơ hội, một
cọng cỏ cứu mạng, tội gì không làm đâu.
......
Một đường
thẳng tiến mà đi, theo chỉ dẫn của đám người. Cuối cùng, Phi Dương cũng
bị kéo đi sâu vào từ đường, đứng tại một cái trận pháp quả cầu cam có
văn tự xoay quanh.
Nhanh nhảu cái miệng, một trưởng lão chui ra giới thiệu: "Thiếu chủ a, đây là trận pháp bản tâm, liệu ngài có thể chữu,....,.".
Kèm theo lời giới thiệu của tên trưởng lão này thốt lên. Đám người Phi
Chiến, Phi Dục, Phi Tuyết đứng đằng sau sắc mặt cũng phức tạp nhìn Phi
Long. Trận pháp này sửa không phải dễ, chỉ cần một sơ xót nhỏ liền nổ
tung ngay.
"Con trai, không làm được thì thôi, đừng có cố quá thành quá cố..".
"Dương ca, bình tĩnh đi, chúng ta bàn luận lại, từ từ tìm cách.".
"Đúng đấy, đệ đệ, ta biết gánh nặng gia tộc đối với đệ đệ rất cực, nhưng...".
Bất chấp lời hô hào vớ vẩn của mọi người ngăn cản, Phi Dương thiên nhãn
tăng phúc mở ra. Nhìn tới, một chưởng hắn vỗ thẳng trận pháp hạch tâm.
Coong!
Nhẹ nhàng tình cảm, Phi Dương cho một gõ, Phi Chiến, Phi Dục, Phi Tuyết
cùng chúng trưởng lão tại chỗ há hốc mồm. Họ nhìn thấy là cái gì, một gõ trận pháp liền hoàn chỉnh trở lại, cái này Phi Dương là đạp vận cứt chó hay giỏi thật vậy.
"Thảo, Phi Dương a, ngươi cũng quá kinh một điểm.".
"Ta biết mà, Dương thiếu chủ không gì không làm được, nhà ta được cứu rồi.".
"Đệ đệ, ngươi từ khi nào giỏi như vậy.".
"Dương ca, ta yêu ngươi, chụt, chụt, chụt.".
Vừa gõ xong một cái, muội muội Phi Tuyết của hắn cơ hồ bay thẳng vào ngực hắn ôm chặt, hôn ngực hắn vài phát.
Phi Dương có chút mộng, nhìn tình cảnh xung quanh há hốc mồm, đây còn là
cái gia đình của hắn, thay đổi 360° rồi, ôm đùi tiết tấu a.
.......
Tối đêm, giờ này gia đình Phi Dương đều đã tụ họp bên bàn cơm. Lâu lắm rồi cũng vài năm mới có một dịp như vậy.
Bất quá hôm nay trừ Phi Chiến với ba thằng con mình, chui ra thêm một người, đó chính là Mộng Dao.
"Dương ca, ăn thịt bò đi nè.".
"Đệ đệ, muốn này cá biển sư cấp yêu thú rất ngon.".
"Anh yêu, ăn rau cho mát bụng.".
Liên hoàn kỹ thuật gắp bốn phía dồn về bàn Phi Dương phất phới. Cầm cái bát
cơm mà Phi Dương cũng run run nhìn thức ăn chất dần thành núi.
Phi Chiến hôm nay rất vui, nhiều chuyện vui là đằng khác, hắn vỗ bốp bốp
vai Phi Dương bên cạnh mình, cười: "Dương nhi a, ngươi tốt, không để cha phải lo. Sớm ngày tìm đến con dâu về, giúp lão cha đây sớm có cháu
bế.".
"Bình tĩnh đi cha, ta còn chưa đến cảnh giới nhất niệm tạo
con đâu, vội cái gì.". Phi Dương nghe đến có con tình huống đã đậu đen
rau muống sự tình, muốn bảo hắn đi chăm trẻ thơ, hắn tuyệt không làm.
"Hừm, cha cũng chỉ vì lo cho cái dòng dõi gia tộc chúng ta. Ta đã già rồi, còn chưa có....,.".
"Đại ca với muội muội ngồi đấy để làm cái gì, chẳng nhẽ tượng đá. Sao cha
lại không nhờ bọn họ đẻ hộ luôn đi.". Phi Dương phẩy phẩy tay phản bác.
Bảo hắn không xoạc, căn bản không đúng, chỉ là xoạc mãi không có thôi.
"Cha yên tâm, tối nay để ta chăm sóc Phi Dương cho.". Mộng Dao bên cạnh thấy Phi Dương khó xử tình huống, nhanh miệng nhỏ kêu ra giải vây ra liền.
"Con dâu tốt, đúng là biết chăm sóc gia đình. Phi Dương sự tình, là liền
giao cho ngươi.". Phi Chiến cười lớn lên tiếng, cốc rượu lên mồm, uống
một cái.
Phi Dương ngồi đấy, vừa nghe đến lời Mộng Dao câu nói đã sắp thổ huyết, hoài nghi nhân sinh có vấn đề. Kiếp trước hắn tán gái
còn khó hơn cả xây 10 tòa tháp. Kiếp này đâu, chủ động dâng hiến, cái
này không thật.
"Ấy,... còn hai người các ngươi..".
Phi
Chiến vừa uống xong hớp rượu, nhanh chóng cũng ngoảnh mặt lại nhìn hai
thằng con Phi Dục, Phi Tuyết. Bất quá, hai người này rất nhanh bát đũa
vào chỗ, bỏ chạy.
"Á, con no lắm rồi.".
"Cha, chúng ta ăn no quá.".
"Haizz, trốn là nhanh.". Phi Chiến thở dài cái, lắc đầu tiếc hận. Bọn nhỏ cứ
cái thái độ này thì đến bao giờ hắn mới có cháu bây giờ.
....
Rầm!
Vừa ăn cơm xong đến nơi, lúc này Mộng Dao liền đã nhanh tay kéo Phi Dương
đến phòng, cửa đóng lại, không cho hắn cơ hội hoàn thủ. Phi Dương cũng
bất đắc dĩ vô cùng, tối nay mình lại bị hiếp rồi.
Hắn đây người
giết bao nhiêu nữ nhân không biết ghê tay là gì. Thế mà trước mặt Mộng
Dao hắn lại không dám ra tay, sợ hương tiêu ngọc vẫn sự tình a.