Gương mặt Lâm Giang Nam đỏ hồng, cô nhìn Khương Trừng vô cùng dịu dàng gần trong gang tấc, gật gật đầu.
“Đủ rồi thì về nhà thôi.” Khương Trừng nói, sau đó xoay người đặt Lâm Giang Nam lên bồn hoa phía sau.
Lâm Giang Nam đứng trên bồn hoa, Khương Trừng thì đưa lưng về phía cô.
“Lên đi.”
Lâm Giang Nam nhìn tấm lưng rộng lớn của Khương Trừng rồi chầm chậm leo
lên, Khương Trừng lập tức cõng Lâm Giang Nam dậy, dáng người cô nhỏ
xinh, cơ thể rất nhẹ, đối với anh mà nói thì căn bản không tính là gì.
Hai tay anh đặt dưới khuỷu chân Lâm Giang Nam, vững vàng cố định hai chân
cô ở eo mình. Lâm Giang Nam tựa đầu vào lưng Khương Trừng, áo anh mềm
mại, dán mặt vào có cảm giác rất thoải mái, mềm mềm trơn trơn.
Thoải mái như vậy khiến Lâm Giang Nam cảm thấy có hơi buồn ngủ, sáng nay
chuyển nhà phải thu dọc đồ đạc, vừa rồi cô còn cùng Khương Trừng chơi
một lát nên bây giờ đã hơi mệt mỏi.
“Mệt thì ngủ một lát đi.” Khương Trừng giống như có mắt sau gáy, anh nhẹ nhàng mở miệng nói với Lâm Giang Nam.
Lâm Giang Nam thật sự hơi mệt, nghe Khương Trừng nói vậy cô liền chầm chậm khép mắt lại, ngủ gục trên vai Khương Trừng.
Khương Trừng cõng Lâm Giang Nam, hôm nay là cuối tuần, tuy ở trong tiểu khu nhưng vẫn khó tránh khỏi việc gặp người khác.
“Trời ạ, là Khương Trừng với Lâm Tiểu Miêu!”
“Wow, hâm mộ quá đi ~”
“Đúng là… đúng là hạnh phúc mà ~”
“…”
Khương Trừng lại như không nghe thấy mọi người nói gì, chỉ cõng Lâm Giang Nam tiếp tục đi trên con đường của mình.
Bầu trời không biết từ khi nào lại đổ tuyết, từng bông tuyết nhỏ rơi lả tả, nhẹ nhàng đậu trên tóc, trên người đôi tình nhân.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Lâm Giang Nam trên lưng mình, Khương
Trừng dừng chân, hơi nghiêng đầu nhìn Lâm Giang Nam. Gương mặt cô bình
thản, đôi mắt xinh đẹp đã khép lại, lông mi giống như hai chiếc quạt nhỏ xinh, mũi cao thẳng, môi lại nho nhỏ.
Không biết vì sao, giờ
phút này trong lòng Khương Trừng đột nhiên nảy sinh một cảm giác thỏa
mãn, trái tim vẫn luôn trống rỗng nhiều năm cứ như vậy được cô lấp đầy,
trong tim, trong tâm trí đâu đâu cũng là cô, chẳng thể nào chứa thêm
người khác.
...
Lúc Lâm Giang Nam tỉnh lại thì đã hơn bảy
giờ tối, Khương Trừng chỉ để lại một ngọn đèn cam trong phòng ngủ, cả
căn phòng mờ mờ, ngoài cửa sổ là một khoảng không gian tối đen, cô nhìn
xung quanh cũng không nhìn thấy Khương Trừng.
Cô sờ cái bụng đã
đói đến xẹp lép, lọ mọ ngồi dậy khỏi giường, cổ họng cô có hơi đau rát,
đầu cũng hơi choáng, cô cào cào mái tóc vì ngủ mà rối loạn, sau đó xốc
chăn xuống giường.
Lâm Giang Nam mở cửa, vừa đi đến cầu thang
liền nghe thấy trong phòng bếp dưới tầng truyền đến từng tiếng lách
cách, cô bám vào tay vịn cầu thang đi xuống.
Còn chưa đến cửa
phòng bếp, cô đã nhìn thấy Khương Trừng, anh dường như đang nấu gì đó
nhưng động tác lại không thuần thục lắm, Lâm Giang Nam đột nhiên cảm
thấy chua xót.
Khương Trừng tự mình xuống bếp vì cô, rõ ràng anh còn chưa từng nấu ăn cho mình.
Khương Trừng nhìn công thức trong tay, bỏ trứng muối và thịt nạc đã được cắt ra vào nồi, sau đó đậy nắp lại.
Anh lấy vài cọng hành lá, mở vòi nước rửa sạch sẽ rồi dùng dao cắt thành đoạn nhỏ.
Khương Trừng cầm lấy chiếc muỗng, chuẩn bị quấy cháo trứng muối thịt nạc trong nồi thì lúc xoay người lại nhìn thấy Lâm Giang Nam đứng trên cầu thang.
“Tỉnh rồi à?” Khóe môi anh hàm chứa nụ cười, anh đặt đồ trong tay xuống rồi đi qua chỗ cô.
“Em uống nước gừng này đi.” Khương Trừng lấy một ly nước gừng còn nóng trong lò vi sóng, ly nước này anh đã nấu trước rồi.
Lúc anh cõng Lâm Giang Nam về tận nhà, Lâm Giang Nam đã có dấu hiệu cảm
lạnh, trán cũng hơi nóng. Khương Trừng chưa từng xuống bếp cho nên đừng
nói là nấu gì, chỉ mỗi nước gừng thôi anh cũng phải lên Baidu mày mò mãi mới nấu ra.
Trước ly nước gừng thành công này, anh đã huỷ hoại
rất nhiều ly, cuối cùng mới vất vả nấu được một ly nước gừng có nồng độ
vừa phải. Nấu xong, anh nhanh chóng bỏ nước gừng vào lò vi sóng. Trước
đó anh đã xem đồng hồ, đoán chừng giờ này Lâm Giang Nam cũng sắp dậy nên bắt đầu nấu cháo.
Anh chưa từng nấu cháo nên cũng cần đến Bách
Khoa Baidu, khẩu vị người bị cảm lạnh không tốt lắm nên anh lựa chọn
thức ăn lỏng, hơn nữa là món tương đối thanh đạm cháo trứng muối thịt
nạc.
Lâm Giang Nam cầm lấy nước gừng trong tay anh, cái ly vẫn ấm áp, cầm vào thoải mái không nói nên lời. Lâm Giang Nam nhẹ nhàng nhấp
một ngụm nhỏ, bất ngờ phát hiện ly nước gừng này không hề khó uống như
trong tưởng tượng nên mau chóng uống hết.
Khương Trừng nhận lấy
cái ly không, vô tình cúi đầu mới thấy Lâm Giang Nam không mang giày mà
trực tiếp đi chân trần trên thảm, anh không khỏi nhíu mày.
“Đã cảm lạnh rồi còn không chịu đi giày?”
Lâm Giang Nam cũng cúi đầu nhìn rồi nói: “Có thảm rồi mà, điều hòa cũng đang được bật nữa.”
Một tay Khương Trừng cầm ly, không nói hai lời đã dùng tay còn lại ôm eo
Lâm Giang Nam nâng cô lên, cứ như vậy bế cô đến sô pha cách đó không xa, anh thả Lâm Giang Nam xuống ghế ngồi.
“Ngoan ngoãn ngồi đây đi, không được bỏ chân xuống.” Ngữ khí của Khương Trừng nghiêm nghị.Lâm Giang Nam đành phải ngoan ngoãn đặt chân trên sô pha ngồi xếp bằng,
Khương Trừng xoay người vào phòng bếp tiếp tục nấu cháo, Lâm Giang Nam
thì nhìn xung quanh.
Ngồi yên trên sô pha rất nhàm chán, Lâm
Giang Nam chỉ có thể nhìn đông nhìn tây, đột nhiên nghe được tiếng
Longleg, cô không khỏi nhìn qua. Thì ra Longleg và Coca lại đang bắt đầu một trận chiến tranh mới, nguyên nhân bắt nguồn từ một cái đệm, thật ra cái đệm đó rất lớn, sờ vào cũng cảm thấy mềm mại, hơn nữa quan trọng
nhất là lúc Longleg chưa đến đây, cái đệm này là đồ dùng chuyên dụng của Coca.
Lâm Giang Nam buồn cười nhìn chúng nó.
Longleg vươn móng kéo kéo cái đệm nhưng còn chưa di động chút nào thì Coca đã đặt
móng vuốt lên đệm, nó cúi đầu nhìn Longleg từ trên cao, dù cho Longleg
cố gắng kéo thế nào, cái đệm cũng không hề nhúc nhích.
Cuối cùng
Longleg thật sự phát hỏa, không thể nhịn được mà vươn móng vuốt về phía
Coca, kết quả Coca chỉ ngửa ra sau một chút, Longleg theo quán tính nhào tới đụng vào cổ Coca, nó vì đau mà meo meo một tiếng. Cuối cùng nó trực tiếp nằm ăn vạ trên đệm không chịu đứng lên, giang rộng tứ chi thành
hình chữ X, bày tỏ trẫm đây đánh không lại ngươi, trẫm liền mạnh mẽ
chiếm lấy, mặc cho Coca kéo lê cái đệm chạy qua chạy lại, nó vẫn vững
vàng nằm trên đệm, nó có thể nằm vững vàng như vậy còn phải nhờ đến móng vuốt sắc bén của mình, có thể bấu víu cái đệm để không bị rớt xuống.
Lâm Giang Nam bật cười nhìn hai con vật ngốc ngếch này, đúng là ngốc mà.
Nghe được tiếng cười của Lâm Giang Nam, Longleg và Coca đều nhìn cô một cái, sau đó lại tiếp tục chiến tranh.
Khương Trừng đoán nồi cháo trứng muối thịt nạc đã được, anh mở nắp, một mùi
thơm dịu tỏa ra, anh dùng cái thìa múc cháo, sau đó rải vài cọng hành
lá.
Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng bưng bát cháo nóng hầm hập ra, đặt trên bàn trà rồi lại lấy hai cái chén và thìa.
“Nhìn không tệ nha.” Lâm Giang Nam chờ mong nói.
“Em thử xem xem.”
Anh vì cô mà nấu cháo.
Mùi hương xông vào mũi Lâm Giang Nam, cháo có trứng muối, thịt nạc và cả
hành lá xanh biếc, cô gấp gáp dùng thìa cho một miếng vào miệng.
Vào miệng là tan, lượng muối cũng vừa phải, ngon đến mức lưỡi phải tan
chảy. Một thìa cháo thịt nạc mỹ vị khiến dạ dày cô vô cùng thoải mái.
“Khương Trừng, là anh nấu thật à?” Lâm Giang Nam có hơi khó tin.
Không phải Khương Trừng sẽ không nấu cơm sao?
Khương Trừng tao nhã nuốt miếng cháo trong miệng, anh giương mắt nhìn cô.
“Còn ai nữa?” Anh nhàn nhạt hỏi lại.
“Sao anh làm được?”
“Thực đơn Baidu.”
Lâm Giang Nam: “…”
Chẳng lẽ nam thần lúc nào cũng đỉnh như vậy? Xem công thức là có thể làm ra
một nồi cháo ngon, tuy cô cũng có thể nhưng trước nay cô đã xem nhẹ nam
thần rồi.
Ăn cháo xong, Lâm Giang Nam cảm thấy tinh thần đã khá hơn nhiều, Khương Trừng bế cô lên tầng, sau đó mới xuống thu dọn chén bát.
Bởi vì Lâm Giang Nam cảm lạnh nên bữa tối hôm nay của Longleg và Coca là
thức ăn cho mèo và thức ăn cho chó. Chỉ có lúc này, hai đứa chúng nó mới đứng cùng mặt trận.
“Meo…”
“Gâu…”
Một mèo một chó tỏ vẻ cự tuyệt nhưng lại bị Khương Trừng vò đầu.
“Không ăn thì tối nay hai đứa chúng mày nhịn đói, tự mình suy nghĩ đi.” Nói
xong, Khương Trừng không để ý tới chúng nó mà trực tiếp lên tầng, để lại Longleg và Coca đang ngồi trước khay đồ ăn của mình, mắt to trừng mắt
nhỏ.
Khương Trừng vừa vào phòng ngủ liền nghe thấy tiếng nước
chảy trong phòng vệ sinh, phòng vệ sinh nhà Khương Trừng dùng kính mờ
nên anh chỉ cần quay đầu là có thể thấy bóng dáng mờ mờ của Lâm Giang
Nam sau tấm kính, trong người không khỏi nóng lên.
Lâm Giang Nam
thoải mái tắm rửa sạch sẽ, lau khô thân thể, trên đầu quấn một chiếc
khăn lông, mặc tốt áo choàng tắm mới ra ngoài, kết quả vừa mở cửa lại
nhìn thấy Khương Trừng dựa người vào tường trước cửa.
Mặt cô lại đỏ lên.
“Anh… anh đứng đây làm gì?” Lâm Giang Nam nhỏ giọng hỏi.
Vừa tắm xong nên gương mặt cô hồng nhuận, môi cũng nhỏ xinh non mềm, con
ngươi Khương Trừng lại u ám thêm vài phần, anh đột nhiên nắm bả vai cô,
dồn cô vào vách tường bên cạnh, hai tay chống hai bên của cô, từ trên
cao nhìn xuống.
Lâm Giang Nam bị anh nhìn đến mức tim đập nhanh, đầu cũng cúi xuống như đà điểu.
Khương Trừng không tiếng động mỉm cười, sau đó dùng tay mở khăn trên đầu cô ra, nghiêm túc lau khô.
Lúc Khương Trừng lau tóc cho mình, Lâm Giang Nam mới từ từ ngẩng đầu lên.
Khăn lông rất lớn, một nửa che phủ mái tóc của Lâm Giang Nam, một nửa
còn lại che khuất đôi mắt của cô, chỉ để lại một nửa chiếc mũi cao thẳng và đôi môi nhỏ đỏ hồng.
Động tác lau khô của Khương Trừng đột nhiên dừng lại, anh đặt tay hai bên đầu cô, nhìn vào đôi môi đỏ hồng rồi từ từ tới gần.
Cho dù đôi mắt bị khăn lông che lại thì Lâm Giang Nam vẫn cảm giác được
Khương Trừng càng ngày càng gần mình, hơi thở ấm áp của anh phả trên má
cô, ngưa ngứa rồi dần ập đến.