Buổi tối, Sở Sở cầm lấy một quyển sách tiếng anh, nhưng tâm hồn lại không tập trung ngồi ở trên giường.
Trên hành lang thỉnh thoảng truyền đến tiếng dép ma sát biếng nhát kéo dài
của các bạn nữ sinh, các cô ấy cãi nhau ầm ĩ từ trong phòng tắm ra
ngoài, líu ríu thảo luận bát quái về các chuyện lý thú trên lớp.
Ký túc xá nữ luôn luôn sôi động náo nhiệt ồn ào, dù sao thì sinh mệnh của
tuổi trẻ và nhiệt huyết sôi trào vĩnh viễn cũng không ngừng.
Sở Sở thở dài một hơi, lấy điện thoại di động ra gửi cho Lục Xuyên một tin nhắn.
Cô vẫn không an tĩnh được.
Trong lòng phảng phất như có một sợi dây cung đang căng ra, khiến cho tinh thần cô cả đêm đều không yên nổi.
"Cậu còn đang ở cục cảnh sát sao"
Tin nhắn này đã gửi qua hai tiếng đồng hồ, anh vẫn chưa có hồi âm.
Sở Sở muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng hồi chuông điện thoại vừa reo cô lại vội dập máy.
Vẫn là...thôi đi.
Mười giờ rưỡi ký túc xá tắt đèn, Sở Sở ôm di động nằm ngủ, ước chừng khoảng
mười một giờ, điện thoại đột nhiên rung lên, tim cô run rẩy vội vàng
ngồi dậy, nhìn thấy trên màn hình lóe lên hai chữ Lục Xuyên, trái tim
đều nhảy cẩng đến sung sướng.
Vội vàng xuống giường mang theo dép lê ra khỏi phòng ngủ, từng ly từng tí cẩn thận đóng cửa phòng lại, cô
đứng ở một bên hành lang.
Bên trong hành lang ánh đèn vàng nhạt
mơ màng mờ ám, bên ngoài gió mát thổi vù vù, Sở Sở nhịn không nổi vội
nghe điện thoại, hạ thấp giọng hỏi: "Cậu về nhà rồi sao?"
"Ừm, về rồi."
"Cảnh sát có...làm khó cậu không?"
"Tôi là học sinh, bọn họ sao có thể làm khó, hỏi rõ ràng một chút là không sao rồi."
"Vậy...thì tốt."
Bên kia điện thoại Lục Xuyên bật cười một tiếng: "Muộn như vậy còn chưa ngủ?"
"Không có."
"Có phải đang không ngừng nghĩ nhớ tới tôi, ngủ không được?"
"Không phải..." Sở Sở theo bản năng phủ nhận.
Lục Xuyên bật cười thành tiếng, dùng giọng điệu từ tính thấp giọng lẩm bẩm: "Sở Sở, cậu có biết hay không, thời điểm vừa nãy khi đánh nhau, cậu
không ngừng gọi tên của tôi, làm cho...tim tôi cũng tan vỡ mất rồi."
Tim cũng tan vỡ mất rồi.
Hô hấp Sở Sở đình trệ, gương mặt không tự giác nổi lên tầng đỏ ửng.
Lục Xuyên cúp xong điện thoại, một mình dựa vào một bên cửa sổ, nhìn một
màng trăng thanh gió mát bên ngoài kia, ấn mở màn hình điện thoại di
động, vào tin nhắn mà Sở Sở gửi qua cho anh.
"Cậu còn ở cục cảnh sát sao?"
"Còn chưa về nhà sao?"
"Nếu như không sao, có thể gọi điện thoại cho mình được hay không?"
Thời gian theo thứ tự là 8:50, 9:30, 10:05 tối.
Tim của anh ngày càng bình thãn thanh tĩnh, môi mỏng mấp máy lẩm bẩm một âm thanh nhỏ tới mức không thể nghe thấy: "Thỏ lớn, quan tâm tôi nhiều như vậy, tự cậu có phát hiện ra được không?"
Đúng lúc này, thông báo Weibo vang lên nhắc nhở.
11:23
[Lục Xuyên, cậu ở đâu?]
Cô nhỏ ngốc, rốt cuộc cũng đã phát hiện ra rồi.
Lục Xuyên dùng cái tài khoản "weoqd AK Sdkaj" kia trả lời lại cô: Ai da, tôi đây mà.
Nhưng hệ thống lại nhắc nhớ, cái bài đăng Weibo này đã bị xóa bỏ.
...
Chuyện đánh nhau không phải chuyện nhỏ, huống chi, đó còn là cùng với mấy tên lăn lộn ngoài xã hội đánh nhau.
Không chỉ có thế, chuyện Lục Xuyên đánh nhau sau khi truyền ra ngoài, Giang
Trì cũng mang theo vết thương chạy tới phòng giáo viên một mình tố cáo
anh.
Ngày thứ hai đề nghị của của trường học liền được thông báo, Lục Xuyên và Kiều Sâm bị phê bình ghi thêm tội, muốn bạn học toàn
trường lấy đấy mà làm gương.
Trên phát thanh vô cùng nghiêm khác
phê bình hai người, nhất là Lục Xuyên, nói rằng nếu như có lần tiếp
theo, sẽ sử dụng biện pháp đuổi học.
Thông báo phê bình kia không tính là gì cả, thế nhưng việc ghi lại tội danh thì rất nghiêm trọng, sẽ lưu lại trong hồ sơ cá nhân theo cả một đời. Cho nên xế chiều ngày hôm
đó, Lục thủ trưởng vô cùng lo lắng chạy tới trường học, chính là để xử
lý chuyện này.
Đây là lần đầu tiên Sở Sở nhìn thấy Lục thủ trưởng, ngay trên hành lang trường học.
Thân hình Lục thủ trưởng thẳng tắp, tóc mai trên đầu đã trắng bạch, sắc mặt
nghiêm túc mang theo sự tức giận, dáng vẻ nhìn qua rất nghiêm khắc.
Mà Lục Xuyên cà lơ phất phơ đứng trước mặt ông, thu lại đôi mắt, thần sắc phản nghịch phát ra không hề che dấu.
Ông dạy dỗ Lục Xuyên, nhưng dường như Lục Xuyên nghe không vào, vô cùng
thiếu kiên nhẫn lại không hợp ý, thậm chí còn chống đối với ông.
Cuối cùng Lục thủ trưởng trở nên giận dữ, đạp vào đầu gối của Lục Xuyên hai cước, trực tiếp đá Lục Xuyên ngã trên mặt đất.
Bạn học vây xem xung quanh không nhịn được hít một hơi thật sâu.
Lục thủ trưởng, quả nhiên rất có khí phách, hai cước này mà đạp người khác, không phải là muốn đem người ta đạp cho tàn phế hay sao?
Lục Xuyên đau đến nhe răng trợn mắt, vịn tường muốn đứng lên, chân lại không chút báo trước run lên kịch liệt.
Anh dù sao xương cũng cứng, cho dù ăn đòn cũng không hề có dáng vẻ rụt rè, cắn răng hung dữ trừng mắt nhìn ba mình.
"Ba trước kia mặc kệ con, vậy bây giờ cũng ít quản lại đi."
"Đồ hỗn láo!"
Lục thủ trưởng làm bộ dáng muốn đá anh nữa, vừa kịp lúc này, một giọng nữ
giòn giã từ phía sau lưng vang lên: "Chú ơi, nơi này là...là trường
học."
Ánh mắt Lục Xuyên vượt qua Lục thủ trưởng, yên lặng rơi vào trên người Sở Sở.
Cô mặc bộ đồng phục học sinh rộng rãi, chầm chậm đi tới, âm thanh dù có
hơi phát run, nhưn thần sắc lại rất kiên định, đứng ở trước người Lục
Xuyên, một bước cũng không di chuyển.
"Đây là nơi học tập, không...không nên đánh người."
"Cháu là?"
"Cháu là người trong...là Trung đội trưởng." Sở Sở đỏ mặt: "Đội quản lý kỷ luật."
Lục Xuyên nghe được ba chữ trung đội trưởng, mém chút nữa đã cười ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng người có chứng trở ngại trong giao tiếp Sở Sở lại vì
Lục Xuyên mà ra mặt, mấy người bọn Trình Vũ Trạch cũng theo đó mà đứng
dậy: "Chú Lục, đừng đánh tiểu Xuyên, chuyện này không có quan hệ gì với
cậu ấy, đều là do bọn cháu xúi giục cậu ấy cả."
Lục thủ trưởng còn không hiểu rõ thằng con trai nhà mình, trên Thế giới này làm gì có người nào có thể xúi giục được nó?
"Các cháu tránh ra, bác giáo huấn con trai mình, không có quan hệ gì với
những người bạn học các con!" Lục thủ trưởng trầm thấp nói: "Ta không
quản nó, nó càng ngày càng vô pháp vô thiên không quy củ, hôm nay đánh
nhau, ngày mai có khả năng còn muốn đi giết người."
Sở Sở quay
đầu nhìn bạn học chung quanh, hiện tại là thời điểm tan học, trên hành
lang các bạn học tan học đều tụ tập lại, Lục Xuyên bình thường ngang
ngược càn rỡ, ở trên trường không ai dám trêu chọc, bây giờ bị phụ huynh giáo huấn, bọn họ đều đứng đấy nhìn Lục Xuyên trở thành trò cười mà
thôi.
Lục Xuyên cũng không chút yếu thế hướng về phía Lục thủ trưởng hô to: "Con giết người càng không cần ba quản."
Cảm nhận được bàn tay mềm mại mà ấm áo của cô, trong lòng Lục Xuyên dâng
lên một cảm giác khác thường khó hiểu, luồng khí nóng trong lòng nãy
giờ, trong chốc lát liền bị chôn vùi xuống, anh cứ như vậy để cô dắt đi.
Lục thủ trưởng tức hô to: "Tiểu tử thối! Trở lại cho ta."
"Chú Lục, chú bớt giận." Bọn người Trình Vũ Trạch và Tống Cảnh ngăn cản
trước người Lục thủ trưởng, ngăn ông lại: "Sẽ vào học ngay lập tức, chú
cũng không hề muốn chậm trễ việc học của Lục Xuyên đúng không ạ, có gì
thì về nhà rồi nói, ở trường học còn có bạn học nhìn vào, như vậy mặt
mũi Lục Xuyên cũng không biết để đâu."
Cơn tức giận của Lục thủ trưởng sót lại còn chưa tan: "Bác nể mặt mũi của nó, mới khiến cho nó biến thành như bây giờ."
Lục Xuyên ở cuối hành lang hướng ông hô to: "Thủ trưởng đại nhân, con không phải là binh lính mà ba đào tạo, con mẹ nó ba đừng xen vào chuyện của
con."
Trong hành lang, Sở Sở sống chết dắt lấy tay Lục Xuyên, vóc dáng của cô và anh chênh lệch rất nhiều, nắm tay anh kéo đi thật sự rất tốn sức.
Sở Sở thở hổn hển cầu xin anh: "Cậu đừng cùng...cùng ba cậu mạnh miệng nữa."
Lục Xuyên quay lại, giống như đang phát tiết mà đá vào vách tường bên cạnh, phẫn uất nói ra: "Tôi chính là không quen nhìn ông ấy luôn trưng ra bộ
dạng lãnh đạo, ở quân đội là như thế, về nhà cũng là kiểu này, ông ấy
vốn dĩ không hề coi tôi là con trai."
Sở Sở lùi về phía sau nhiều bước, từ trước tới nay cô chưa từng nhìn thấy Lục Xuyên tức giận đến vậy.
Lục Xuyên từ trong cặp lấy ra bao thuốc lá, cầm cái bật lửa đang muốn đốt
một điếu, Sở Sở nhón chân lên muốn lấy đi tàn thuốc trong tay anh xuống: "Cậu đừng...hút thuốc."
Lục Xuyên lui về phía sau mấy bước, không để cho cô với tới: "Ngay cả cậu cũng muốn quản tôi có phải hay không?"
Sở Sở đình trệ tiếng nói, cô cúi đầu, dừng một chút nhìn về phía Lục
Xuyên, chần chờ thật lâu mới không xác định hỏi: "Mình có thể quản cậu
sao?"
Lục Xuyên bình tĩnh lại, hít một ngụm khói, rồi nhìn Sở Sở sảng khoái nói: "Có thể."
"Vậy cậu...đừng hút thuốc."
Lục Xuyên nhẹ gật đầu, đem tàn thuốc ném lên trên mặt đất, dùng chân vê vê: "Được, thỏ lớn của tôi nói không hút, vậy thì không hút nữa."
"Vậy cậu...cũng đừng nháo với ba, ông nói cái gì...cậu nghe là được."
"Ba?" Lục Xuyên đột nhiên nở nụ cười, mập mờ mà nhìn cô: "Ngay cả ba cũng gọi rồi?"
Sở Sở mới ý thức được, vộ vàng đổi: "Ba cậu."
Lục Xuyên dựa vào tường, nói ra: "Ông ấy xưa nay không quản tôi, đối xử với binh lính còn tốt hơn, chỉ biết hung hăng với tôi."
Anh cầm lấy ống tay áo xoa xoa cái mũi: "Bây giờ muốn tôi nghe lời, không có cửa đâu."
Sở Sở lấy trong cặp ra một bình thuốc nhỏ, chính là bình thuốc mà Lục Xuyên tặng cho cô.
Cô chỉ chỉ khóe miệng của anh đang ứ đọng máu: "Mình bôi thuốc cho cậu."
Lục Xuyên bước xuống mấy bậc thang, để cho Sở Sở ở phía trên anh, đưa mặt lại gần.
Sở Sở xoay mở nắp bình, móc ra một ít thuốc mỡ màu trắng sữa trên đầu ngón trỏ, nhẹ nhàng vê lên khóe miệng Lục Xuyên, động tác của cô rất ôn nhu, rất nhẹ nhàng, không ngừng hỏi: "Đau không?"
Hô hấp của cô nhẹ
nhàng phả trên mặt anh, bên trong hô hấp là một luồng hương vị đến từ
thân thể cô, ôn ôn nhu nhu, thơm ngào ngạt.
Đôi mắt cô tăm tối mà lại trong trẻo, hết sức chuyên chú nhìn vào khóe miệng Lục Xuyên, thật sự rất giống một con thỏ lớn.
Lục Xuyên nhìn nhìn cô, khóe miệng giương lên, cố ý "A" một tiếng: "Đau."
Động tác của Sở Sở chậm lại, một vòng rồi một vòng, cố gắng không tăng thêm lực nói: "Cậu cố nhịn một chút."
"Thỏ lớn, tôi nhịn không được." Anh nói xong, đột nhiên tiến lên phía trước, môi mỏng trực tiếp chạm vào khóe môi mềm mại của cô.
Trong lòng
Sở Sở run lên, mở to hai mắt mà nhìn, vô thức lui lại phía sau, hai tay
Lục Xuyên trực tiếp tóm lấy hai bả vai của cô, giam cầm cô lại, kéo vào
trong ngực mình.
Lần này là một nụ hôn, rõ ràng hơn trước rất nhiều, gò má của Sở Sở bị anh ép tới lõm xuống.
Nhưng anh không dám tiếp xúc với môi của cô, chỉ có thể hôn vào khóe môi,
thậm chí anh có thể cảm nhận được, lông tơ mềm mại tinh tế bên môi cô.
Sở Sở còn muốn lui về phía sau, muốn trốn tránh anh, Lục Xuyên lại kéo
chặt cô, trực tiếp vòng một tay lên lưng cô, ôm cô vào trong ngực.
Tim Sở Sở đập nhanh như hươu chạy loạn, mặt ửng đỏ, anh cứ như vậy lẳng
lặng hôn khóe môi của cô, da của anh rất nóng bỏng, môi thì lại lành
lạnh, cũng mềm mềm.
Cảm nhận được người trong ngực yên tĩnh trở
lại, không còn giãy dụa nữa, trong lòng Lục Xuyên lại rất cao hứng,
nhưng mà rất nhanh sau đó anh liền sợ hãi.
Sở Sở bất động cũng không nói chuyện, điều này khiến cho Lục Xuyên thấp thỏm buông lõng cô ra.
Sở Sở không chạy đi mà chỉ cúi đầu.
Lục Xuyên hoảng hốt: "Thật sự xin lỗi, tôi không nhịn được."
Anh đương nhiên không nhịn được, mỗi giờ mỗi phút anh đều muốn hôn cô, muốn đến mức phát điên.
"Sở Sở, cậu nói một câu đi." Lục Xuyên nhìn dáng vẻ trầm mặc của cô, thật sự sợ hãi: "Cậu nói với tôi cái câu, đừng như vậy"
Mặt Sở Sở đỏ lên, muốn nói cái gì đó, nhưng mà đều không thể nói nên lời, tất cả đều nghẹn lại.
Nhẫn nhịn hồi lâu, cô cúi cùng thốt lên một câu: "Cậu...cậu về sau đừng...đừng như vậy."
Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Sở Sở, anh biết cô không có tức giận, chỉ là
ra vẻ hù dọa mà thôi, Lục Xuyên lập tức trở nên lưu manh vô lại mà nói:
"Cái này cũng không thể cam đoan được."
Sở Sở xoay người muốn đi, lại bị Lục Xuyên kéo lại.
"Ai da."
Tâm tình của anh đốt nhiên trở nên tốt hơn hẳn: "Về sau sẽ không như vậy, vừa nãy thực sự không nhịn được."
Sở Sở gật đầu, đứt quãng nói: "Nhìn...thấy cậu đang bị thương, xem như..."
"Sớm biết cậu không tức, tôi đã hôn môi cậu." Lục Xuyên đặc biệt vô cùng hối hận: "Nếu không, cậu để yên cho tôi hôn lại một lần nữa?"
"Cậu đừng được một tấc lại tiến một thước!"
"Cậu không phải rất thích tôi được một tất tiến một thước hay sao?"
Lục Xuyên nói xong câu này, ở trên mặt cô "Moah" một cái, còn không để cho cô kịp phản ứng, chạy đi mất.
Sở Sở mở to hai mắt, tay chậm rãi sờ trên khuôn mặt mình.
Nơi được anh hôn qua, thế nhưng lại rất nóng bỏng.
Lòng cô phảng phất một chút đau khổ, một nửa vui vẻ, một nửa phiền muộn.