Editor: Apple
Đóa Miên run lên, ngạc nhiên, vô ý thức thốt ra: "Mẹ biết?"
Mẹ Đóa không có biểu tình gì: "Trước đó mẹ đọc một bài báo, nói thi đấu
điện tử cái gì mà được chọn làm hạng mục thi đấu ở Á Vận. Không phải chỉ là chơi game thôi sao?" Nói xong bà hơi ngừng tạm, liếc nhìn cô một
cái: "Hỏi cái này để làm gì?"
Đóa Miên nhìn xem ánh mắt của mẹ, một lát mới nói: "Mẹ, con cảm thấy rất hứng thú đối với E-sports." Mẹ Đóa cũng nhìn cô.
"Thế giới kia lực hút mạnh, ngay cả ánh sáng đều sẽ uốn lượn."
Bỗng nhiên, khẩu hiệu của MYS lại một lần nữa hiện lên trong đầu Đóa Miên.
Cô âm thầm hít sâu, ổn định tâm thần, tiếp tục: "Con muốn đi thi đấu.
Con muốn tham gia giải Quốc Gia, thậm chí giải đấu Thế giới. Con muốn
trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp." Lời nói này, trên đường về nhà
Đóa Miên nghĩ sâu tính kỹ, lúc nói xong một chữ cuối cùng, cô lại có
loại cảm giác như trút được gánh nặng nhẹ nhõm.
Biểu lộ đầu tiên của bà là sững sờ, ngay sau đó thì bà vừa bực mình vừa buồn cười, cảm
giác lỗ tai của mình như bị hỏng: "Con nói cái gì?"
Đóa Miên
không thay đổi: "Con muốn đi thi đấu. Con muốn tham gia giải Quốc Gia,
thậm chí giải đấu Thế giới. Con muốn trở thành một tuyển thủ chuyên
nghiệp."
Trong phòng tĩnh lặng.
Mấy giây sau, lấy mắt thường mà nhìn cô cũng có thể thấy được sắc mặt của mẹ chìm xuống. Bà nói: "Đừng đùa mẹ."
"Con không có nói đùa." Đóa Miên rất chân thành: "Mẹ, không phải mẹ muốn
biết con cảm thấy hứng thú, yêu thích cái gì sao? Con đã nói cho mẹ
biết, chính là E-sports."
Nghe cô nói, sự tức giận vừa nén xuống của bà lại có xu hướng nổi dậy. Thẳng thắn mà nói, đầu tuần lúc Đóa
Miên bộc phát đã mang đến cho bà những xúc động nhất định. Khi con gái
bỏ nhà đi được một tuần, chồng bà khuyên bà rất nhiều, chính bà cũng
suy tư rất nhiều... có phải mười tám năm qua, bà đã yêu cầu quá nghiêm
khắc về phương thức giáo dục từ thể xác đến tinh thần đối với con gái
hay không? Đáp án là có.
Cho nên bà tiếp nhận đề nghị của chồng, tâm bình khí hòa cùng Đóa Miên trò chuyện chút, nghe một chút ý nghĩ
Đóa Miên. Nhưng mà, bà vạn nhất không nghĩ tới: đứa con ưu tú mà bà dày
công nuôi dưỡng lại thích là chơi game.
Mẹ Đóa quay đầu chỗ sang chỗ khác, tận lực khắc chế lửa giận, sau đó dùng giọng điệu bình thản
nói: "Miên Miên, con nghe mẹ nói, "Thi đấu điện tử " chỉ là một cái tên
gọi tế nhị thôi, trên thực tế nó là từ "Một người chơi game" biến thành
"Một đám người chơi game", là một đám thanh niên trẻ tuổi không làm việc đàng hoàng tập hợp lại làm cái thứ việc không đàng hoàng."
Không phải.
Rõ ràng không phải như vậy.
"Không phải như mẹ nói đâu." Đóa Miên nhíu chặt lông mày, nghiêm mặt nói: "
E-sports không hề chỉ là trò chơi, nó giống với hạng mục thi đấu thể
thao vậy, nó là một loại thi đấu, một loại nghề nghiệp, là lấy ý chí
cùng trí lực của người với người để đối kháng, nếu không thì Á Vận cũng
sẽ không lấy E-sports làm hạng mục thi đấu. Tuyển thủ E-sports cũng
không phải là những người "Không làm việc đàng hoàng", mỗi người bọn họ
đều có tín ngưỡng và kiên trì của mình, bọn họ phải chịu đủ các loại áp
lực, chỉ trích, phải tự thân cố gắng để đưa thi đấu điện tử Trung Quốc
đứng trên sân khấu thế giới, bọn họ là anh hùng."
"..." Đóa mẹ
nhắm mắt, nói: "Coi như con nói đúng, nhưng không có ai thành tích ưu
tú, tiền đồ tốt đẹp chọn con đường này, người đi đường này đều là những
người đọc sách không vào."
"Đương nhiên là có." Đóa Miên không
hề do dự, không chút nghĩ ngợi phản bác: " Tuyển thủ PUBG thế giới
Broken, cậu ấy chính là một người có trí lực tốt vô cùng, thành tích ưu
tú thiên tài. Cậu ấy đã từng vì E-sports từ bỏ thi đại học, mà vào năm ấy, cậu tham dự PUBG Ukraine giúp Trung Quốc lấy được giải á quân thế
giới, gchỉ thua chiến đội Âu Mỹ lâu năm. Đó là thành tích tốt nhất của
Trung Quốc tại giải đấu FPS trong lịch sử, cũng là chiến đội Trung Quốc
đầu tiên đứng trên thế giới sàn thi đấu thế giới FPS."
Một đống
thông tin khiến mẹ Đóa đau đầu. Bà nhíu chặt lông mày, hơi không kiên
nhẫn bày nói: "Người khác lựa chọn con đường thế nào là chuyện của người khác, mẹ mặc kệ. Nhưng, Đóa Miên, con không giống họ, con là con gái
của mẹ, mẹ không thể để cho con chọn con đường vớ vẩn ấy."
"Mẹ,
đây không phải không làm việc đàng hoàng cũng không phải con đường vớ
vẩn." Đóa Miên bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bất lực vả bất đắc dĩ. Mẹ cô
không hiểu, bài xích cũng hợp tình hợp lí, đây chính là trở ngại to lớn
với nền thi đấu điện tử trong nước.
Phần lớn mọi người đều nghĩ:
E-sports = trò chơi,
Tuyển thủ E-sports = người không làm việc đàng hoàng chỉ biết là chơi game.
Không có ai quan tâm bọn họ bỏ ra bao nhiêu cố gắng, cũng không có ai quan
tâm bọn họ vì quốc gia vì giấc mộng hi sinh bao nhiêu, mọi người sẽ chỉ
đem bọn họ coi là dị loài, luôn bị trỉ trích, hứng chịu tất cả ác ý.
Chính vì thế, khi mộng tưởng đánh cược với hiện thực, vô số người chọn
thỏa hiệp, từ bỏ.
Nhưng, Đóa Miên không muốn từ bỏ.
Con đường này tăm tối gập ghềnh thì sao?
Cô đứng dậy, ngồi xổm trước mặt mẹ, đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt tay bà,
chân thành nói: "Mẹ, sự yêu thích này xuất phát từ nội tâm của con, vô
cùng có ý nghĩa. Ở nước ngoài, E-sports luôn được chấp nhận cùng tán
thành từ chín mươi phần trăm trở lên, tuyển thủ E-sports và vận động
viên đều giống nhau, rất được người ta yêu thích, hâm mộ."
Mẹ
Đóa nhìn xem cô, môi nhếch lên, không nói gì. Đóa Miên chua xót, giọng
nói mang một tia nghẹn ngào: "Mẹ, mẹ và bố là những người quan trọng
nhất của con, con có thể không quan tâm cách nhìn của những người khác,
nhưng con quan tâm cách nhìn của bố mẹ. Con hi vọng con có thể nhận được sự ủng hộ từ bố mẹ, có thể chứ?"
Mẹ Đóa có chút mềm lòng, "...
Con cũng đã nói, E-sports được chấp nhận và tán thành rất cao ở nước
ngoài. Nhưng trong nước lại không như thế."
"Mọi việc đều cần
người tiên phong, không vì giấc mộng liều mạng một lần, sao có thể tính
là thanh xuân." Đáy mắt Đóa Miên tuôn ra dòng lệ: "Nhưng con cũng không
tính là người tiên phong, người tiên phong đã chịu đựng những khó khăn
nhất, sau này, con đường này sẽ chỉ càng ngày càng tốt thêm."
Nghe xong lời nói này, bà im lặng, tựa hồ như đang thận trọng suy nghĩ cái
gì. Đóa Miên nắm chặt tay của mẹ, yên tĩnh chờ đợi. Thật lâu, bà mới
giương mắt, một lần nữa nhìn về phía cô. Hỏi: "Con thật sự muốn đi thi
đấu chuyên nghiệp?"
Đóa Miên gật đầu, "Phải."
"Thật chỉ bởi vì con thích E-sports?"
Không hoàn toàn...
Nàng tiếp tục gật đầu, "Phải."
"Cảm thấy mình có thể làm?"
Cậu ấy nói cô có thể.
Đóa Miên vẫn gật đầu, "Có thể."
"Vì sao cảm thấy mình có thể?" Mẹ Đóa yên lặng nhìn xem cô.
"Con có thiên phú." Đóa Miên trả lời: "Trước đây không lâu, có một chiến đội nổi danh đã mời con. Bọn họ nghĩ con đủ năng lực."
"..." Bà hơi run lên, một lát, bà chậm rãi gật đầu, thở dài: "Được rồi. Thái
độ của con kiên quyết như vậy, mẹ muốn cản cũng không cản được."
Đóa Miên mở to hai mắt nhìn, kinh hỉ nói: "Mẹ, mẹ đồng ý?"
"Đừng vui sướng quá sớm." Mẹ Đóa ngữ khí lạnh lùng: "Mẹ có điều kiện."
Nội tâm vui sướng, cô vừa muốn khóc vừa muốn cười, kích động đến hai cánh
tay đều phát run, động động môi, dùng sức gật đầu, nửa ngày mới nói thêm một câu đầy đủ: "Mẹ yên tâm, kì thi đại học kết thúc con mới gia nhập
chiến đội, nhất định toàn lực cố gắng đạt được thành tích tốt."
"Không chỉ như thế."
"..." Đóa Miên hơi nhíu mày.
Bà trầm giọng nói, "Một, nghiêm túc hoàn thành việc học, thi xong thi đại học; hai, điểm số thi đại học nhất định phải trúng tuyển đại học B,
còn muốn thi Big Data hay không, con có thể tự mình quyết định. Hai điều kiện này mà thỏa mãn được, mẹ cho phép con tạm nghỉ học một năm tham
gia chiến đội gì đó, nếu như; con đạt được thành tựu, con có thể tiếp
tục làm điều con thích, nếu không, con phải trở về trường học chăm chỉ
đọc sách, từ nay về sau bỏ hết những suy nghĩ vớ vẩn đó đi, nghe lời của mẹ, làm theo những gì mẹ nói."
Trúng tuyển Đại học B...
Đóa Miên cắn cắn môi, trong lòng suy nghĩ.
Mẹ Đóa nhìn cô: "Không phải nói không vì giấc mộng liều mạng một lần, sao
có thể tính là thanh xuân sao? Làm sao? Con vì "giấc mộng", nhưng nghe
những yêu cầu này thì sợ?"
"... Được." Đóa Miên cười lên: "Con đồng ý với mẹ, con nhất định sẽ làm được."
Trò chuyện xong, đêm đã khuya. Đóa Miên trở lại gian phòng của mình, nội
tâm vô cùng vui sướng và kích động. Thấy con gái tươi cười rạng rỡ, ông
Đóa nhíu mày, đi đến bên người mẹ Đóa. "Nói cái gì với con gái vậy? Nhìn thấy Miên Miên rất cao hứng."
Mẹ Đóa nằm trên ghế, nhắm mắt
dưỡng thần, nói: "Con gái của ông nói, nó sau khi thi đại học muốn làm cái gì mà tuyển thủ chuyên nghiệp E-sports."
"..." Ông cả kinh, tròng mắt đã nhanh trừng ra ngoài: "Không phải, bà đồng ý sao?"
"Không đồng ý thì còn làm gì được." Bà liếc ông một cái, nhàn nhạt, "Thái độ
nó kiên quyết như vậy, quản được người cũng không quản được tâm. Con
cái mà, chỉ có chịu đau khổ, chịu thua thiệt, mới biết tin tưởng cha mẹ
là đúng."
Ông Đóa trầm ngâm mấy giây, gật đầu, "Không sai."
Mẹ đã đồng ý, cô thật sự có thể đi thi đấu chuyên nghiệp rồi? Về đến
phòng, trong đầu Đóa Miên không ngừng suy nghĩ về vấn đề này. Giống như
là một đứa bé thiên tân vạn khổ* muốn một loại bánh kẹo phiên bản giới
hạn, đến khi có được túi bánh kẹo đó, cuồng hỉ đến khó có thể tin. Cô
nằm ở trên giường, trừng mắt trần nhà, ngẩn người.
(Thiên tân vạn khổ: vạn ngàn cực khổ) Ngốc thêm vài phút đồng hồ, nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên cô lấy điện thoại
di động ra, mở danh bạ ra tìm kiếm. Ngón tay tinh tế còn đang phát run.
Tít vài tiếng, điện thoại đã kết nối. Đóa Miên tâm tình kích động khó mà bình phục.
"Alo." Người kia đáp lời.
Không biết tại
sao, khi nghe thấy giọng nói anh, trong nháy mắt, dòng lệ cô chực rơi,
muốn nói chuyện lại sợ bị anh nghe ra giọng nghẹn ngào, đành phải kìm
nén, không nói.
Bên kia đầu điện thoại, Cận Xuyên đợi một chút, cho là cô xảy ra chuyện gì: "Đóa Miên?"
"... Ừ." Cô thế mà lập tức khóc lên, thút tha thút thít, nghẹn ngào nói: "Mẹ tớ đồng ý cho tớ gia nhập chiến đội thi đấu chuyên nghiệp, sau khi thi
đại học."
"Chúc mừng cậu." Cận Xuyên nhàn nhạt cười nhẹ: "Việc tốt, cậu khóc cái gì?"
"... Kích động."
"Làm sao kích động?"
"..." Tớ có thể thi đấu chuyên nghiệp, thì nghĩa là tớ có thể cùng cậu đi
trên cùng một con đường, có chung tín ngưỡng. Nghĩa là chúng ta có cùng
mục tiêu phấn đấu, phấn đấu. Nghĩa là khoảng cách của tớ và cậu càng
ngày càng gần. Nghĩa là tớ sắp chính thức tiến vào thế giới của cậu.
"Đừng khóc, ngoan." Không biết là ảo giác hay là chân thực, khi anh nói câu này, ngữ khí nghe ôn nhu dị thường.
"... Ừ." Đóa Miên đưa tay lau mặt một cái, khịt mũi: "Không có chuyện gì khác, tớ chỉ muốn theo chia sẻ cho cậu chuyện này."
"Có tin tức tốt liền nói cho tớ đầu tiên?" Cận Xuyên nhanh chóng trở lại điệu bộ uể oải: "Rất tốt, tiếp tục như thế."
"..." Làm sao anh biết cô là nói cho anh đầu tiên, tự tin như vậy, tự luyến như vậy sao? Mặc dù đúng là như vậy.
Đóa Miên mặt ửng đỏ, nhẹ giọng: "Vậy tớ không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, gặp lại."
"Quả Táo." Đột, anh gọi cô một tiếng.
"..." Đóa Miên nhẹ nhàng trả lời: " Hả?"
Dưới bóng đêm, chung quanh yên tĩnh,trong ống nghe, âm thanh rất nhỏ đều có
thể nghe rõ ràng. Cô giống như nghe thấy một tiếng bật lửa châm thuốc
nhẹ vang lên. Sau đó anh tựa hồ thở ra một hơi thuốc, lạnh nhạt nói:
"Cuối tuần tớ đến trường xin nghỉ dài hạn."
Đóa Miên ngạc nhiên: "... Xin nghỉ dài hạn?" Tại sao lại xin nghỉ dài hạn? Nghỉ bao lâu?
"Ừ." Cận Xuyên nói: "Đại khái hơn hai tháng."
Cô nhíu mày, mơ hồ kịp phản ứng: "Giải đấu châu Á bắt đầu, cho nên muốn xin nghỉ để tập huấn dự thi?"
"Ừ."
"..." Hơn hai tháng, cũng chính là nghỉ đến cuối tháng 1? Ngay sau đó là kì
nghỉ đông... Đây không phải là sau cuối tuần này thì phải sang năm, ba
tháng mới có thể gặp lại đến anh? Quá lâu rồi... Niềm vui trước đó vụt
tắt, một đêm tâm tình giống như lửa xe chập trùng, trong chốc lát, một
loại cảm xúc ẩn núp đã lâu trong lòng cô bị kích phát, không có dấu hiệu nào, như dời sông lấp biển, bừng lên, sau đó hội tụ thành một loại xúc
động, cứ thế càn quét đại não Đóa Miên.
Cô đột nhiên hỏi: "Cậu, cậu sáng mai có rảnh không?"
"Ban ngày thì huấn luyện."
"Ban đêm?"
"Vẫn huấn luyện."
"..." Đóa Miên có chút lo lắng, "Lúc muộn hơn nữa? Hoặc là buổi trưa? Buổi sáng? Nửa giờ cũng không có sao?"
Cận Xuyên yên tĩnh vài giây đồng hồ, nói: "Tập huấn năm giờ rưỡi chiều kết
thúc, lẽ ra có thể nghỉ một hai giờ. Tìm tớ có việc?"
"Có."
"Chuyện gì?"
"..." Nhịp tim Đóa Miên đột nhiên tăng mạnh, cô làm bộ rất bình tĩnh mà nói: "Thì muốn tìm cậu nói một chút chuyện."
Đầu bên kia điện thoại, Cận Xuyên ý vị thâm trường nhẹ cười, "Được, vậy sáu giờ gặp."
"Ừ,quyết định như vậy đi, không gặp không về." Đóa Miên nói xong cũng cực nhanh cúp xong điện thoại.
Phù phù, phù phù, phù phù phù phù.
Cô tựa ở trên cửa, nhắm mắt, đưa tay, nhẹ nhẹ đặt ở tim, cảm nhận được nhịp tim rối loạn.
Quyết định chứ? Cô nhẹ nhàng hỏi mình.
Quyết định.
Đôi lời của Editor:
Trước khi nói điều gì thì mình xin gửi lời xin lỗi chân thành đến toàn thể
người đọc đã từng và đang theo dõi, ủng hộ truyện mình edit!
Đã
nửa năm mình không động đến việc edit, thậm chí mình còn định mặc kệ nó. Nhưng một lần khi mình vô tình đăng nhập lại Wattpad, nhìn thấy những
lượt đọc, lượt bình luận, lượt theo dõi và cả những tin nhắn hỏi thăm
mình thì mình cảm thấy bản thân thật tồi tệ. Mọi người vẫn theo dõi mình từng ngày nhưng mình lại vì sự trẻ con và lười biếng mà bỏ bê các độc
giả.
Lời cuối mình xin được xin lỗi tất cả mọi người một lần nữa, và bây giờ mình sẽ tiếp tục đăng truyện đến chương cuối cùng nhé!
Sorry and thanks!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com