Năm giờ sáng ngày đầu năm mới, tòa nhà nhỏ vẫn yên tĩnh như đêm qua,
thậm chí so với đêm qua còn tĩnh lặng hơn. Mưa đã tạnh, sấm vang chớp
giật cũng theo đó mà biến mất.
Ngủ trên ghế sô pha bằng da thật
sự không thoải mái, mồ hôi dính dớp như quét một lớp keo dán trong suốt
chất lượng kém, khiến cho da người và lớp da trên chiếc ghế dính lại với nhau.
Hắn vừa khẽ động, người nằm trong ngực đã ưm một tiếng kháng nghị, sau đó là mấy câu ngắn ngủn oán giận.
"Đi uống nước." Hắn nói, trước khi rời khỏi nhìn thấy cô trở mình làm góc
chăn trượt xuống, lộ ra hơn nửa tấm thân trần, bèn tìm trong vali một
chiếc áo phông rồi mặc vào cho cô, coi như thay áo ngủ, tránh bị nhiễm
lạnh.
Cô gái nhỏ một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu, hai hàng lông mi dài che đi đôi mắt đã nhắm chặt.
Thẩm Sách tìm xuống nhà bếp ở tầng một, ánh mắt xuyên qua tầng kính mờ được
ánh sáng màu cam chiếu qua làm sáng nửa gian bếp bên trong, biết là mình đoán không sai. Chiếu theo thói quen làm việc và nghỉ ngơi của ba Thẩm
Hàn Trung thì năm giờ là lúc lịch uống sữa bò nóng của ông. Nề nếp đầu
năm ở nhà đã thực hiện được năm năm, cho toàn bộ người giúp việc trở về
đón Tết với gia đình, nhà lớn bên đó còn một người giúp việc đã lớn tuổi coi Thẩm gia là nhà ở lại trông nom, quanh năm chẳng đi đâu, nhà nhỏ
bên này thì không có.
Hắn đi vào bếp, im lặng hồi lâu nhìn người đàn ông đưa lưng về phía cửa.
Thẩm Hàn Trung cầm cốc thủy tinh chợt xoay người.
Hai ba con gặp lại vào ngày đầu năm mới, ngoại trừ đôi mắt của người đàn
ông lớn tuổi đứng đối diện trong thoáng chốc xuất hiện mấy vệt đỏ thì
vẫn coi là giữ được phong thái bình tĩnh thong dong của một vị trưởng
bối nên có, cười hỏi: "Về từ bao giờ?"
"Tối qua."
Thẩm Sách nhìn Thẩm Hàn Trung uống sữa, nghĩ xem nên mở đầu thế nào cho ổn thỏa nhất.
Hắn và Thẩm Hàn Trung từng có một cuộc trò chuyện mà người ngoài không
biết. Năm ấy hắn tỉnh dậy trong cơ thể của một đứa nhỏ ba tuổi, dọa cho
chính người mẹ sinh ra mình mang theo kinh hãi xen lẫn tuyệt vọng bỏ đi, chỉ còn lại mình Thẩm Hàn Trung ở lại chăm sóc hắn. Khi đó trong thân
thể hắn là linh hồn của một người đàn ông trưởng thành, đối mặt với
người đàn ông xa lạ, cũng là ba đẻ của kiếp này, ngoại trừ kháng cự ra
thì cũng không có tình cảm nào khác. Ngày này qua ngày khác, hắn chịu
đựng hàng trăm cơn đau không ngừng cắn nuốt đục khoét cơ thể, rốt cuộc
có một ngày chợt bật thốt lên, nói với vị hòa thượng già cùng chăm sóc
mình, rằng bản thân không phải con trai của người đàn ông ấy, đến đây là vì muốn chờ người, chờ một người thân.
Bên trong phòng thiền của ngôi chùa sau núi, đứng trước bước ngoặt sinh tử, Thẩm Hàn Trung chỉ
nói: phải sống trước đã, những chuyện khác hãy để sau rồi nói tiếp.
Tuy khi ấy Thẩm Hàn Trung không tin, cho là con trai bị cơn sốt đốt hỏng
đầu óc rồi, nhưng chí ít đã nhìn tận mắt, chính tai nghe.
Bởi vậy trước khi xuống dưới Thẩm Sách đã nghĩ sẽ thẳng thắn nói ra, dứt khoát
một lần. Thẩm Hàn Trung là người khôn ngoan, chân tướng tự mình có thể
phân biệt, còn có tuổi thơ của Thẩm Sách làm bằng chứng, cũng có xác
suất sẽ tin tưởng loại chuyện hoang đường này. Chỉ cần Thẩm Hàn Trung
tin tưởng, mọi chuyện sau đó sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều, quan hệ với
Thẩm Chiêu Chiêu cũng có thể nói xong trong một lần.
Chỉ là giờ khắc vừa rồi nhìn bóng lưng của người đàn ông dưới ánh đèn, trong lòng Thẩm Sách chợt có một tia do dự.
Mối liên kết giữa hai kiếp không ngừng nối liền với nhau, hắn đều đã thấy
được, tư tưởng cũng sớm đã không thể đảo ngược được nữa. Thế nhưng một
khi nói với ba hắn, rằng con trai ông không còn hoàn toàn là con trai
ông nữa, tuy rằng thân thể vẫn còn đây, nhưng linh hồn đã sớm đổi khác,
không có cách nào xem Thẩm Hàn Trung như người ba đẻ duy nhất, cũng
không thể tiếp tục đối với người ba sinh ra mình của kiếp này sản sinh
thứ cảm giác quyến luyến bịn rịn...... quá mức tàn nhẫn.
Con
người ai cũng có tình cảm, không phải làm bằng sỏi đá máu lạnh, nhất là
khi người đàn ông tóc đã điểm bạc trước mắt lại chưa bao giờ từ bỏ hắn,
từ khi hắn sinh ra cho đến bây giờ chưa từng tiếc thời gian hay tiền
bạc, hết lần này đến lần khác kéo hắn từ Quỷ Môn quan trở về.
"Ba vẫn muốn hỏi con," Thẩm Hàn Trung lên tiếng trước, "Mấy năm qua sống
như thế nào..... Nhưng sợ động đến lòng tự ái của con, con cái lớn rồi
nên người làm cha mẹ lại càng phải lựa lời cẩn thận hơn. Hai năm qua ba
thường nghĩ, trước đây thời gian ở bên con quá ngắn rồi..... Nếu có thể
thì lần này ở nhà thêm mấy ngày đi."
Nói xong, lại tiếp tục: "Lần sau về nhà không phải sợ đánh thức ba."
Thẩm Hàn Trung muốn duy trì phong thái của người làm ba, mỉm cười quay lưng
lại, sau đó mới hỏi hắn có muốn uống sữa cùng không. Trước đây một mình
ông chăm sóc nuôi dưỡng Thẩm Sách còn rất nhỏ, hai người mỗi sáng đều sẽ dậy sớm, sau đó mỗi người một cốc.
Thẩm Sách nhìn Thẩm Hàn
Trung, nhìn người đàn ông gần năm mươi vì mấy năm qua lo lắng cho con
trai mà số lượng tóc trắng trên đầu đã tăng lên đáng kể, lại nhìn những
nếp nhăn đọng lại nơi đuôi mắt. Hắn gạt đi kế hoạch trước đó.
Thẩm Hàn Trung giống hắn, coi Thẩm Sách là người thân duy nhất, cũng là ràng buộc một đời này của ông.
Hắn chợt không nỡ phá vỡ duyên phận ngắn ngủi một đời này. Nếu đã là duyên
phận cha con, vậy hẫy cứ để nó được trọn vẹn đến cuối đi.
"Khiến ba lo lắng rồi." Hắn nói.
Thẩm Hàn Trung lắc đầu, đưa cốc sữa bò cho hắn.
"Lần này con trở về là vì có chuyện muốn nói với ba, còn có dì Thẩm," hắn
nói, "Con và Chiêu Chiêu đã ở bên nhau một thời gian rất lâu."
***
Thẩm Chiêu Chiêu tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã là mười giờ.
Thẩm Sách không có đây, bên cạnh có dấu hõm xuống chứng minh cả đêm qua hắn vẫn luôn ngủ cạnh cô.
Cô gối đầu lên cánh tay, nơi khóe mắt nhìn thấy cánh tay của chiếc áo
phông, nhận ra là áo của hắn. Mặc vào khi nào vậy nhỉ? Thẩm Chiêu Chiêu
dụi mắt, đưa tay lần mò mép chăn, còn ướt. Hắn có một sự cố chấp rất lạ
trong chuyện nam nữ, mỗi lần nếu không thấy cô khóc thì nhất định sẽ
không dừng.
Cửa bị đẩy ra. Cô gần như là ngay tức khắc nhắm tịt mắt lại.
Trong không khí rất nhanh tỏa ra đủ thứ mùi thơm, chân gà kho, bánh bao xá
xíu chiên, nem thịt cua, phở cuốn, vân vân và mây mây.....
"Bây giờ mở mắt thì anh đút cho em ăn. Còn giả vờ nữa, tự mình dậy ăn."
Lão hồ ly. Thẩm Chiêu Chiêu hơi hé mắt ra, tay túm lấy mép trên của chiếc chăn bông, lí nhí nói: "Năm mới vui vẻ."
Hắn cười: "Năm mới vui vẻ."
Thẩm Chiêu Chiêu lại trốn về chăn, chỉ chừa lại cặp mắt to tròn nhìn Thẩm
Sách tiếp tục đặt một đĩa điểm tâm ra bàn, lại chuyển sang chuẩn bị
tương chấm cho cô, chút ngọt, chút mặn, một quả mơ, vài bông hoa quế nho nhỏ, cuối cùng là một chút đường trắng.....
Hàng lông mày ngọn
núi và đường viền trên khuôn mặt hắn là thứ làm nền tốt nhắt cho khuôn
mặt, đều giống như được phác ra từ một cây bút tinh xảo, mỗi góc cạnh
đều vô cùng sắc bén.
Sau khi hắn đi, dì giúp việc lớn tuổi ở
Montreal từng nói với cô, người anh trai này của cô dáng dấp không tệ
nha, có thể xem xét lấn sang lĩnh vực văn nghệ điện ảnh. Cô cực kỳ ngạc
nhiên nhìn bà ấy, không cho là như vậy. Dì giúp việc bèn nói, nếu đeo
thêm cặp kính râm đen, bày ra dáng vẻ trầm tĩnh cố chấp thì sẽ rất giống với những nhân vật phản diện trong phim..... Cô ngẫm lại, cảm thấy cũng không sai.
Thẩm Sách nói với cô, chú Thẩm là người trong chi
trưởng nên sáng mùng một phải về Macao trước tất cả các chi khác, bởi
vậy đã cùng mẹ cô về Macao trước rồi. Thẩm Sách vừa về còn mang theo
thương thế nên được ở lại Hồng Kông dưỡng sức hai ngày, qua ngày mùng ba rồi về cũng không muộn.
Hoặc chính là nói hai ngày tiếp theo họ sẽ chiếm trọn nhà nhỏ bên này.
Cô không muốn bỏ lỡ cảnh tượng hiếm có trước mắt, thế nhưng cái bụng đang
reo inh ỏi. May là trong phòng chiếu phim khá đầy đủ, cô dùng tốc độ
nhanh nhất đi đánh răng rửa mặt, sau đó quay về chui vào chăn, trở lại
dáng vẻ ban đầu.
"Chúng ta từ từ đã nhé, chờ đến trước khi em quay về Montreal rồi nói." Cô muốn được yên bình ở bên hắn thêm mấy ngày.
Hắn gật đầu, không phản bác.
Thẩm Sách vào nhà tắm lấy một chiếc khăn lông nhỏ màu trắng nhúng qua nước ấm, vắt khô rồi đưa cho cô lau tay.
Điệu bộ này xem ra là muốn tự mình cho cô ăn thật rồi.
"Sao tự nhiên tốt thế....." Thẩm Chiêu Chiêu được chiều chuộng quá mà trở nên bất an, ôm lấy vai hắn.
"Nghe nói em không để ai cho ăn bao giờ nên muốn thử một chút."
Một chiếc phở cuốn màu trắng ngà mềm mại đưa đến bên miệng, cô há miệng cắn một miếng, nín cười nói: "Từ khi em biết chuyện đã muốn tự xúc ăn
rồi....." Không thích bị người ta đút cho, từ khi còn nhỏ xíu đã toàn
cướp cái thìa trong tay mẹ, tuy là cơm và thức ăn văng đi tung tóe không ít, nhưng vẫn kiên trì muốn tự mình ăn.
Thẩm Sách cười không tiếp lời cô, cô chỉ cái nào thì gắp cái đó đưa tới.
Hắn chợt hoài niệm ngày tháng cùng Chiêu Chiêu còn nhỏ sống nương tựa vào
nhau, quan trọng nhất chính là khi ấy có một loại mê tín, rằng ngày đầu
tiên của năm mới làm gì thì cả một năm sẽ chỉ quanh quẩn với nó, trốn
không ra, vượt không qua.
Cô gác cằm lên vai hắn, hết sức hưởng
thụ sự chăm sóc đặc biệt này, tập trung cảm nhận hương vị của miếng nem
thịt cua hắn vừa đút cho: "Khát."
Chén trà đưa tới, cô uống cạn
sạch, lại đòi thêm một chén. Bàn tay rảnh rỗi nghịch ngợm mái tóc ngắn
của hắn, len lỏi một hồi rồi trượt xuống, mân mê phần da nhẵn mịn sau
gáy hắn: "Anh." Lòng bàn tay mở ra ôm lấy cổ hắn, muốn hôn hắn.
Thẩm Sách cười: "Ăn xong đã."
"Anh ghét bỏ em....." Cô cúi đầu, giả vờ đáng thương, "Còn đặc biệt uống trà trước nữa."
Thẩm Sách tức thì không nói tiếng nào đặt đũa xuống, đẩy cô ngã xuống lớp
chăn bông mềm mại, một tay đè lại cánh tay cô, trầm mặc mà mạnh mẽ càn
quét môi lưỡi cô. Đôi con ngươi đen như mực không nhắm, lại giống như hố sâu đem hồn phách người hút vào trong. Môi lưỡi hắn từ cằm cô trượt
qua, trở lại bắt lấy cái lưỡi nhỏ luôn thích đòi hỏi, toàn bộ những nơi
có thể đến đều càn quét qua một lượt. Thẩm Chiêu Chiêu cho đến tận bây
giờ mới phát hiện ra bản thân hóa ra lại mẫn cảm với kiểu hôn thành
chuỗi liên tiếp thế này, hoặc là bởi vì ngày hôm nay nụ hôn của hắn mang theo đặc biệt cẩn thận, đặc biệt tỉ mỉ. Thẩm Sách hướng xuống dưới cổ
cô, Thẩm Chiêu Chiêu theo bản năng thu tay bắt lấy áo sơ mi của hắn, sức lực như muốn bóp nát chiếc cúc áo trong tay.
"Ai ghét bỏ em cũng sẽ không phải anh." Cuối cùng hắn ngồi thẳng, như người không liên quan cầm đũa lên, hỏi, "Ăn gì nữa?"
Thời khắc kiếp trước khi cô sắp từ giã cõi đời, hắn cũng không nhíu mày lấy
một cái đem toàn bộ máu chảy ra từ miệng mũi và mắt cô lau sạch, nụ hôn
ôn nhu không ngừng rơi xuống. Giống như khi cô còn nhỏ ôm cô dỗ dành,
nói chuyện với cô, kể cho cô nghe về những cánh đồng hoang, về đêm tuyết trắng rơi xuống ở vùng đất phương Bắc.
Cuối cùng máu gần như đã
biến thành màu mực hắn cũng không để ý, chỉ cảm thấy muốn lau sạch đã
hơi phiền hơn một chút. Thẩm Chiêu Chiêu trong mắt hắn chính là dương
chi bạch ngọc, đẹp không chút tì vết, những thứ che đi khuôn mặt cô đều
là ngoại vật, hắn không nhìn thấy, cũng không quan tâm.
Buổi chiều, mẹ Thẩm Sách ở Macao đưa đến một lượng lớn hoa cỏ coi như quà mừng năm mới.
Trong đám hoa có hai cây mai vàng, hai cây mai đỏ, đều là loại thu mua từ
những vùng núi hoang dã, gốc già và to được mang về, qua vài năm cắt tỉa thành hình sẽ được một chậu hoa cảnh cổ thụ. Vừa rồi kiểm tra thấy tay
cô lạnh, Thẩm Sách nhất quyết không cho cô đứng ngoài nhà kính ngắm hoa
mà kéo cô vào trong phòng.
Hắn đi xuống pha hai tách cà phê, bưng lên, chuẩn bị cùng cô giết thời gian ở đây.
Thẩm Chiêu Chiêu đếm số chậu quất được mang đến, cả thảy có 26 chậu. Hoa đưa vào nhà kính đều được tuyển chọn vô cùng tỉ mỉ, khiến cho dãy quất này
trở nên đặc biệt lóa mắt: "Cái này đưa tới cho chúng ta ăn hả?" Cô khó
hiểu hỏi, có kim quất, cũng có mật quất.
Nhiều như thế này phải
ăn cho đến bao giờ mới hết đây, ăn không hết rồi hỏng mất thì thật phí.
Đặc biệt là ở một nơi ấm áp như thế này, tốc độ quả chín sẽ nhanh hơn
rất nhiều. Chi bằng dời ra ngoài trời lạnh mấy chậu, có thể kéo dài thêm hai ngày. Nhưng mà có những 26 chậu, quá nhiều, cánh tay hắn còn bị
thương, chậu mật quất lớn kia chính cô còn không dám nghĩ sẽ có thể
khiến nó nhúc nhích.
Thẩm Sách nhìn thấu tâm tư cô, nhịn cười nói: "Đặt đó ngắm chơi thôi. Ý nghĩa ngày Tết là đại cát đại lợi."
Cô kinh ngạc nhìn hắn, còn có cả chuyện này nữa hả?
Sau đó một lần nữa chuyển tầm mắt về mấy quả quất vàng óng ánh tuyệt đẹp
trên nền lá xum xuê màu xanh lục, hảo cảm tăng lên gấp hai lần. Hai mươi sáu chậu, xem ra là muốn chúc hắn năm 26 tuổi này sẽ đại cát đại lợi
rồi. Như vậy càng không thể để phí được, lát nữa bê mấy chậu vào phòng
chiếu phim mini và phòng ngủ lấy may đi.
"Năm mới anh có nguyện vọng gì không?" Cô chợt nghĩ tới gì đó, nhìn sang Thẩm Sách.
Đêm qua hắn đã hỏi cô, thế nhưng cô lại chưa có hỏi hắn.
Thẩm Sách hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười nói: "Nói ra thì dễ thôi, nhưng em làm được hay không mới là khó."
"...... Đã hỏi ra thì dĩ nhiên là sẽ cố gắng hết sức."
Sau đó là một quãng trầm mặc rất dài.
Cánh tay bị thương của hắn khoác hờ sau lưng cô, ánh mắt dừng trên chậu
xương rồng bát tiên, xuất thần nhìn đám gai nhọn dưới tầng tầng xanh
bích dày. Cô không phải người nóng nảy, nhưng hễ gặp phải những chuyện
liên quan đến Thẩm Sách thì một giây cũng khó kiên nhẫn, nhất là khi đã
nhìn ra bộ dạng úp úp mở mở đó của hắn: "Chỉ cần anh muốn em đều có thể
làm được, nhất định sẽ thỏa mãn anh."
Thẩm Sách không nhịn được bật cười.
Cô túm lấy cánh tay hắn lắc liên tục, đôi mắt to tròn giương lên nhìn hắn, dáng vẻ bất kể thế nào cũng sẽ ép hắn phải nói ra cho bằng được.
Thẩm Sách bị cô bám riết thì có chút bất đắc dĩ, xoa đầu cô: "Muốn có một đứa nhỏ với em."
......
Cô há hốc miệng nửa ngày, một bụng tự tin chất đầy bị câu nói này của hắn
quét đi sạch sẽ không còn một mẩu: "Anh..... vừa mới về, hình như còn
uống thuốc sẽ không tốt." Cô đã quên mất từng nghe ai đó nói, người uống thuốc bắt buộc phải luân phiên từng thời kỳ mới có khả năng.
"Nửa năm trước đã dừng thuốc rồi."
"Nửa năm trước..... anh đã nghĩ tới chuyện này?"
Là trình tự trị liệu, khi đó hắn cũng không nghĩ đến chuyện này, nhưng
Thẩm Chiêu Chiêu đã hỏi vậy thì hắn cũng vui vẻ trêu cô: "Ừ."
Hồn cô đã bay lên cành cây cao tít, nghĩ xem bây giờ đổi ý còn kịp không. Làm người thì phải biết giữ lời, thế nhưng.....
Có con rồi có khiến cho trưởng bối tức giận không nhỉ? Chắc là không đâu,
ngược lại càng dễ qua ải hơn. Mà kết quả xấu nhất sẽ là: tình cảm của
hai người sau đó xấu đi, giống như ba mẹ cô mỗi người chia một ngả. Là
Thẩm Sách hay cô thì đều đủ năng lực nuôi nấng con cái, chỉ là hai nhà
Thẩm gia khi đó đều sẽ muốn giành về phía mình.
Cô rất thích trẻ con, khi trước đã nghĩ dù kết hôn hay độc thân đều sẽ nhận nuôi một đứa.
Đứa nhỏ với Thẩm Sách nhất định sẽ vừa xinh đẹp vừa thông minh.
Nhà kính trồng hoa này cực ấm, mùi hương quanh quẩn thoáng nồng thoáng đạm, còn có mùi thân thuộc của đất trồng.
Toàn bộ bình tĩnh bị mùi hương trong căn phòng xua đi tán loạn, cô mím môi,
mấy ngón tay vặn vẹo vào nhau, ngại ngùng không dám nghĩ sâu hơn. Không
tính cả mấy ngày chính thức yêu, bọn họ còn chưa được mấy lần thân mật
mà hắn đã nôn nóng như vậy rồi? Thế nhưng một năm trước đúng là cô lên
tiếng cầu hôn trước, mà hắn cũng đã đồng ý.
Theo lý thuyết thì bước tiếp theo chính là như vậy. Kể ra thì..... cũng là hợp tình hợp lý.
"Còn muốn cà phê không?" Thẩm Sách hỏi.
Cô lắc đầu.
"Uống không ngon?" Hắn nhấp một hớp, tỉ mỉ thưởng thức. Còn nghĩ cô sẽ thích hương hoa quả, xem ra lần sau phải đổi sang vị đậu.
"Ngay..... đêm nay luôn hả?" Cô băn khoăn nhẩm tính thời gian, nếu sau đêm nay
được luôn thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện tốt nghiệp thạc sĩ, chỉ là ngày kết hôn sẽ bị đẩy lên sớm hơn, còn chưa có nói với ba mẹ nữa.