“Bác sĩ Trương, đã qua 48 giờ tại sao một chút phản ứng cũng không có?”
“Lương tiên sinh, cái này… Trước mắt tôi cũng không nhận định được, nhưng theo tình hình bây giờ thì Lương phu nhân hẳn đã không có gì đáng ngại nữa,
tôi tin cô ấy rất nhanh có thể tỉnh lại.”
“...”
“Ông nói
nhảm gì thế? Tôi muốn cô ấy lập tức tỉnh lại. Lúc đưa vào ông đã nói với tôi nhiều lắm chỉ 12 giờ sau cô ấy sẽ tỉnh, bây giờ đã trải qua bao
lâu…”
“Lương tổng… ngài chú ý thân thể của mình!”
“Lương tổng… ngài lại bị chảy máu mũi…”
“Đừng để ý tới tôi, tôi nói cho ong biết, nếu không làm người tỉnh lại được
thì ngày mai tôi sẽ khiến bệnh viện các người biến mất ở thành phố A!”
“Vâng, tôi nhất định sẽ hết sức… Lương tiên sinh, ngài đừng quá nóng nảy, mấy
ngày nay ngài cũng không nghỉ ngơi tốt cho nên mới bị chảy máu mũi. Ngài cần nghỉ ngơi một chút cho khỏe, hơn nữa quá nóng nảy như vậy cũng
không phải là biện pháp…”
“...”
Thật ồn ào.
Bạch Lộ cảm thấy thân thể mình giống như đang trôi lơ lửng trên đám mây, muốn
đưa tay nắm lấy cái gì đó nhưng cái gì cũng không nắm được, chỉ phí công không ngừng quơ trong không khí. Dùng hết sức lực, lại cảm thấy hết sức khó chịu, cô nhiều lần muốn kêu lên nhưng làm thế nào cũng không có nói được ra tiếng…
Chuyện gì xảy ra?
Cô nhớ tới, hình như
mình bị Diệp Lan bắt cóc, rồi Diệp Lan chích ma túy cho cô. Lúc ấy cô bị thương chảy rất nhiều máu… Có phải cô đã chết?
Nơi này có phải là thiên đường?
Advertisement / Quảng cáo
Hoặc là, đây thật ra là địa ngục?
…
Bên tai vẫn luôn có âm thanh không ngừng vang lên, nhưng mỗi khi cô muốn
lắng nghe thì lại chỉ mơ màng không nghe được rõ. Người cô trôi lơ lửng
trong không khí cũng không biết qua bao lâu thì bỗng nhiên có giọng
trong trẻo gọi một tiếng: “Mẹ…!”
“...”
Bạch Lộ đột nhiên
cả kinh, dường như theo bản năng quay qua nhìn một cái nhưng toàn thân
giống như bị điểm huyệt vậy, một giây kế tiếp cô chợt hét lên, người
giật nảy.
“A…”
“Bạch Lộ!”
Bởi vì lúc trước Diệp Lan khiến cô bị thương, hơn nữa lại mất rất nhiều máu nên thân thể cô rất
yếu ớt, vừa rồi vì sợ hãi quá mức nên Bạch Lộ đột nhiên ngồi dậy. Cô cảm thấy buồn nôn, cộng thêm một cơn choáng váng ập tới khiến người cô chao đảo, mắt cô vừa mở ra đã xây xẩm mặt mày, trong thoáng chốc trở nên một mảnh đen nhánh. Nhưng mà trong chớp nhoáng này lại có một bàn tay cường tráng dùng sức ôm thân thể cô vào lòng.
Giọng kia trầm thấp lộ ra mấy phần lo lắng được che giấu nhưng cũng là âm thanh khiến cô an tâm nhất.
“Bạch Lộ, là anh, là anh đây. Anh là Phi Phàm, em không sao chứ? Rốt cuộc em cũng tỉnh rồi.”
“...”
Sau đó có một âm thanh khác xen vào: “Tỉnh là tốt rồi, Lương phu nhân hẳn
không có gì đáng ngại nữa. Lương tiên sinh, để tôi kiểm tra cho cô ấy
thêm một chút.”
Bạch Lộ được từ từ đặt xuống giường, màu đen
choáng váng phía trước cũng từ từ sáng lên, sau đó liền thấy một gương
mặt anh tuấn quen thuộc, có điều so với trong trí nhớ của cô có chút
khác lạ. Cũng gương mặt đẹp trai kia nhưng giờ phút này đầy vẻ lo lắng
bất an, giữa hai lông mày đầu ấn chứa vẻ lo âu, trên cằm anh còn có râu
mới mọc lun phun mơ hồ.
Advertisement / Quảng cáo
Chẳng qua là, đây là người đàn ông cô yêu.
Cô là… không chết, hay là... thật sự đã chết. Nhưng nếu đã chết thì tại sao còn có thể gặp được Lương Phi Phàm.
“Phi Phàm…”
Môi Bạch Lộ giật giật, ngón tay đặt trên giường cũng giật giật theo. Môi cô mấp máy khẽ gọi tên Lương Phi Phàm, giọng thì thào, cổ họng khô khốc:
“Phi Phàm…”
“Anh đây, sao rồi?”
“Không có gì đáng lo ngại, Lương tiên sinh. Có điều sau gáy Lương phu nhân bị thương nặng, cần
phải ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian, thêm việc bây giờ cô ấy
mang bầu cho nên càng phải cẩn thận hơn. Có điều rất may mắn chính là, ý chí của thai nhi này rất ương ngạnh, bị một phen dày vò như vậy cũng
không có bất kỳ vấn đề gì. Lương tiên sinh cùng Lương phu nhân đều có
thể yên tâm.”
…
Tai Bạch Lộ vẫn ong ong nhưng những gì bác sĩ nói cô nghe đều rất rõ ràng.
Cô cảm thấy có chút khó tin, đến khi bác sĩ vừa đi thì bàn tay nhỏ nhắn
của cô khẽ cử động, Lương Phi Phàm đi tới nắm lấy tay cô, trong con
ngươi thâm thúy kia hiện ra đầy tia máu nhưng chỗ sâu lại đầy dịu dàng.
Anh cúi người, tay vòng qua gáy Bạch Lộ, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tùy ý để cô hít khí tức trên người, chỉ cảm thấy ngọt, ngọt tới tận tâm can.
“Em còn sống…”
Ngón tay Bạch Lộ giật giật leo theo sống lưng anh, hơi ấm quen thuộc, khí
tức quen thuộc, tất cả mọi thứ đều quen thuộc… Cô thật sự không chết.
“Còn sống, bảo bối, thật xin lỗi, đã để em chịu khổ rồi. May e không xảy ra
chuyện gì, nếu không anh nhất định sẽ không tha thứ cho chính mình.”
“Phi Phàm, Phi Phàm… Em thật sự còn sống? Con của chúng ta…”
“Con chúng ta vẫn còn, bảo bối, con của chúng ta vẫn bình an, em đừng lo
lắng. Là anh không tốt, sau này anh sẽ không để em phải chịu khổ như vậy nữa. Thật xin lỗi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com