Lương Tĩnh Tiên để Lương Phi Phàm vào phòng, cô khép cửa phòng lại.
Lương Phi Phàm cởi nút áo âu phục, đi tới ghế sa lon trong phòng, ngồi
xuống, ngẩng đầu lên: “Ngồi xuống nói chuyện với anh.”
“Anh, anh
nói thẳng đi, anh biết bao lâu đã không gặp riêng với em như thế này?
Hôm nay anh biết em ở thành phố C, còn biết em đi tìm Bạch Lộ cho nên
anh tới hỏi tội giúp cô ta phải không?”
Lương Tĩnh Tiêu mím môi,
luôn cảm giác mình không nói gì hay làm gì quá đáng mà cứ nơm nớp lo sợ
như vậy rất không khí phách liền dứt khoát lớn tiếng: “Anh, em thật sự
có tìm gặp Bạch Lộ nhưng em không nói gì quá đáng với cô ta. Em không
biết cô ta đã nói gì với anh mà khiến anh giận dữ phải đặc biệt tới tìm
em như vậy… Tóm lại, em không thẹn với lương tâm!”
“Không thẹn với lương tâm?”
Lương Phi Phàm nhíu mày, giọng rất bình tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén kia khiến
người khác không dám nhìn thẳng: “Thật sự không thẹn với lương tâm sao?
Tĩnh Tiêu, em quay đầu đếm xem anh cho em bao nhiêu cơ hội rồi?”
Lương Tĩnh Tiêu: “...”
Mắt Lương Phi Phàm khẽ híp lại, giây kế tiếp theo người cao lớn bỗng nhiên
từ sa lon đứng dậy, dường như trong nháy mắt anh đột nhiên ra tay, tay
vươn tới bóp cổ Lương Tĩnh Tiêu. Lương Tĩnh Tiêu bị bộ dáng hung ác của
anh khiến toàn thân run lên, lùi hai bước, khó khăn ngã ngồi xuống ghế
sa lon. Hơi thở của cô bị tắc ngang cổ khiến gương mặt trắng bệch đầy
kinh hoảng, hai tay theo bản năng muốn đẩy Lương Phi Phàm ra, có điều
sức đàn ông và phụ nữ khác nhau, cô giãy giụa thế nào cũng phí công.
“Anh, anh làm gì? Buông ra… buông em ra… Em không thở… không thở được…”
“Bạch Lộ bị người khác tạt sơn đỏ, bắt được hai người, đều khai ra em là kẻ
sai bảo chúng làm như vậy.” Lực tay Lương Phi Phàm mạnh hơn, đối với cô
em gái trước mặt này anh thật sự là hận quá hóa điên, người Lương gia ai cũng khiến Bạch Lộ tổn thương, ngay cả anh cũng làm tổn thương Bạch Lộ, cho nên giờ khắc này anh có chút không khống chế được, muốn đem những
lửa giận kia phát tiết ra ngoài…
“Tĩnh Tiêu, em hẳn thật vui mừng em là ngươi của Lương gia, nếu không phải thì anh sẽ không quan tâm em
có phải là phụ nữ hay không, động đến người phụ nữ anh yêu mến sẽ phải
trả giá thật lớn. Cứ làm thiên kim tiểu thư thật tốt không được sao? Em
thiếu cái gì nữa? Người đàn ông em muốn đã trở về bên cạnh em, tại sao
em còn nhiều chuyện như vậy? Em có biết không, Bạch Lộ đã mang thai! Lần này số em may mắn, cô ấy cùng đứa bé trong bụng không có bất kỳ vấn đề
gì, nếu không anh thật sự không biết anh sẽ làm ra chuyện gì.”
“...”
“Tĩnh Tiêu, anh nói với em lần cuối cùng. Em là em gái anh, anh không muốn
làm tổn thương người Lương gia chút nào, nhưng em cũng đừng ép anh nữa.
Đây là lần cuối cùng anh trịnh trọng kỳ sự nói với em, em hãy nghe cho
kỹ… Đây là lần cuối cùng, em cứ an an tâm tâm ở Lương gia nhưng đừng làm bất kỳ hành động nào dù nhỏ, nếu như Bạch Lộ còn có gì bất trắc anh
tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com