Lòng Bạch Lộ khẽ run lên, cô theo bản năng bấu lấy ga trải giường, trên mặt lộ vẻ bất an.
Cô biết tình hình thân thể của mình, SARS khiến cô mất đi qua nhiều thứ,
dĩ nhiên cũng rất rõ ràng thân thể của mình không tốt như trước được.
Điều chắc chắn chính là, cô bây giờ vẫn còn rất trẻ, hơn nữa năm đó sau
khi cô tới nước Anh, một khoảng thời gian sau Lương Phi Phàm vẫn tìm
thấy thuốc giỏi nhất tới giúp cô, có điều loại bệnh đó cũng không thể
coi thường, giống như lời bác sĩ vừa nói vậy, thân thể cô không thể tốt
như trước kia được.
…
Nhưng la mang thai, cô lại có bảo bảo, ông trời thật ưu ái cho cô, cô thật sự… có bảo bảo.
Hai tay cô không tự chủ đặt lên bụng, nơi này vẫn còn bằng phẳng chưa có
cảm giác gì nhưng giờ khắc này cô lại có một cảm giác rất kỳ lạ…
Một người làm mẹ có thể cảm nhận được đứa trẻ trong bụng mình, cùng máu mủ với mình…
Bảo bảo, lần này mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, nhất định sẽ không để con bị bất kỳ tổn thương nào.
“Có ảnh hưởng không?”
Bạch Lộ ổn định ưu tư của mình một chút, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên
hỏi. Sau khi mắc SARS hơn một năm trước, sau khi trải qua rất nhiều
chuyện cô cũng không biết quá rõ, bởi vì những chuyện kia đều là Lương
Phi Phàm xử lý. Dĩ nhiên cô không thể không biết SARS là một vi khuẩn
rất nguy hiểm khiến con người ta phải hoảng sợ, cô có thể lặng lẽ ra
nước ngoài như vậy không phải gặp bất cứ phiền toái gì chắc chắn Lương
Phi Phàm đã phải ra tay rất nhiều.
Hơn nữa năm đó giúp cô chẩn
bệnh chính là viện trưởng tiếng năm lừng lẫy ở thành phố A, bây giờ nếu
như cô nói bậy bạ nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Bạch Lộ cẩn thận cân nhắc
một chút, cuối cùng mới nói: “Lần trước khi mang thai được chừng 4 tháng tôi bị sẩy thai.”
“Sẩy thai?”
“...” Mi Bạch Lộ khẽ nhăn
lại, nhắc tới đứa trẻ bất hạnh chết yểu kia lòng cô vẫn có vướng mắc
không cách nào giải trừ, vào lúc này nghe được hai từ ‘sẩy thai’ khiến
trái tim cô không tự chủ thắt lại.
“Bác sĩ, anh hãy nói thẳng với tôi, có phải có ảnh hưởng gì hay không?”
“Bạch tiểu thư không cần quá lo lắng. Thật ra tư chất thân thể cô tổng thể mà nói là không sao, chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu tình hình một chút.”
Hai tròng mắt của bác sĩ hơi híp lại vì cười, thu hồi bệnh án trong tay,
thái độ với Bạch Lộ từ đầu tới cuối đều cung kính: “Lương tiên sinh hơn
một giờ trước đã liên lạc với chúng tôi, anh ấy biết cô ở bệnh viện này, bảo chúng tôi chăm sóc cho cô một chút. Còn chuyện cô mang thai… chúng
tôi chưa thông báo cho Lương tiên sinh, tôi nghĩ chuyện này tự Bạch tiểu thư cô nói với Lương tiên sinh sẽ tốt hơn. Bạch tiểu thư, cô nghỉ ngơi
thật tốt, có chuyện gì cứ bảo y tá thông báo cho tôi, tôi đi trước.”
Lương Phi Phàm tới?
Tay Bạch Lộ đang đặt trên bụng khẽ dùng sức hơn một chút, sự lo lắng trong
lòng cũng theo đó rơi mất. Anh tới là cô có thể an tâm, cô sẽ nói cho
anh mình mang thai, lại có đứa con của anh…
Nghĩ tới chuyện này trong lòng Bạch Lộ không khỏi kích động.
***
Trong một khách sạn nào đó ở thành phố A.
Người đàn ông đứng sát bên cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, từ cửa truyền tới
tiếng gõ, ông đem ngón tay dụi điếu thuốc, lúc này mới chậm rãi xoay
người lại, là trợ lý của ông đi tới, khẽ gật đầu với ông…
“Diệp tổng.”
“Chuyện thế nào?”
Giọng Diệp Tử Kiệt cực kỳ căng thẳng, hai tay ông chắp sau lưng khẽ nắm lại,
mười ngón tay hơi cong không đan vào nhau, trong ánh mắt thâm trầm lộ ra sự tính toán.
“Dựa theo ngài phân phó, sau khi Lương Tĩnh Tiêu
rời đi người của chúng ta lập tức tạt sơn đỏ, Bạch Lộ cô ta cũng không
có gì đáng ngại, chỉ bị kinh sợ một chút, lúc này người đã đang ở trong
bệnh viện. Lương Phi Phàm cũng đang chạy tới, hắn ta đi một mình bằng
cao tốc.”
Diệp Tử Kiệt gật đầu một cái: “Rất tốt, tiếp theo cứ
theo kế hoạch mà làm, đừng để có bất kỳ sai sót nào. 3 ngày nữa ta muốn
thấy người ở trong tay, rõ chưa?”
“Vâng, Diệp tổng, chúng tôi nhất định sẽ làm xong!”
“Đi đi!”
Trong phòng lại lần nữa yên tĩnh, Diệp Tử Kiệt bước tới bàn đọc sách, ngồi
trên ghế giám đóc, sau đó mới lấy điện thoại của mình ra. Trên màn hình
điện thoại là ảnh ông chụp cùng Diệp Lan, là từ hơn 3 năm trước. Thời
điểm đó Diệp Lan vẫn đầy vẻ thanh xuân mơ mộng, nghĩ tới con gái bây giờ trong lòng ông lại một trận nhói đau.
…
Lương Phi Phàm… Bạch Lộ…
Đôi cẩu nam nữ các ngươi chờ đó cho ta! Muốn Diệp Tử Kiệt ta ngoan ngoãn đưa đơn ly dị? Nằm mơ!
Lần này chẳng qua chỉ là sơn đỏ, dĩ nhiên cũng là chuyện ông đã tính trước. Ông biết Lương Phi phàm vẫn luôn cho người âm thầm trông nom Bạch Lộ,
muốn ra tay cũng không dễ dàng, vừa vặn Lương gia có một kẻ ngu xuẩn…
Lương Tĩnh Tiêu.
Lần này cô ta ngàn dặm tới thành phố C tìm Bạch
Lộ, ông liền nhân cơ hội này tạt sơn đỏ vào Bạch Lộ, như vậy kẻ khả nghi nhất với Lương Phi Phàm chính là Lương Tĩnh Tiêu, chỉ cần hắn buông
lỏng cảnh giác với mình, như vậy chuyện tiếp theo thì dễ làm…
Ngon tay ông nhẹ nhàng vuốt hình ảnh trên nền điện thoại, cô gái trong ảnh cười đầy hồn nhiên, mắt ông đanh lại hung ác…
Làm tổn thương bảo bối của ông, nhất định một kẻ ông cũng không bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com