Ngày hôm sau Lương Phi Phàm mới trở lại thành phố A.
Nếu không phải là bởi vì Sở Úy Dạ đột nhiên trở về thì có lẽ bây giờ anh
cũng chưa muốn trở lại thành phố A. Anh bảo Bạch Lộ từ chức ở LATI nhưng cô không chịu.
Cô nói… Ở công ty, bởi vì quan hệ với anh mà tất
cả mọi người cho rằng cô dựa vào đàn ông để lên chức, cho nên nếu cô
thật sự phải rời khỏi thành phố C trở về sống ở thành phố A thì cũng
phải có được thành tích để cho mọi người thấy, sau đó mới có thể đi một
cách rạng rỡ…
Lương Phi Phàm dường như không có tư cách phản bác,
chỉ âm thầm liên lạc với Ôn Chiêu Nhân. Trong lòng anh bây giờ chỉ có
một ý niệm, đó chính là đem người phụ nữ này cột bên cạnh mình, cho cô
một danh phận, để cô sinh một đứa trẻ cho mình rồi sau đó cùng sống với
nhau tới già… Cho nên anh không để cho Bạch Lộ có bất kỳ khổ sở nào, nói với Ôn Chiêu Nhân, để cho cô rảnh tay làm chuyện mình muốn làm.
Thời gian là 1 tháng.
Lương Phi Phàm tính toán, một tháng này không sai biệt lắm đủ để một ít tranh chấp với Diệp Thị có thể giải quyết xong. Như vậy cũng tốt, coi như
muốn khôi phục hôn lễ với cô thì cũng nhất định phải xử lý xong Diệp
Lan.
Khi xuống máy bay Quan Triều gọi điện thoại tới, vừa nhắc máy liền nói ngay cho Lương Phi Phàm, Sở Úy Dạ bên kia là người Sở gia tìm
tới tận cửa, cho nên tạm thời anh ta phải về Sở gia một chuyến. Trầm
ngâm chốc lát, Quan Triều lại nói: “Lương tổng, nửa giờ trước Diệp Tử
Kiệt đã chủ động liên lạc với tôi, ông ta nói hy vọng có thể âm thầm gặp anh một lần nhưng tôi đã không đồng ý. Ý của anh sao?”
Lương Phi
Phàm không có chút nào là ngoài ý muốn, xe đã dừng ở cửa sân bay, anh
nghẹo đầu lấy vai giữ một chiếc điện thoại di động vào tai, tay lấy ra
một chiếc điện thoại cá nhân khác nhanh chóng mở nguồn, ngón tay thật
nhanh mở khóa điện thoại, vừa nói với Quan Triều: “Nói với ông ta, tối
nay 8 giờ đợi tôi ở chỗ cũ. Còn có, chuẩn bị đơn ly hôn của tôi và Diệp
Lan, buổi tối khi gặp ông ta thì mang theo.”
“Vâng, Lương tổng.”
Lương Phi Phàm cúp điện thoại, khom người ngồi vào trong xe. Lái xe ở phía trước cung kính hỏi anh: “Lương thiếu, đi đâu ạ?”
“Về nhà.”
Anh đã hơn nửa năm chưa về Lương gia, người tài xế này là một người tài xế
kỳ cựu vẫn luôn thay anh lái xe, nhưng lúc này cũng chưa phản ứng kịp,
sửng sốt một chút: “Lương thiếu, là trở về nhà trọ?”
“Lương gia.”
Lương Phi Phàm nhìn màn hình di động sáng lên, có tin nhắn gửi tới, phía trên chỉ có một lời nhưng cũng đủ khiến gương mặt lạnh như băng dãn ra dịu
đi mấy phần.
“Em đang họp, ngàn vạn lần không nên gọi điện cho em. Hết giờ làm em sẽ liên lạc với anh.”
Hơn một năm qua ngoại trừ những ngày quan trọng, nếu không cơ bản Lương Phi Phàm sẽ không về Lương gia. Trước kia là anh ở nơi này, khi đó Lương
Tĩnh Tiêu cũng vậy.
Có điều hơn một năm trước hôn lễ của Lương
Tĩnh Tiêu trở thành trò cười, sau đó sau khi đứa trẻ ra đời cô liền một
mực sống ở ngoài. Một thời gian trước Hướng Long Cẩm đột ngột trở về
thành phố A, Lương Phi Phàm biết hành động của anh ta, chỉ là sau khi
anh ta quay về anh cũng không còn tâm tư ngăn cản anh ta làm gì.
Dẫu sao Lương Tĩnh Tiêu là em ruột mình, làm mẹ đơn thân, dù là vật chất đầy đủ nhưng vẫn tinh thần vẫn trống rỗng.
Lương Phi Phàm cũng không đuổi tận giết tuyệt, cho nên Hướng Long Cẩm sau khi trở về anh không làm bất cứ điều gì. Sau đó có nghe nói Hướng Long Cẩm
cùng Tĩnh Tiêu ở với nhau, người Lương gia tuy không quá thích Hướng
Long Cẩm, có điều Lương Tĩnh Tiêu thích cho nên người trong nhà cũng âm
thầm chấp nhận.
Dẫu sao đứa trẻ đã ra đời, rốt cuộc là cha của đứa bé, sao có thể coi là người ngoài?