Tất cả truyền thông báo trí ở thành phố A đều nói tới chuyện giữa Lương thị và Diệp thị. Bởi vì Diệp Tử Kiệt ở phía sau đưa đẩy cho nên mấy ngày
nay cổ phiếu Lương thị luông giảm, ngược lại cổ phiếu Diệp thị lại tăng
vùn vụt.
Giờ phút này, vừa mới kết thúc cuộc họp buổi sáng, Diệp
Tử Kiệt đưa tay bóp chóp mũi có chút đau, từ phòng họp đi ra đã thấy trợ lý của mình vội vội vàng vàng chạy tới.
“Diệp tổng…”
“Chuyện gì?”
Diệp Tử Kiệt cau mày, sắc mặt vốn không quá tốt lại xám đi mấy phần.
Trợ lý nuốt nước miếng một cái, dè dặt nói: “Mới vừa dò được tin tức, Lương… Lương… Lương thị bên kia…”
“Ngươi từ lúc nào lại lắp bắp như vậy?”
Vừa nhắc tới Lương thị, sắc mặt Diệp Tử Kiệt càng thêm khó coi, gầm nhẹ một tiếng: “Dò được cái gì mới? Đem tất cả những gì ngươi biết nói ra, à,
vào phòng làm việc rồi nói.”
Ông cảm thấy đầu hơi choáng váng, mấy ngày nay tâm tình vẫn luôn không tốt, một cái Diệp thị như vậy để cho
một mình ông chống đỡ quả thật là một vấn đề quá lớn, cộng thêm con gái
ông bây giờ lại như vậy, Diệp Tử Kiệt lần đầu tiên thật sự cảm thấy có
chút bất lực.
Nếu như không phải bởi vì Lương Phi Phàm đột nhiên
nói ly dị, lại bởi vì dự án Độ Giả Thôn kia có chỗ sơ hở ông hoàn toàn
không biết thì ông bây giờ cũng không muốn quay lại công ty để điều
hành.
Khoảng thời gian này ông luôn cảm thấy thân thể mình càng
ngày càng không ổn, công việc đều giao cho người phía dưới xử lý nhưng
bọn chúng chỉ như thùng cơm. Vừa mới vào phòng làm việc, Diệp Tử Kiệt
lấy một viên thuốc uống vào, trợ lý run run cầm máy tính bảng có tin
ngay ở màn hình đưa cho ông.
Diệp Tử Kiệt day day huyệt Thái
Dương, nhận lấy máy tính bảng, sắc mặt vừa có chút hòa hoãn ngay lập tức trở nên ảm đạm, ông dường như không chút nghĩ ngợi giơ tay quăng chiếc
máy tính bảng ra ngoài.
Máy tính bảng bị rơi xuống sàn nhà cứng rắn, chỉ nghe được xoảng một tiếng, màn hình lập tức đen xì, vỡ nát.
Trợ lý bị dọa sợ, đầu không dám ngẩng lên, càng không dám di chuyển: “Diệp
tổng, chuyện này… chuyện này quá đường đột, chúng ta… chúng ta thật sự
không đối phó kịp. Bây giờ… làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ? Mày hỏi tao làm sao? Mày chỉ là thùng cơm thôi sao? Tao nuôi mày cỉ để mày hỏi tao làm sao bây giờ?”
Sau khi Diệp Tử Kiệt biết chuyện Diệp Lan hút thuốc phiện thì tính khí ông
càng ngày càng kém hơn. Thời gian trước là vì để chăm sóc cho con gái
cho nên ông rất ít tới công ty, mấy ngày nay chuyện ồn ào như vậy khiến
ông lần nữa quay lại công ty, đám người cấp dưới kia vắng ông đã ăn chơi quá nhiều rồi.
“Hãy bớt nói nhảm, tao bảo chúng mày theo tao làm không phải để nói những
câu bất ngờ hay đột nhiên này. Báo cáo như vậy tao không hy vọng lại
được nghe thấy. Lập tức tìm người xóa sạch cho tao!”
“Diệp tổng…
Chuyện này đã đang đi tìm người, có điều có chút khó giải quyết, bởi vì
người trước kia vốn phụ trách việc này đã từ chức từ một tuần lễ trước,
có rất nhiều chuyện đều do chính anh ta xử lý, nhưng bây giờ người lại
không tìm thấy đâu.”
Qua báo chí nói, trước kia chính là Lương Phi Phàm tìm mọi cách để Diệp Tử Kiệt ký dự án Độ Giả Thôn. Diệp Tử Kiết là tay lão làng, Lương Phi Phàm thật sự rất giấu kín tâm tư, có điều tất
nhiên ông cũng không dễ dàng bị bại bởi một tay vãn bối như vậy.
Hơn nửa năm trước khi vẫn đang bắt tay cùng Lương Phi Phàm thì ông đã biết
dự án này chắc chắn sẽ có vấn đề, cho nên khi đó ông tìm Sở Úy Dạ phụ
trách việc thẩm định dự án, cũng là tiện thể tìm điểm yếu trong dự án.
Chẳng qua ông thế nào cũng không ngờ được tên khốn Sở Úy Dạ kia lại cho
ông một đao.
Bây giờ đúng là dự án có vấn đề nhưng vấn đề không
phải ở bên Lương Phi Phàm mà là hoàn toàn ở bên mình. Ông lại bị Lương
Phi Phàm cùng Sở Úy Dạ bày trận đưa vào hố.
Vừa rồi bài báo đã đưa số liệu rõ ràng chứng minh, Diệp thị bên này muốn ăn bớt nguyên vật
liệu, thậm chí kiến trúc sư là do Diệp thị chọn, cũng trực tiếp chỉ rõ
Diệp Tử Kiệt chỉ đạo cho hắn táy máy chân tay trong bản thiết kế, mục
đích chính là vì để Lương Phi Phàm thân bại danh liệt. Mà chuyện giống
như này, hơn hai mươi năm trước Diệp thị cũng đã làm.
Chiêu này
của Lương Phi Phàm coi như đã khiến Diệp Tử Kiệt đi lại con đường cũ của hơn hai mươi năm trước. Nhưng không giống năm đó là, lần này Diệp Tử
Kiệt mới là người bị nắm mũi dắt đi, hoàn toàn không có năng lực phản
kích.