Bạch Lộ nhịn xuống thở dài, cô chưa từng thấy Lương Phi Phàm bị bệnh, mà giờ khắc này người đàn ông đứng trước mặt mình trước sau vẫn luôn có thần
thái trầm ổn lạnh lùng đã lộ ra mấy phần tiều tụy, khóe mắt chân mày
cũng mang theo sự mệt mỏi. Cô đau lòng. Anh không mở miệng nói chuyện
nhưng cô đã đứng trước mặt anh, đã không có gì cần phải kiểu cách, xốc
lại ba lô trên vai, cô tiến lên một bước.
“Quan Triều nói sức khỏe của anh… A…” Lời còn chưa dứt thì cổ tay cô bỗng nhiên bị người nắm
lấy, sau đó thân hình cao lớn của Lương Phi phàm tiến đến kéo cô vào
trong ngực mình, không cho cô cơ hội nói hết lời đã đưa tay giữ lấy gáy
cô.
Bạch Lộ: “Lương Phi Phàm!”
“Nói cho anh, sao em lại tới đây?”
“...”
“Là quan tâm anh, lo lắng cho anh, vẫn muốn anh, là em lựa chọn lần nữa trở lại bên cạnh anh, tha thứ cho anh, đúng không?” Lương Phi Phàm đưa môi
vào gần sát cô, mùi cơ thể của cô anh không ngửi thấy vì đang bị cảm,
mũi anh bị nghẹt, nhưng cảm xúc mềm mại này ở trong tay mình, trong lồng ngực mình lại rất chân thật. Anh hít sâu một hơi, giọng hơi khàn vì
bệnh nhưng lại hấp dẫn kiểu khác: “Bảo bối, nói cho anh, anh đang không
phải nằm mơ, em thật sự ở trước mặt anh, em thật sự tự mình tới thành
phố A tìm anh sao?”
“Lương Phi Phàm…” Bạch Lộ nhỏ giọng gọi tên
anh, hai tay đang rủ xuống bên người từ từ chủ động đưa lên ôm lấy hông
anh, chỉ cảm thấy thân thể cường tráng của Lương Phi Phàm đột nhiên cứng đờ. Chốc lát sau anh ôm cô càng chặt hơn, giọng anh trầm thấp cùng hơi
thở phả vào tai cô: “Trả lời vấn đề vừa rồi, tại sao tới đây, muốn anh
sao?”
Bọn họ từng có vô số lần thân mật nhưng lúc này vẫn khiến
Bạch Lộ tim đập mạnh hơn, có chút xấu hổ vì với chuyện làm tình cô sẽ
không tỏ ra chủ động. “Em muốn anh”, ba chữ đơn giản như vậy nhưng lại
giống như có sức nặng ngàn cân, cũng không phải là cô keo kiểu biểu đạt
ra ngoài mà với cô mà nói nó quá mức trân quý.
Môi cô mấp máy, hồi lâu sau rốt cuộc vẫn kiễng chân lên hôn vào đôi môi khô ráp của anh.
Cô chỉ muốn chạm nhẹ rồi đẩy ra nhưng Lương Phi Phàm nhanh chóng đưa tay
giữ lấy gáy cô, từ bị động biến thành chủ động hôn cô thật sâu. Môi anh
vuốt ve môi cô, hô hấp của anh có chút rối loạn, nặng nề gặm nhấm bờ môi của cô. Bạch Lộ phát ra âm thanh mơ hồ nhưng lại càng kích thích anh,
anh nhấc cả người cô lên ôm thật chặt, giọng nói chứa bao nhiêu nhớ
nhung: “Anh không biết em hôn anh như vậy có nghĩa là gì, mặc dù em cái
gì cũng không chịu nói nhưng em đã tới đây anh sẽ không tay em ra nữa,
em chạy không thoát đâu.”
Lương Phi Phàm ôm lấy Bạch Lộ, từng bước lui lại ngã lên ghế sô pha, anh đem thân thể cô đặt lên ghế sô pha rồi
đè lên, tay anh vuốt ve thân thể cô qua lớp vải.
Chỉ một thời gian không chạm vào cô, bây giờ cô lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình,
sao anh có thể đè nén được ham muốn có cô, chỉ cảm giác chân thật nhất
này mới khiến anh cảm nhận được cô ở bên cạnh mình.
Anh vừa tiến
đến liền cứ như vậy xông vào khiến Bạch Lộ có chút không chịu nổi. Thân
thể theo bản năng co rúc một cái, cô cắn răng khẽ kêu rên nhưng âm thanh này vào tai Lương Phi Phàm lại càng quyến rũ, giống như đang thúc giục
anh.
“Ư… Lương Phi Phàm, anh…”
“Gọi anh là Phi Phàm, ngoan, đừng lộn xộn kẻo quá kích thích, anh không muốn nghỉ sớm… bảo bối, ngoan một chút…”
Lương Phi Phàm lúc này chạm vào người cô tất nhiên là vui vẻ. Bạch Lộ tính
tình tương đối bảo thủ nhưng nghe những lời này lại càng nhạy cảm, chỉ
cảm thấy trong cơ thể có từng cơn sóng tình xông tới.
Lương Phi
Phàm cảm thấy phần thân của mình ở trong cơ thể cô, cảm giác ấm áp đó
bao quanh khiến anh càng muốn vào sâu. Bạch Lộ khẽ giãy dụa, không giống như mấy lần trước cô tâm không cam tình không nguyện, lần này cô chủ
động đến gần anh giống như lời anh vừa mới nói, cô định lần này tiếp
nhận anh, tha thứ cho anh, không chỉ là cho anh một cơ hội mà cô cũng
cho mình cơ hội có được một tương lai hạnh phúc.
Lương Phi Phàm
qua lúc ban đầu kích động, bây giờ dĩ nhiên đã bình tĩnh lại. Anh có
thời gian từ từ chơi đùa với cô. Lương Phi Phàm giống như một bậc thầy
hướng dẫn từng bước, cô ý loạn tình mê như ngay cả quên mất mình là ai,
chỉ muốn dựa theo hướng dẫn của anh để có được thỏa mãn lớn nhất.
Trên dưới đồng thời bị kích thích khiến Bạch Lộ quên mất dè dặt, cô chỉ cảm
thấy trong cơ thổ trào lên một cảm xúc như bao phủ khắp toàn thân, tóc
được cột đuôi ngựa ở đằng sau bị Lương Phi Phàm tháo tung, mái tóc dài
đen nhánh như thác nước rũ xuống sống lưng cô, vài sợi tóc dính vào mồ
hôi trên mặt cô.
Dáng vẻ như vậy lại càng quyến rũ khiến Lương Phi Phàm nổi điên… làm tình kịch liệt khiến Bạch Lộ ngủ mê man.