“Lương Phi Phàm, anh cứ mở miệng là nói cái gì mà tình cảm riêng tư, mong anh
thật rõ ràng tôi với anh không có tình cảm riêng tư gì cả!”
Tay
cầm tay lái của anh căng ra một chút, lông mi đang nhăn lại càng nhíu
chặt thêm mấy phần. Có điều bây giờ anh biết mục đích của mình là gì,
không để cho cô rời khỏi LATI, còn cô nói khiến anh mất hứng thì cũng
chỉ là chuyện không quan trọng.
Anh gật đầu một cái, giọng trầm
thấp: “Ừ, nếu em đã nói không có tình cảm riêng tư vậy thì sẽ không cần
rời khỏi LATI đúng không? Nếu như vậy thì hạng mục của anh và Ôn Chiêu
Nhân cũng có thể tiếp tục hợp tác, có lẽ sau này chúng ta làm việc sẽ
thường xuyên chạm mặt, lúc đó anh tin em nhất định có thể làm được
việc.”
Bạch Lộ biết rất rõ lời của anh ít nhiều mang theo chút không vui.
“Đừng có nói cái gì công tư rõ ràng với tôi, anh cho rằng tôi không biết cái
gì gọi là công và tư rõ ràng hay sao? Lương tổng, chỉ cần ngài làm được
công tư rõ ràng thì tôi cũng nhất định sẽ rõ ràng công và tư!”
“Vậy Bạch tiểu thư sẽ không từ chức nữa?”
Bạch Lộ sửng sốt một chút, bất chợt phát hiện từ ‘Bạch tiểu thư’ kia lại
giống như cái kim đâm vào trái tim cô đau nhói, cô cố gắng nói cứng:
“Lương tổng, tôi cũng không phải nhân viên của ngài, tại sao ngài lại cứ quan tâm tôi có từ chức hay không như vậy?”
“Anh cầu hiền như
khát, cũng rất quý trọng nhân tài…” Giọng anh trầm thấp mang theo mấy
phần hào hứng, trong buồng xe chật hẹp lại càng biểu hiện rõ hơn: “Dĩ
nhiên nếu em muốn trở lại Lương thị thì anh sẽ để vị trí giám đốc thiết
kế cho em, nếu như em cảm thấy vị trí đó không đủ, còn muốn vị trí khác
thì anh cũng có thể thỏa mãn em.”
“...”
“Dĩ nhiên anh biết
đây chỉ là ý kiến của cá nhân anh, cho dù em ở lại LATI thì chúng ta sẽ
có cơ hội hợp tác. Nói thật, anh rất muốn hợp tác với em, nhân tài trở
về từ SGA sẽ không để cho anh thất vọng, đúng không?”
Bạch Lộ cắn
môi, siết chặt tay trên đầu gối. Cô có một cảm giác, cảm thấy mình hình
như bị lời nói rất tùy ý của người đàn ông này dẫn dắt.
Anh đào xong một cái hố chờ mình ngoan ngoãn nhảy xuống…
Nhưng sau khi cam tâm tình nguyện nhảy xuống cô mới bừng tỉnh, mới cảm thấy
hình như mình bị trúng kế nhưng bởi vì mặt mũi nên không thừa nhận mình
trúng kế, hết lần này tới lần khác còn cứng đầu đối kháng với anh.
Thật ra có trúng kế hay không, đây còn không phải là nhìn vào lòng mình sao?
Muốn buông bỏ một người, né tránh vĩnh viễn không phải là biện pháp tốt
nhất, có lẽ dũng cảm đối mặt cũng không phải là không tốt. Chẳng qua chỉ là hợp tác một hạng mục mà thôi, cũng không phải khiến họ cả đời dây
dưa một chỗ, hơn nữa không phải anh luôn miệng nói công và tư rõ ràng đó sao…
Cô thật vất vả leo lên vị trí này, vì sao chỉ vì anh mà phải buông bỏ?
…
“Lương tổng đã coi trọng như vậy, tôi nhất định sẽ đem toàn lực hoàn thành hạng mục này.”
Bạch Lộ chỉ về con đường phía trước, nói không cần suy nghĩ: “Có điều Lương
tổng, lời của ngài rất đúng, chúng ta hẳn công và tư phải rõ ràng, cho
nên quan hệ giữa chúng ta, không đúng, quan hệ từng có giữa chúng ta
không để người ngoài biết là tốt nhất. Sau này những chuyện như lái xe
đưa về nhà không dám lại phiền tới Lương tổng, phiền ngài dừng xe ở ngã
tư phía trước, tôi muốn xuống xe.”
“Muộn rồi, anh đưa em về nhà.”
“Không cần, tự tôi có thể gọi xe được.” Bạch Lộ đã đưa tay tới đè xuống tay
lái của Lương Phi Phàm, cau mày nói: “Lương tổng, tôi là người mạnh mẽ,
không nên làm người khác khó chịu đúng không?”
Lương Phi Phàm nhìn đôi tay mềm mại nhỏ bé của cô, siết chặt tay lái, ánh mắt có chút thất
thần nhưng chỉ chốc lát anh liền gật đầu, tỉnh bơ nói: “Được, nếu em
mạnh mẽ thì anh sẽ không tiễn nữa. Có điều đi đường cẩn thận.”
Người đàn ông trong xe cũng không lập tức rời đi, anh ngồi bên trong xe nhìn
người phụ nữ cách đó không xa đứng ở ven đường, khoảng 5 phút sau vẫn
không có xe tới, Lương Phi Phàm thấy cô có ý định đi về phía trước liền
lấy điện thoại ra gọi. Chỉ nói mấy câu đơn giản, sau khi cất điện thoại
quả nhiên thân thể nhỏ nhắn kia đã đi về phía trước, anh chạy chầm chậm
theo sau duy trì khoảng cách nhất định, đại khái khoảng hơn mười phút
sau liền có một chiếc taxi tới, anh nhìn Bạch Lộ lên xe, lúc này mới
dừng xe lại.
Cầm một điếu thuốc, đốt, ngậm trong miệng, hít vào
hai hơi, vẫn cảm thấy rất khổ sở. Miệng anh đều là vị đắng, anh đưa tay
kẹp điếu thuốc tùy ý đặt ở mép cửa kính, thờ ơ đùa bỡn điếu thuốc, tay
kia day huyệt thái dương.