Chiếc ly trong tay khẽ lắc, chất lỏng màu trắng trong ly tràn ra mấy giọt vừa vặn rơi vào nơi cổ áo sơ mi của Bạch Lộ…
Cảm giác mát lạnh theo da rất nhanh thấm vào, có điều may là màu trắng nên
cũng không gây ra bối rối nhưng vẫn khiến trong lòng Bạch Lộ dâng lên
mấy phần ảo não, cô trợn mắt nhìn Lương Phi Phàm… người này rốt cuộc có ý gì?
Ánh mắt Lương Phi Phàm rơi vào cổ áo cô, chiếc cổ trắng nõn
thon dài đẹp đẽ, anh nhớ tới trước kia khi anh ôm cô cũng thích đưa tay
xoa vào cổ cô, da thịt mềm mại khiến cảm xúc của anh rất tốt. Giờ phút
này phía trên cổ có điểm chút rượu lại khiến tăng thêm mấy phần cám dỗ.
Bất tri bất giác cục xương ở cổ họng anh khẽ di chuyển, ở phía dưới mạnh
như rồng như cọp tỉnh lại. Lương Phi Phàm vội vàng hít sâu một hơi kiềm
chế lại sự ham muốn, ở trước mặt nhiều người như vậy thật khôi hài.
Bạch Lộ không biết Lương Phi Phàm có ý gì nhưng lời nói của anh quả thật
khiến cô có chút tức giận, bàn tay của anh cứ như vậy nắm lấy cổ tay cô
trước mặt mọi người. Cô vừa vội vừa giận, chỉ chốc lát sau anh còn chưa
kịp lên tiếng cô đã dùng sức giằng mặt một cái, rượu trong ly lại
nghiêng ngả bắn ra ngoài. Cô đưa tay kia lên định đỡ lấy ly rượu nhưng
không ngờ lại bị Lương Phi Phàm nhanh tay giành trước…
Anh đưa tay đoạt lấy ly rượu ngay trước mặt mọi người, chu miệng, ngửa đầu đem chất lỏng trong ly uống một hơi cạn sạch.
Bạch Lộ: “...”
Mọi người: “...”
“Rượu này đã kính tôi trước, nếu không uống quả thật không có đạo lý.”
Lương Phi Phàm vừa nói vừa vuốt ve cổ tay Bạch Lộ, môi anh khẽ cong lên cười
khiến mọi người mê say: “Bạch tiểu thư, chỉ đùa với cô một chút mà thôi, đừng coi là thật. Bạch tiểu thư đã kích rượu, Lương mỗ đây cho dù từng
là ông chủ của cô cũng hẳn là nên uống, đúng không?”
Uống chất
lỏng trong ly, lòng của người đàn ông này trong nháy mắt trở nên vui
thích không ít, giọng trầm thấp, vừa nói lời không rõ ý, ánh mắt cũng di chuyển.
Lòng Bạch Lộ thắt lại một chút, đôi mắt Lương Phi Phàm
quá mức hấp dẫn, hai gò má cô theo bản năng ửng hồng, cổ tay cô vẫn bị
anh nắm lấy, cô khẽ giằng một cái lúc này Lương Phi Phàm mới hoảng hốt
phục hồi tinh thần lại, buông tay ra.
Bạch Lộ lùi lại một bước,
mặt cẩn thận nhìn Lương Phi Phàm, chỉ chốc lát sau bình tĩnh mở miệng:
“Lương tổng, chỉ đùa vui là tốt nhất, nếu không vợ Lương tổng ở nhà sẽ
hiểu lầm, tôi không muốn có hiểu lầm gì, mọi người cùng vui vẻ là tốt
nhất.”
“...”
Mắt Lương Phi Phàm hơi trầm một cái, đem đặt ly rượu lên trên bàn, anh nheo lại tròng mắt đen tiến lên một bước, dưới
con mắt mọi người đột nhiên ép tới gần Bạch Lộ, cười mang theo chút lạnh lùng: “Tôi muốn nói, những lời kia không phải đùa giỡn đâu!”
Bạch Lộ: “...”
Người đàn ông này rốt cuộc là ý gì?
Trước mặt nhiều người như vậy hành động cùng lời nói đã không phải là quan hệ hợp tác hoặc là quan hệ nam nữ đồng nghiệp bình thường.
Bạch Lộ
khẽ nhăn mi lại lui về sau hai bước, ánh mắt Lương Phi Phàm nhìn cô có
chút quen thuộc, cô rất nhanh thu lại ưu tư, mi mắt rủ xuống chỉ chốc
lát sau rất mau nâng lên, cười khẽ một tiếng. Đôi mắt dưới mắt kính kia
thoáng một tia quyến rũ, tim Lương Phi Phàm nhảy một cái liền nghe được
cô nói: “Lương tổng cố ý trêu tôi phải không? Da mặt tôi không phải rất
dày, Lương tổng không nên đùa giỡn như vậy, mọi người đều nhìn thấy.”
“...”
Bạch Lộ vừa nói vừa xoay người qua chỗ khác, nhìn Ôn Chiêu Nhân từ đầu tới
cuối yên lặng không nói lời nào lúc này vẫn đang cúi đầu nghịch đũa
trong tay. Bạch Lộ tức giận không chỗ phát tiết, cho dù cô ngu ngốc thì
lúc này cũng biết đây là cô đang bị tính kế.
Ôn Chiêu Nhân chắc chắn biết quan hệ của mình và Lương Phi Phàm, hôm nay còn đặc biệt bảo mình tới, anh ta cố ý!
Bạch Lộ cảm thấy mình bị người đàn ông này đùa bỡn. Xác thực mà nói có lẽ
Lương Phi Phàm cũng biết hành tung của mình, hoặc là anh ấy cùng Ôn
Chiêu Nhân bàn kế đùa bỡn mình…
Mùi vị trong lòng cô cho dù thế nào cũng đều cảm thấy không thoải mái.
Cho dù đối với Lương Phi Phàm mà nói, anh ấy làm như vậy có mục đích gì đi
nữa… nhưng không phải anh ấy đã kết hôn rồi sao? Gần một năm trước khi
ký giấy ly dị bọn họ đã cam kết với nhau. Cô đã làm được mọi thứ, nhưng
cuối cùng người không làm được lại là anh ấy.
Lúc trước bọn họ đã
ước định sẽ không rời xa nhau cho nên cô dùng hết khí lực yêu anh, ngu
ngốc không để cho mình một đường sống, cho dù biết rõ sự thật cũng vẫn
muốn nắm tay anh. Đến cuối cùng lại biến thành ác mộng hàng đêm, trằn
trọc trở mình.
Cô không phải là không nghĩ tới cả đời này sẽ không gặp lại anh. Có lẽ có một ngày nào đó, ở một con phố nào đó đột nhiên
sẽ gặp được, thời điểm đó ưu tư của cô đã bình phục, vết thương lòng
cũng đã qua đi.
Anh ấy có được điều anh ấy mong muốn, mà cố chắc cũng có được cuộc sống bình yên thuộc về mình.
Nhưng là… chắc chắn không phải bây giờ.
Lúc này là thời điểm cô bất ngờ không kịp đề phòng, Lương Phi Phàm liền lấy tư thái cao cao tại thượng lần nữa xuất hiện trước mặt cô, nói với cô
như vậy, làm chuyện như vậy… Anh có biết hay không, rằng anh rất tàn
nhẫn. Cô trải qua rất nhiều khổ cực mới có thể học được buông xuống từ
từ nhưng anh hết lần này tới lần khác muốn lần nữa khiêu khích trái tim
cô.